Trời mùa hè nhiệt độ không khí cao, cháo một lúc là chín, bởi vì thiếu nước cho nên cháo nấu rất đặc. Trịnh Hương Lan múc bát cháo đầu tiên đưa cho Trương Túc, lượng cũng nhiều nhất.
Trương Túc khẽ nhúc nhích miệng hai cái, mọi người đều không nghe được âm thanh, lúc mọi người đang nghi ngờ thì trước mặt Trương Túc xuất hiện một cái bàn gỗ đỏ nhỏ, còn có một cái thìa tinh xảo hoa mỹ.
Nhất thời làm chén cháo Trịnh Hương Lan vừa múc nhìn không ra dáng vẻ gì.
Trương Túc cầm lấy thìa múc cháo, thong thả mà ăn, thần thái bình tĩnh, động tác ưu nhã. Làm người khác gần như cho rằng đây là cử hành tụ tập thế gia chứ không phải đi chạy nạn ở nơi hoang dã.
Mọi người tự thấy xấu hổ, lại cảm thấy dáng vẻ kia của Trương Túc mới phụ họa cho suy nghĩ cao nhân trong lòng bọn họ.
Trịnh Hương Lan lại cầm bát múc cháo, bưng cho Nhất Niệm, đang lúc nàng ấy muốn cầm bát múc cho nữ đồng một bát thì Trương Túc dừng lại động tác ăn cháo, không biết lấy từ đâu ra một cái khăn mềm, xoa xoa khóe miệng.
“Ngươi cùng nữ oa ăn một bát. Những người còn lại thì tùy ý.”
Trịnh Hương Lan sửng sốt, nhưng nàng sẽ không vi phạm ý tứ của Trương Túc, cầm bát múc một bát lớn, rốt cuộc bát to này là nàng, Cẩn Đản và nữ đồng, ba người ăn.
“Thìa.”
Giọng nói có chút lạnh lùng vang lên, Trịnh Hương Lan phát hiện ở một góc bàn gỗ đỏ nhỏ vậy mà có một cái thìa, lớn hơn so với cái của Trương Túc, không có hoa văn, thô hơn rất nhiều, nhưng Trịnh Hương Lan cảm động đến rơi nước mắt nhận lấy, đón nữ đồng lại đó ăn cơm.
Những người khác ngửi được mùi cháo, đã sớm không nhịn được, nhưng mà ngại Trương Túc nên không lên tiếng, bọn họ chỉ có thể chịu đựng. Lúc này Trịnh Hương Lan nhường chỗ ra, lập tức có mấy người chạy về phía nồi sắt.
Nhất Niệm lạnh lẽo liếc nhìn bọn họ: “Không muốn ăn có phải không.”
Mấy người đang tranh nhau lập tức lạnh gáy, cười xin lỗi: “Không dám không dám, chúng ta không tranh, xin tiểu công tử đừng trách tội.”
Cuối cùng là Chu Đại Hà ra mặt chia cho dân chạy nạn, chỉ có mười hai cái bát, mấy người Trương Túc dùng hết ba cái, còn thừa chín, 52 người thay phiên ăn cháo.
Nhưng mấy người sau vẫn lo đến cuối thì sẽ không còn mà ăn, gấp đến không xong, trong đám người nôn nóng không thôi được.
Trương Túc không quan tâm, nàng lại không phải bà mẹ già, sao chuyện gì cũng ra mặt được.
Nếu thật ồn ào lên thì cùng lắm là dùng vũ lực trấn áp.
Nhưng rốt cuộc nhóm người này cũng không dám gây sự, Trương Túc vì thế mà chú ý đến Chu Đại Hà. Chính đối phương là người áp những người khác xuống.
Có chút bản lĩnh.
Ánh mắt Nhất Niệm dừng ở trên người Chu Đại Hà một lúc, rồi sau đó rũ mắt xuống, chuyên tâm ăn cháo.
Cũng không biết sao Chu Đại Hà làm được, 52 người đều được chia cháo ăn, cuối cùng dùng nước trong nấu cháo dính dưới đáy nồi thành bột hồ, coi như là “Giặt sạch nồi”, mỗi người còn uống thêm chút nước cơm, hoàn mỹ đến hỏng rồi.
Ăn uống no đủ, đỉnh đầu lại có đồ ăn che nắng, người tối hôm qua không ngủ được, trực tiếp nằm trên mặt đất ngủ.
Ban đêm luôn có chút lạnh, đâu giống ban ngày ngủ đến thoải mái. Hơn nữa có Chưởng môn ở đây, ai dám không có mắt mà tập kích bọn họ.
Mẹ của Chu Đại Hà cũng không nhịn được mệt rã rời, cuối cùng dứt khoát nằm trên mặt đất trực tiếp ngủ mất.
Chu Đại Hà cũng muốn ngủ, nhưng hắn càng muốn biết Chưởng môn sẽ làm gì.
Bàn nhỏ trước mặt Trương Túc đã thu lại, nàng hoạt động tay chân một chút, sau đó… Luyện võ???
Kiến thức của hắn hạn hẹp, cũng không nhìn ra được chiêu thức gì, nhưng chỉ cảm thấy vô cùng mềm mại, trong mềm mại lại giống như có một đạo cổ xưa.
Vị tiểu ca bên người Chưởng môn cũng theo Chưởng môn luyện tập. Chu Đại Hà có chút hâm mộ, nhưng hắn cũng tự mình hiểu lấy, cho nên đè tâm tư khác xuống, rũ rũ cổ áo, nằm xuống đất ngủ.
Mọi người ngủ một giấc này là trực tiếp ngủ tới hoàng hôn, tất cả mọi người tinh thần đầy đủ, đây là từ lúc thiên tai tới nay, lâu như vậy mà bọn họ mới có cảm giác ngủ ngon như vậy, trong bụng có đồ ăn, cả người không nóng không lạnh, không cần lo vấn đề an toàn. Quan trọng nhất chính là bọn họ đi theo Chưởng môn thì sẽ có hy vọng, có người cầm đầu.
Bọn họ đứng dậy hoạt động, đột nhiên có người kêu lên: “Là lương thực, lại có lương thực và nước.”
“Thật vậy à, thật vậy à?”
“Thật mà, thật mà, ở trong nồi sắt ấy, cho nên bây giờ chúng ta còn có thể ăn một bữa nữa à.”
Đáp án là chắc chắn.
Cơm chiều là Trịnh Hương Lan với Chu Đại Hà cùng nhau nấu, vẫn dùng phương thức phân phối như lúc trưa, nhưng bây giờ nhóm dân chạy nạn đã ngoan hơn nhiều rồi, thành thành thật thật chờ đến lượt mình nhận cháo.
Trương Túc nhìn điểm công đức của mình: 281 điểm công đức.
Vốn điểm công đức còn khá thấp, nhưng vì nồi cháo buổi trưa kia nên hệ thống lại cộng cho nàng một số điểm, cuối cùng nàng còn được 281 điểm công đức.
Trương Túc an ủi bản thân, lưới che nắng, nồi sắt lớn, bát và muôi gỗ đều có thể cho nạn dân dùng nhiều lần.
Nàng mua thìa kiểu cách đẹp cùng bàn gỗ đỏ nhỏ sau này cũng có thể dùng.
Trương Túc: Không thiệt, không thiệt, ta không thiệt.
Vừa nói không thiệt Trương Túc vừa đưa tay ra làm động tác nắm lại, lưới che nắng lập tức biến mất.
Đồng thời điểm công đức của nàng cũng ít đi 1 điểm.
Trương Túc: …
Khuôn mặt của Trương Túc đã đen đến nhỏ ra nước, cả người đều tỏa ra áp suất thấp, đi thẳng một mạch.
Mọi người không thể hiểu được, ai lại chọc Chưởng môn vậy, một người nhỏ nhắn như Chưởng môn mà khí thế thật lớn, nhìn thật hung dữ mà.
Bọn họ không dám thở mạnh, Chu Đại Hà tìm vài người khiêng nồi sắt và ôm chén, không ai dị nghị gì.
Nhất Niệm cũng không rõ vì sao Trương Túc lại nổi giận, hắn phát hiện từ sau khi thu nhận những dân chạy nạn này, tính tình của Trương Túc liền xấu đi.
Nhưng hắn không tài nào đoán ra nổi do nguyên nhân gì, vì thế cũng chỉ có thể giả thành chim cút[1], chờ một lúc nữa hắn lại đi tăng tình cảm với Trương Túc.
[1] Giả thành chim cút: Ý chỉ giả vờ rụt rè nhút nhát.
Bọn họ đi một mạch tới 8-9 giờ tối, Trương Túc mới dừng bước, đây đại biểu là bọn họ có thể nghỉ ngơi rồi.
Khuôn mặt nàng vẫn lạnh băng, mãi cho đến khi trời tối hẳn, nàng không cho phép mọi người nhóm lửa, đợi xung quanh duỗi tay không thấy ngón, nàng mới lặng lẽ chuồn đi.
!!!
Nàng đã sớm muốn giải quyết vấn đề sinh lý, nhưng mà phong phạm của cao nhân không thể vứt đi được, vẫn luôn nhịn đến tận bây giờ.
Chờ sau khi nàng quay lại mới cho Nhất Niệm bảo mọi người nhóm lửa và nghỉ ngơi.
Một đám người cứ như vậy đi lúc sáng sớm và chiều tối, điểm công đức của Trương Túc cân bằng giữa việc tiêu điểm công đức mua lương thực và được cộng điểm công đức vì làm no bụng dân chạy nạn.
Cũng thật mẹ nó giống 250 (đồ ngốc). Ừm, đây chắc là đặc điểm của hệ thống.
Trương Túc: Hì hì.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, trong đội ngũ lại có thêm bát đũa, cùng một cái bình đựng nước.
Theo lý thuyết, bọn họ đều có dáng vẻ chật vật như vậy, hẳn là không có ai nhìn thấy khó coi như vậy mà nghĩ đến đánh cướp bọn họ đâu.
Nhưng mà Trương Túc vĩnh viễn đánh giá thấp điểm giới hạn của một số người, lúc bọn họ đang đi qua một ngọn núi thì bị sơn phỉ vây quanh.
Trên núi trụi lủi, trừ vài cục đá ra thì chỉ có cành khô, sơn phỉ đến cướp bọn họ là một đám cũng đói như xương sườn tinh cả rồi. Nhưng mà trên tay họ cầm gậy và cuốc, đôi mắt tỏa sáng mà nhìn chằm chằm bọn họ, à không… Nồi sắt của bọn họ.
Người dẫn đầu coi như còn có đầu óc, chỉ vào nồi sắt nói: “Bọn họ còn mang theo nồi sắt và bát đĩa, chắc chắn là có ăn.”
Thật ra cái này cũng dễ đoán, không có ăn thì ai thèm mang theo dụng cụ nấu ăn chứ, không sợ mệt đến chết à.
Lòng người trong đội ngũ hoảng sợ, tất cả đều khóc cầu: “Chưởng môn cứu mạng, Chưởng môn xin cứu chúng ta đi, cầu xin người.”
Trương Túc quay đầu nhìn thoáng qua những người già yếu, bệnh, tàn tật trong đội ngũ của mình: …
Thôi, trông cậy vào nhóm người này phản kích là điều không thực tế.
Người dẫn đầu sơn phỉ cũng nghe được nhóm dân chạy nạn nói, trong lòng hoài nghi,
Chưởng môn, ai là Chưởng môn vậy?
Hắn nhìn thoáng qua đám người, cuối cùng nhìn thẳng vào Chu Đại Hà, hán tử này cao lớn hơn một ít, sắc mặt cũng không tệ lắm.
Trong lòng Chu Đại Hà cũng sợ, nhưng cảm nhận được mẹ già đang ở cạnh sợ tới mức run rẩy nên hắn lập tức có dũng khí, hung dữ trừng trở về.
Đầu lĩnh sơn phỉ bị hoảng sợ, nghĩ người này là một kẻ lợi hại nha.
Trong lúc bọn họ giằng co, Trương Túc đột nhiên nói: “Các ngươi đã giết người chưa?”
Đầu lĩnh sơn phỉ ngẩn ra, sau đó cười ha ha: “Vô nghĩa, đương nhiên lão tử đã từng giết người. Các ngươi không muốn chết thì ngoan ngoãn giao đồ ăn ra đây.”
Trương Túc thật sự không được tính là một người quan sát tỉ mỉ, nếu chân đầu lĩnh sơn phỉ không run đến như vậy thì lời còn có vẻ đáng tin.
Nàng lại nhìn lướt qua cái cuốc trong tay những người khác, trong lòng có tính toán.
Trương Túc tiến lên hai bước, đôi tay lung tung tung bay, trong miệng lẩm bẩm.
Sơn phỉ phía đối diện: Trò khỉ gì vậy.
Đầu lĩnh sơn phỉ nổi giận: “Ta cảnh cáo các ngươi đừng có mà giả thần giả quỷ, nếu không.”
“Ầm” một tiếng, ở một chỗ không xa với đầu lĩnh sơn phỉ bị nổ tung.
Tiếng vang ầm ầm, một lúc lâu, mọi người vẫn còn cảm thấy lỗ tai ong ong.
Trương Túc tà tà liếc mắt: “Tránh ra.”
Sau khi qua một thoáng khiếp sợ ngắn ngủi, đầu lĩnh sơn phỉ lại nhìn qua một đám dân chạy nạn hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm Trương Túc.
Đối phương gọi Chưởng môn, chẳng lẽ chính là thiếu niên này?!
Còn cả tiếng vang vừa rồi kia nữa, nổ bùn đất bắn lên cao, nếu hắn đứng gần một chút, có khi hắn quy thiên rồi. Mà lúc trước khác thường chỉ có vị Chưởng môn kia thôi.
Đầu lĩnh sơn phỉ nhanh chóng ném gậy đi, hai chân khuỵu xuống quỳ gối trước mặt Trương Túc, bốp bốp dập đầu: “Chưởng môn cứu mạng, xin Chưởng môn cứu mạng.”
- -----oOo------