Chương 40 :
Lăng Từ Nhật nằm thoi thóp trên giường, đôi mắt tiều tụy giương lên nhìn máy đo nhịp tim bên cạnh giường, những sợi chỉ của sự sống dường như chỉ nhếch lên một chút, rồi tức khắc lại hạ xuống. Miệng đeo ống thở khẽ nhếch lên...
Sắp đến lúc rồi... Mà tại sao sóng mũi cô vẫn cảm thấy đau nhức...
Dương Khánh Nam đứng một bên cạnh cửa, ánh mắt hướng về người con gái trên giường, trong đôi mắt đen sắc bén ánh lên đầy sự bi thương...
Lăng Từ Nhật nhìn anh, đôi môi khẽ cười...
Cô ngàn vạn lần đừng cho anh biết, khi gặp anh, cô đã chẳng thể còn nhìn rõ gương mặt của anh nữa...
Cô ngàn vạn lần đừng cho anh biết, khi nắm tay anh, cô đã không còn cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của anh nữa...
Cô cũng ngàn vạn lần đừng cho anh biết, khi ôm anh, cô đã chẳng còn nghe thấy nhịp tim của anh nữa...
... Cũng ngàn vạn lần đừng cho anh biết, cô đã chẳng thể nào gọi tên anh...
... Và ngàn vạn lần đừng cho anh biết, đến giờ phút này, Lăng Từ Nhật vẫn yêu anh đến mức nào...
.
Lăng Từ Nhật nhìn anh, cô cười thỏa mãn. Dương Khánh Nam nhìn cô, anh chỉ còn lại đau đớn... Lăng Từ Nhật vươn tay về phía anh, Dương Khánh Nam liền gấp gáp chạy lại phía cô, cầm lên bàn tay run rẩy ép sát vào lồng ngực, vén đám tóc ngịch ngợm xõa xuống thái dương...
- Không sao!! Bà sẽ không sao mà...!!
Anh cười nhìn cô, không nhận ra chính giọng nói của mình cũng bắt đầu run rẩy. Anh trấn an cô, cũng như trấn an chính mình. Nhưng... liệu có được không??...
Cô cười, lắc đầu chậm rãi nhìn anh. Dương Khánh Nam nhìn lại cô, đã cảm thấy tim mình như bị roi quất vào, đau đến từng thớ thịt...
Đừng có cười nữa!! Đồ ngốc!!...
Cô run run, gỡ ống thở ra khỏi khoang miệng, nhìn anh với ánh mắt đầy tạp xúc. Đau đớn?? Bi thương?? Tiếc nuối?? Nhưng trên tất cả, còn có sự yêu thương lấp đầy cho anh...
Cô cười. Đến gió cũng như gào thét làm sao mà nụ cười này lại quá nhẫn tâm...
Nhịp tim cũng bắt đầu hạ xuống. Anh hốt hoảng, nước mắt chực rơi, liền chạy ra khỏi ghế tìm bác sĩ. Nhưng rồi bàn tay gầy gò đó níu anh áo anh lại...
Anh nhìn cô đầy thống khổ. Cô nhìn anh lại cười, nhẫn tâm lắc đầu, yếu ớt níu anh quay trở lại ghế... Đôi môi cô bắt đầu bập bẹ mấy chữ, khó nói thành lời...
Anh gạt hết những đau đớn sang một bên, cố gắng lắng nghe những chữ vô nghĩa của cô...
Có trời mới biết, anh sợ mất cô đến nhường nào. Một tương lai không có cô, một tương lai sẽ chẳng còn có cô ở nơi đó nữa...
- Anh... Nam...!!
Dương Khánh Nam ngạc nhiên tột độ, nhìn cô...
.
- Này bà!! Dù gì tôi cũng lớn tuổi hơn bà, ít nhất cũng phải gọi tôi là anh chứ?!
- Ông leo nheo vấn đề ấy mãi không mệt à??
Lăng Từ Nhật tức tối, véo mạnh vào hông Dương Khánh Nam một cái, khiến cái xe đạp chao đảo suýt ngã. Cô la lớn ôm chầm lấy Dương Khánh Nam, còn anh thì ngửa đầu cười đầy sảng khoái...
- Ông... hừ!!!
- Được rồi!! Đừng giận!! - Dương Khánh Nam vẫn tiếp tục đạp, tay trái đưa lên vuốt nước mắt... Bắt đầu nghiêm giọng...
- Thế bao giờ mới gọi tôi là anh hả?? Nhóc con!! Gọi tôi là anh!!
- Thứ bá đạo!! Lấy quyền gì mà ra lệnh cho tôi thế??... Muốn tôi gọi là anh hả?? Đợi khi nào ông thành người yêu tôi rồi hẳn nói...
Dương Khánh Nam nheo nheo mày, cười nham hiểm...
- Được rồi!! Là do bà nói đấy nhé!!...
Thấy có gì đó không đúng, Lăng Từ Nhật liền nhanh miệng bổ sung...
- Đến lúc ông thành người yêu của tôi, chắc đó là cuối đời của tôi rồi!!
Tự vỗ tay một cái, cô cười nham nhở ha ha. Mặc cho Dương Khánh Nam nhăn mày lầm bầm...
- Cuối đời à?? Không chắc đâu nhé??
- Không chắc?! - Lăng Từ Nhật nhướn mày đầy khiêu khích - Nói cho ông biết, gì chứ ngoài cá cược, tôi đây không bao giờ thua!!
- Hừ hừ!! Đợi đi rồi hẳn nói!!...
.
Một khoảng kí ức khẽ tràn vào tâm trí anh như nhựa sống, chân thực và sống động không ngờ. Trước mắt chợt nhòa đi, anh nghiến răng, không tự chủ như mưa tuôn xuống, thấm ướt khăn trải giường...
- A... Anh...
- Im đi!!
- An..h...
- Im đi!!!...
- An...Anh...!!!
- Tôi bảo im đi mà!!!!!...
Dương Khánh Nam quát lớn, đầy bi thương, trong ánh mắt cũng hằn lên tia máu, nước mắt tóc tách rơi như máu trong tim anh. Nhưng Lăng Từ Nhật vẫn cứng đầu không thua, vẫn khó khăn bập bẹ từng chữ... Vì cô biết, đây sẽ là lần cuối cùng cô được thấy anh, được gọi anh... Nhưng dường như vẫn chưa đủ, sâu trong tim cô vẫn chất đầy sự tiếc nuối...
Chợt, nhịp tim nhảy lên, rồi nhanh chóng trùng xuống. Cả người Lăng Từ Nhật co giật, nảy mạnh, nước mắt cũng thấm ướt hai má, chảy tóc tách xuống gối trắng...
Dương Khánh Nam kiềm cô lại, lớn tiếng kêu bác sĩ. Nước mắt cả hai như vẫn rơi, hòa huyện rơi vào nhau...
Tiếp "tít tít" kéo dài không dứt, tựa như con dao từ từ gọt dũa trái tim của anh...
.
- Vui lòng anh tránh ra!!
Vài cô y tá chạy đến, đẩy anh ra. Bắt đầu đeo ống thở cho cô, rồi từ từ đẩy cô vào phòng cấp cứu...
Anh đứng đó, nhìn theo bước chân của những người áo trắng, như đang nhìn theo bước chân của những tử thần sẽ dắt cô đi xa mãi mãi...
Bốn bậc phụ huynh cũng từ khi nào đứng trước cửa phòng cấp cứu. Mẹ Lăng cùng Lăng Nhã Linh dường như đã khóc cạn nước mắt, vẫn nấc lên từng hồi...
Dương Khánh Nam tự hỏi, mọi người khóc vì cái gì vậy??
Lăng Từ Nhật còn chưa có chết mà...
Cô ấy vẫn còn đang sống mà...
Vậy tại sao mọi người lại khóc?? Tại sao ánh mắt của ai cũng đều bi thương như thế??...
Cha Dương đứng nhìn con trai trưởng của mình, sự đau đớn chợt đọng ở gương mặt vị cha già đáng kính. Ông bước đến, ôm Dương Khánh Nam...
Anh thẫn thờ, hai tay buông thõng. Cảm nhận được sự ướt át trên gò má mình. Nhẹ nhàng đưa lên chạm vào mớ chất lỏng...
Nước?!....
A...
Anh tự cười...
Anh cũng khóc sao??
Anh khóc làm gì?? Rõ ràng cô ấy còn chưa có chết!! Lăng Từ Nhật còn chưa có chết mà...
Cười...
Một giọt nước lại kéo xuống...
Anh ụp gương mặt của mình vào vai người cha. Nụ cười chua chát cũng biến mất. Anh nghiến răng, ngăn không cho tiếng nấc bật ra khỏi cổ họng, dù nước mắt từ lúc nào đã thấm đuộm cả vai áo...
.
- Bác sĩ Cao!! Dường như trên tay cô bé còn cầm cái gì đó!!...
- Cái gì đó?!
Cao Đường Quân nheo mày nhìn y tá... Lập tức đeo bao tay cùng khẩu trang vào...
- Mặc kệ, ta phải bắt đầu làm phẫu thuật ngay bây giờ!!
- Vâng!!
Cao Đường Quân khẽ cầm con dao lên, chợt thấy áo của mình bị kéo nhẹ. Cao Đường Quân nhìn xuống Lăng Từ Nhật nằm trên bàn phẩu thuật, nước mắt lăn dài từng cơn, nhìn Cao Đường Quân đầy vẻ thiết tha, lại bập bẹ, giọng khàn khàn...
- Bác sĩ!! Con... con muốn... sống!! Bác sĩ!! Con... muốn sống!!....
- Cô biết!! - Cao Đường Quân nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Lăng Từ Nhật - Cô biết mà!!
Ngay sau đó, ý thức của Lăng Từ Nhật từ từ buông lỏng, đôi mắt to nhắm lại, vẫn còn những hàng lệ vương trên đôi mắt cùng gò má...
- Bắt đầu phẩu thuật!!...
.
Cơn phẩu thuật bắt đầu chưa đầy hai tiếng, dưới sự căng thẳng của tất cả mọi người... Một y tá bắt đầu thét lên...
- Không hay rồi!! Nhịp tim bắt đầu giảm!!
- Mau lấy máy trợ tim!!
Cao Đường Quân nghiến răng, chợt quát lên khiến đám y tá hoảng sợ...
- Bác sĩ!! Mất máu quá nhiều!!
- Bác sĩ!! Thần kinh bắt đầu co rút...!!
Tít....
- Bác sĩ!! Bắt đầu hiện tượng rong huyết!!
Tít...
- Bác sĩ!!...
Tittttttttttttttttttttttttttttt..............................................................
Tiếng máy đo nhịp tim kéo dài, thê lương không dứt. Lúc này, Cao Đường Quân khẽ kéo khẩu trang xuống, ánh nhìn đầy đau đớn...
- Báo cho người nhà nạn nhân. Đã tử vong lúc ngày X tháng X năm XXXX 18 giờ 9 phút 3 giây....
- Dạ!!...
.
Trong căn phòng được bao bọc bởi mùi máu tanh. Không ai biết, bàn tay của Lăng Từ Nhật khẽ mở lỏng. Vật được cô cầm trong tay kiên trì từ đầu rơi xuống...
Chiếc móc khóa chuông gió quen thuộc vẫn nghe tiếng rung rinh vui tai, rơi xuống đất, liền vỡ toang nghe tang thương đến kì lạ...
.
.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com