Thế là đã gần nửa tháng từ khi căn bệnh sốt hoành hành cả nhà Lăng Từ Nhật rồi... Và hôm nay cô mong là sẽ không còn bất kì chuyện vất vưởng gì xảy ra nữa...
- Tuyết rơi rồi...
Lăng Từ Nhật ngó nhìn trời, lẩm bẩm. Từng bông tuyết trắng xóa nhẹ nhàng xoay xoay vài vòng rồi đáp xuống mặt tuyết trắng xóa, tạo ra một khung cảnh hết sức thơ mộng. Đẹp... nhưng cũng thật buồn...
- Ha... ưm!!!!
Lăng Từ Nhật phà phà ra khói trắng, một bông tuyết nhanh chóng chui tọt vào miệng khiến cổ họng cô lạnh cóng. Ho sù sụ...
- Nên nhớ bà vừa mới hết bệnh đấy!!... - Cô giật thót. Từ khi nào mà...
- Xì!! Kệ tôi!!...
Lăng Từ Nhật lườm nguýt Dương Khánh Nam một cái đầy khó chịu... Gì chứ!! Đến giờ gặp anh mặt cô vẫn còn rất nóng nha ~!! Sao là sao chứ?? Là do anh nhồi nhét vào đầu cô những thứ không nên thôi!!...
- Có điện thoại của ba mẹ bà từ bên Úc kìa!!
Anh lắc đầu cười cười, nói chậm rãi. Lăng Từ Nhật nghe thế cũng gật gù, chân chạm sàn nhanh chóng chạy ra ngoài. Dương Khánh Nam nheo mày, là anh nhìn nhầm... hay là thực sự Lăng Từ Nhật vừa run nhẹ??...
...
.
.
.
...
- Vâng!!
-...
- Không!! Con ổn mà!!...
-...
- Dạ!! Chắc chắn rồi!!...
-...
Đây rốt cuộc là kiểu nói chuyện điện thoại gì vậy?? Anh không hiểu gì hết. Dương Khánh Nam nằm lười biếng trên sofa đối diện, khá buồn chán vì cuộc điện thoại không đầu không đuôi này...
...Kịch...
- Ông có thôi ngay cái kiểu nhìn do thám đấy không?? - Lăng Từ Nhật khó chịu lên tiếng, lườm nguýt Dương Khánh Nam một cái. Anh chỉ khẽ cười xuề xòa...
- Này bà!! Hay giờ chúng ta ra ngoài đi!!
Lăng Từ Nhật nghe anh nói xong, đuôi lông mày khẽ co giật. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi quay lại nhìn anh...
- Ra ngoài??
- Ừ!!
- Với cái thời tiết này??
- Ừ!!
- Không!!!!!!!!
Lăng Từ Nhật hét toáng lên khiến Dương Khánh Nam muốn bật ngửa ra đằng sau. Ra ngoài với cái thời tiết chém chết không khí thế này à?? No no no =.=...
Nhìn thấy phản ứng của Lăng Từ Nhật, anh nheo mày đầy khó chịu, nói bực dọc...
- Sao lại không được??
- Ông muốn đắp tuyết hay trượt băng gì thì kệ xác ông!! Tôi không đi!! - nói rồi, Lăng Từ Nhật phủi mông quay lên lầu...
- Nhưng tôi có tính làm thế đâu!! - anh lười biếng lên tiếng - Tôi đi mua điện thoại cho bà, không phải bà réo mãi đấy sao??... - và lời nói của Dương Khánh Nam quả thật giữ chân cô lại...
Lăng Từ Nhật quay đầu, nói chán nản với bản thân cũng như cái tên đang ngồi đắc thắng dưới đấy...
- Chỉ lần này thôi đấy!!...
...
.
.
.
...
Lăng Từ Nhật vừa bước chân ra ngoài thềm cửa, hai chân đã bắt đầu run cầm cập, cái mũi cũng bắt đầu đỏ ửng lên như chú hề. Vừa định quay lưng chạy vào nhà, ngay tức thì đã bị Dương Khánh Nam nắm áo lôi lại, kéo đi...
- Thả ra!! Thả ra!! Tôi lạnh chết mất!! Đồ ác độc!! Đồ vũ phu!! Con gà!! Đồ sinh vật biển, đồ !#$%^&*()_+....!!!!!
Và đương nhiên, tất cả mọi người trên con đường đông đúc đều quay lại nhìn gương mặt đen kịt của anh như kẻ *bíp* thứ thiệt. Phía sau, cô nhóc vẫn la oai oái...
Không thể nhịn được nữa. Dương Khánh Nam kéo nhẹ tay cô khiến Lăng Từ Nhật ngã chúi về phía trước. Nhanh chóng, anh lấy cái khăn choàng màu xanh to vòng qua cổ cô, đồng thời bịt kín cái miệng đang thuyết giáo kia...
- Được chưa?? Bà lắm lời quá!!
Dương Khánh Nam mặt phớt đỏ, cố cau mày đầy khó chịu rồi nắm tay cô bước đi trước. Lăng Từ Nhật kéo kéo cái khăn to, hít hà rồi cười mỉm, mặt cũng từ từ đỏ lên . Mùi bạc hà - mùi hương của anh a ~!!...
- Thế ông không lạnh à?? - Lăng Từ Nhật vờ nghiêng nghiêng đầu, hỏi khẽ... Dương Khánh Nam hờ hững liếc nhìn cô một cái, bàn tay to lớn tự động đan xen và siết chặt tay cô, nhét vào túi áo, nói nhỏ...
- Không lạnh nữa!!...
Lăng Từ Nhật nghe anh nói đến, mặt ngượng ngùng đỏ gay, ngoan ngoãn để anh dẫn đi và tuyệt nhiên không nói thêm câu nào nữa...
...
.
- Haha!! Nắm đuôi nó đi!!...
- Ế!! Coi chừng nó cào kìa!!....
Đang đi trên đường tuyết trắng in hằn dấu chân lớn nhỏ của cả hai. Bên vệ đường bỗng phát ra mấy âm thanh trong trẻo của trẻ con, tuyệt nhiên gây thu hút sự chú ý của... Lăng Từ Nhật. Cô kéo nhẹ áo anh...
- Ê ông!! Tụi nhóc làm cái gì mà ầm ĩ bên đó thế??...
- Nướng thịt bò!! - Dương Khánh Nam nhún vai đầy bỡn cợt... - Chắc vậy!!...
Lăng Từ Nhật mặt cáu nhìn anh. Tên này không thể nghiêm túc trong vòng ba phút hay sao ấy??...
- Lắm lời!! Qua đó với tôi!!
- Bà mới lắm lời ấy!! - Dương Khánh Nam khó chịu bị dắt đi - Cứ mãi lo chuyện tầm phào của người khác!!...
- Xì!! Kệ tôi!!...
Với bước chân của cả hai, chẳng mấy chốc đã đi được sát đến bên vệ đường. Khẽ cau mày, cô cố gắng lách ánh mắt qua nhìn thứ đang bị tụi nhóc bao quanh...
- Ê bà!!!...
Dương Khánh Nam chưa kịp hoàng hồn, đã thấy Lăng Từ Nhật chạy vụt lên phía trước, ngay ngắn ngồi bên cạnh bọn trẻ, giọng lù lù như hồn ma khiến vài đứa suýt hét toáng...
- Mấy đứa... đang làm gì đấy...??!
- Á!!! Cái chị này!!!!!!... - vài đứa nhóc vuốt tim - Tụi tôi hỏi chị đang làm gì mới đúng đấy??!!...
Chà!! Tiểu học mà nghe giọng bố láo phết!! Lăng Từ Nhật chẹp lưỡi, tuyệt nhiên không hề thấy Dương Khánh Nam đang từ xa tiến lại gần...
- Con mèo con??!...
Lăng Từ Nhật nhìn vào cái cục đen thui tròn trịa ở giữa, run rẩy nhìn cô với ánh mắt đề phòng. Cất giọng nhàn nhạt hỏi...
- Mấy đứa định làm gì con mèo đó thế??...
- Cắt đuôi rút móng nó, có gì không?? - một tên nhóc lên tiếng khó chịu vì bị làm phiền. Lăng Từ Nhật thật muốn tán vào cái mồm đàn bà đó ghê...
- Òa!! Nè nè!! - Lăng Từ Nhật ra vẻ bí mật lắm, nói nhỏ vào tai mấy đứa nhóc... - Các em có ước mơ định đi vòng quanh thế giới không? Ưm ~ như Úc chẳng hạn??... - Dương Khánh Nam bên cạnh khẽ thở dài, chuẩn bị cột chặt dây giày rồi chạy là vừa rồi mấy nhóc tỳ...
- Úc?? Muốn muốn!! - nghe đến đây, tụi nhóc mắt sáng rỡ. Ờ mà tự nhiên bay qua vấn đề này làm gì??...
- Được được!! Chị sẽ giúp các em!! Thế các em định rút móng và cắt đuôi nó à?? - Lăng Từ Nhật chỉ vào con mèo, và nhận được cái gật đầu của bọn trẻ, cười cười, cô nói tiếp... - Mang nó qua Úc cùng đi, sẽ có chuyện vui lắm lắm...
Tụi nhỏ nghi ngờ nhìn nhau...
- Sang Úc và cắt đuôi mèo có gì dính nhau à bà chị??...
- À!!
Lăng Từ Nhật khẽ "à" lên một tiếng, đôi mắt to híp lại thành một đường khuyết ranh ma...
- Em biết ở Úc có những luật lệ như thế nào không??
Tụi nhỏ lắc đầu, và Dương Khánh Nam mong rằng sau khi về nhà chúng sẽ không khóc lóc ỏm tỏi đòi mẹ...
- Ở đó, trẻ em rất quan trọng, nhưng súc vật cũng rất quan trọng đấy nhé!! Chẳng hạn như con mèo này... - Lăng Từ Nhật chỉ tay - Vì dụ như em cắt tai nó... - Lăng Từ Nhật di di cái tay qua lỗ tai của một cậu nhóc đứng gần - Họ sẽ "cắt" tai ba mẹ em...
Tụi nhóc nuốt ực, mặt xanh lè vẻ không tin...
- Ví dụ như em móc mắt nó... - Lăng Từ Nhật tiếp tục... - Họ sẽ "đâm" mù mắt cha mẹ em!!...
Tụi nhóc nuốt ực ực, chân run lẩy bẩy...
- Ví dụ, em cắt đuôi nó... - cô chống cằm... - Họ sẽ...
- Oaaaaaaaaa ~!!!!! Mẹ ơi!!!!!!!!!!
... Tụi nhóc hét toáng lên và bỏ chạy, chỉ còn để lại sau một làn khói trắng và cái điệu cười vỡ chợ của Lăng Từ Nhật... =.=
- Hahaha!! Ông thấy... haha... cái mặt của tụi nhóc.... khặc khặc... cái bụng của tôi ~!!
Cô ôm bụng cười đến chảy nước mắt. Chỉ có Dương Khánh Nam bên cạnh vuốt trán thầm than...
- Thật đúng là kẻ thù của trẻ con ~!!...
Không thèm đếm xỉa đến lời nói của Dương Khánh Nam, cô lộm cộm bò về phía cục bông đen đang run rẩy, khẽ khàng đưa tay ra...
Phập ... Phụt...
- Quoa ~!! Máu chảy nè ông!!
- Á á!! Cái bà này!!! - Dương Khánh Nam giật ngay cái ngón tay lên thổi thổi, gắt... - Bộ điên hay sao mà đưa tay cho con mèo đó nó cạp vậy hả??...
Lăng Từ Nhật tiếp tục xoay mặt nhìn con mèo, xoa xoa cái đầu của con mèo đen đang xù lông lên phản kháng... Nhưng khi nó nhìn thấy vết máu, lập tức đưa cái lưỡi hồng hồng nhỏ xíu ra liếm như xin lỗi...
- Hê!! Mun ngoan ghê!! - Lăng Từ Nhật cười tít mắt, xoa xoa cái đầu nhỏ. Dương Khánh Nam nhướn mày...
- Mun??
- Ừ!! Tên nó đấy, hay không??
Giật giật...
- Thứ nhất, mun không phải là cái tên, nó là phân loại giống của mèo, biết không hả?? - Anh đưa tay véo véo cái má của cô, trái lại, cô chỉ chu môi bất mãn...
- Tôi biết mà!! Tôi đâu có ngu đâu!!...
- Thứ hai... - Dương Khánh Nam thở dài - Bộ bà tính mang nó về nhà hả??...
- Ừm!! - cô gật đầu... - Có vấn đề gì không??
- Ờ thì... ~ - Dương Khánh Nam gãi gãi đầu...
...
.
.
.
...
- Yahhhhhh!!! Con... con... con... con....!!
- Nó là con mèo!! - Lăng Từ Nhật trả lời tỉnh bơ...
- Em biết!! - Dương Duy gào thét - Vấn đề là sao nó lại ở đây???
- Vì chị thích!!
- Ai quan tâm chứ??!! Mau đem nó ra khỏi đây!!!
Vừa nói, Dương Duy vừa lùi lại phía sau. Lăng Từ Nhật nhìn thấy biểu hiện đó, ngẫm nghĩ một hồi, rồi nhếch môi cười ranh ma...
- Nè nè!! Ôm Mun đi, Mun đang run rẩy nè!!
- Yah!!!! Bỏ thứ gớm ghiếc đó ra!! Hắt xì!!!...
- Haha!! Dị ứng với mèo?? Sự thật bất ngờ!! - Lăng Từ Nhật cười lớn, đưa con mèo ra trước mặt dù cu cậu đang rợn cả sóng lưng, mặt xanh lè...
- Hắt xì!!!! Aaaaaaaa!!!!!!!!!
- Hahaha!! Ê ê đừng chạy!! Ẳm chút đi nè!!....
- Không!! Yahhhhh bỏ ra!! Hắt xì...
...
Đọc nhanh tại Vietwriter.com