Lăng Từ Nhật vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, lập tức nghe đến "Dương Khánh Nam", tim như muốn ngừng đập. Dương Khánh Nam?? Hoàng tử?? Lão Thiên chính là đang đùa cô đấy à??... Ngay lập tức, tiếng nói bên ngoài truyền vào khiến cô phút chốc cứng cả cơ mặt...
- Được đấy!! - Lương Tiêu nói hài lòng... - Mau đưa cậu ta đến đây đi!!...
- Ế?? Sao lại là tôi?? - Lâm Dạ nói bất mãn, Lương Tiêu nheo mày... - Giờ sao?? Đi hay muốn đóng thế anh ta??...
- Rồi rồi!! Đi thì đi!!
Lâm Dạ lười biếng rảo bước đi ra khỏi phòng, điều đó càng làm cho Lăng Từ Nhật như chết lâm sàng. Thôi thì tiêu cô rồi!! Giờ phải làm cái gì đây?? Leo tường trốn đi ư??... Ặc!! Như thế thì Lương tỷ tỷ sẽ chém bay đầu cô mất... Để Dương Khánh Nam nhìn cô trông bộ dạng này, chắc sẽ cười chết mất...
... Đằng nào cũng chết, làm sao bây giờ...??
...
Lăng Từ Nhật cào cào cái cổ cố nuốt nước miếng. Đóng chung ư?? Đó là chuyện mà có chết cô cũng không nghĩ đến, không ngờ là lại như thế này...
- Ủa?? Ra rồi à??
Lương Tiêu thấp thoáng thấy bóng Lăng Từ Nhật bóng người sau bóng màn, liền ngay lập tức kéo tuột cô ra ngoài, thuận tay xoay xoay mấy vòng, nheo nheo mày...
- Ồ!! Cũng được quá đấy chứ!!... Được rồi!! Ta chỉ cần đợi hoàng tử đến nữa thôi!!...
- Chị à...~!! - Lăng Từ Nhật như mếu... - Em van chị đấy,ô được không?? Em không làm được đâu, em không có ý định làm diễn viên!!
- Ngụy biện!! - Lương Tiêu khinh thường biễu môi - Em dám nói em chưa xem Bạch Tuyết và Bảy chú lùn bao giờ đi...
- Em... - Lăng Từ Nhật ngay tắp lự cứng họng. Đấy!! Giờ thì tất cả xong phim rồi ~!!...
...
- Oi ~!! Buông ra coi tên điên này!!!!
Từ bên ngoài câu lạc bộ, dường như truyền đến âm thanh quá đỗi quen thuộc làm Lăng Từ Nhật mặt mày tái xanh. Oắt đờ hợi!! Ăn gì mà nhanh dữ bây?? Chân anh ta có gắn tên lửa hả??...
... Cạch ...
- A a~!! Đẹp trai!! Ok đó!!
Lương Tiêu xoa xoa cằm, nhìn Dương Khánh Nam nằm ngồi bệch dưới đất với gương mặt nhăn nhó cùng hai tay đang bị trói chặt. Anh chặc lưỡi, cái khỉ gió gì đang xảy ra vậy hả??...
- Ủa!! Lâm Dạ, mặt mày sao bầm dập te tua hết vậy??
- Bộ bà tưởng trói được tên này dễ lắm hả?? Hắn đấm tôi hết ba cú đó!!
Anh khó chịu lầm bầm. Bỗng dưng đang ngồi với cặp đôi quái gở kia thì bỗng chốc bị lôi tuột đến đây. Còn cái gì mà hoàng tử rồi CLB Kịch gì đó thì anh cũng hiểu sơ sơ qua rồi... Nhưng vấn đề là lão Thiên không thể cho anh xin một ngày bình yên sao???...
Hửm...
Cô bé kia trông dáng người quen quá...
...
Lăng Từ Nhật dường như cơ mặt tê cứng, sóng lưng cũng bắt đầu co rúm lại. Đùa gì?! Dường như Dương Khánh Nam vừa nhìn cô phải không??
... Ực...
- Nè!! Cô bé...
- Còn nói nhiều gì nữa!! Mau thay đồ cho cậu ta đi!!...
Nghe tiếng Lương Tiêu quát lớn, rồi tiếng bình bịch và gào thét của Dương Khánh Nam và đám con trai trong CLB. Hey ~ Cái đời... Hoàng tử à?? Dương Khánh Nam?? Tự ngẫm lại, Lăng Từ Nhật tủm tỉm cười... Phải rồi!! Còn gì có thể nói nữa chứ??...
...
Dương Khánh Nam bước vào phòng thay đồ và tròng vào người một bộ đồ quái dị mà theo cách anh nói, chính xác là bị tra tấn để mặc...
- Tôi nói thật là tôi vốn chả có quen biết gì mấy người hết...
- Tôi biết!! - Lương Tiêu nhàn nhã trả lời sau khi ghi lại điểm nhấn ở một số đoạn ở kịch bản. Dương Khánh Nam càng thêm cau có, nói gắt gỏng...
- Biết thì tại sao lại lôi tôi vào cái chuyện này!!??
- Hửm?? - Lương Tiêu nghiêng đầu, cười hiển nhiên... - Vì bạn trông có vẻ phù hợp chăng??
... Và trên mặt Dương Khánh Nam bắt đầu chảy dài ba đường hắc tuyến. Lạy Thánh!! Sao lại có người có thể vô lý đến thế cơ chứ??...
- À!! Cậu gặp "nàng công chúa" chưa??
Lương Tiêu rời mắt khỏi quyển sổ, ngước nhìn gương mặt phía đối diện. Anh nhíu mày nhìn lơ đễnh, công chúa gì chứ?? Là ai thì cũng mặc kệ, anh vốn không quan tâm...
- Này!! Cậu bơ tôi đấy à??
Lương Tiêu giọng bức xúc, hàng chân mày xô cả vào nhau. Dương Khánh Nam thở dài đầy phiền não, giọng nghe vô cùng thểu não và ép buộc...
- Rồi rồi!! Là ai??...
- Ồ!! Ra gặp mặt đi rồi biết!!
Nói rồi Lương Tiêu đứng dậy, phủi váy rồi đi ra ngoài. Để lại Dương Khánh Nam mặt biểu cảm rất là "ba chấm". Hừ!! Troll nhau đấy à??...
...
Không hiểu sao hôm nay au rất mệt mỏi, vì cả tuần chưa tung lên nên sợ mấy readers buồn. Sao rồi?? Các bạn thi chưa?? Thi có tốt không ạ?? Trường au chưa thi nên giờ au mệt chết đây này!! ^-^. Và cuối cùng ạ, xin thứ lỗi vì chap này quá ư là ngắn ~...
Đọc nhanh tại Vietwriter.com