“Xích Hạ.”
Xích Hạ, giữa hạ, ý chỉ mùa hạ oi bức.
Chưởng môn chính là ở giữa mùa hạ, lần đầu tiên nhặt được hắn. Lúc ấy hắn trúng kịch độc, chẳng những không thể thi triển võ công, hàng ngày còn phải chịu đựng đau đớn của chất độc vào trong phế phủ, loại cảm giác cảm nhận được sinh mệnh bị cắn nuốt từng chút một, mỗi giờ mỗi khắc đều tàn phá tâm trí hắn.
Đây là hiệu quả mà độc phụ kia muốn.
Khiến hắn nhận đủ dằn vặt, tôn nghiêm bị chà đạp, bị đánh vào dân gian, đến lúc chết cũng không thể vì thân nhân mà báo thù, còn phải mang danh là tai họa. Lúc sống mặt mũi mất sạch, sau khi chết bị người thóa mạ.
Hắn vốn nghĩ rằng trời cao không có mắt, không phân rõ thiện ác, không phân rõ thị phi.
Mãi đến khi lúc hắn sắp chết, gặp được Trương Túc.
Trương, Túc.
Nhất Niệm cụp mắt xuống, trong lòng mặc niệm cái tên này, xa lạ lại quen thuộc như vậy, ngọn lửa lay động cách đó không xa, tựa hồ cũng lây nhiễm hắn, khiến cho tim hắn cũng bùng cháy theo.
Túc, ở lại, ở lại bên cạnh nàng, là chuyện may mắn nhất của hắn trong mười mấy năm qua.
Nhưng mà phần may mắn này, lúc bắt đầu lại ẩn giấu tính toán dơ bẩn.
Khi đó hắn đúng là đã ngã xuống, ý thức vẫn còn tỉnh táo, nếu có người muốn giết hắn, hắn sẽ dùng hơi thở cuối cùng để giết lại, nhưng việc đó sẽ khiến cho độc tố càng nhanh chóng lan đến tim.
Thế nhưng giọng nói của một thiếu nữ đã đánh vỡ cục diện lưỡng bại câu thương đã định trước, hắn được cứu.
Nhất Niệm còn nhớ lúc đó cố ý giả vờ hôn mê, bị người đưa đi, hắn vốn tưởng rằng vận may chỉ đến đây, không ngờ lại được nước mát đã lâu không có, suýt chút nữa hắn đã không kiềm chế được bản năng mở mắt ra. Vẫn may cuối cùng cũng nhịn được.
Khi đó hắn nghĩ lúc khô hạn có thể lấy nước ra, nhất định không phải là người thường, hắn muốn yên lặng theo dõi diễn biến.
Hắn bị độc phi của hôn quân sung quân biên cương, sau khi giữa đường trốn đi, trở thành tội phạm quan trọng bị triều đình truy nã, sua khi trúng độc, trên mặt hắn xuất hiện hoa văn rất dễ nhận ra, nếu như không phải hắn quyết định nhanh chóng trốn trong dân chạy nạn, nói không chừng đã sớm bị người bắt được, hiện giờ cỏ trên mộ đã cao một trượng.
Khi đó hắn nhắm hai mắt, trong lòng nghĩ rất nhiều, lại không ngờ trong ngực nóng lên, sau đó là tiếng bước chân đi xa. Rốt cuộc hắn không nhịn được mà mở mắt ra, sờ chiếc màn thầu trắng nóng hổi thơm ngào ngạt trong lồng ngực.
Bên ngoài màn thầu có dính chút bùn, có vài phần giấu đầu hở đuôi.
Hắn cũng không biết tại sao, rõ ràng trên người đau muốn chết, nhưng nhìn thấy hai chiếc màn thầu trong tay, hắn liền nở nụ cười.
Đó là lần đầu tiên hắn cười sau khi gặp nạn, không có ý nghĩa gì, chỉ là một sự dễ chịu đơn thuần.
Hắn vuốt ve bùn trên màn thầu, vô cùng trân trọng ăn hết màn thầu.
Chuyện sau đó, trong dự liệu, lại hợp tình hợp lẽ.
Hắn chú ý Trương Túc.
Tuy rằng cứu Trương Túc hắn chịu một ít khổ, nhưng với hắn mà nói cũng không phải chuyện lớn gì.
Thời khắc sinh mệnh bị uy hiếp, lúc rất nhanh sẽ chết đi, hình như cũng không quá nhiều sợ hãi.
Trước khi chết cứu ân nhân của mình một lần, bọn họ cũng coi như hòa rồi. Xem như là trả lại ân tình chén nước cùng hai chiếc màn thầu kia.
Nhưng Trương Túc không nghĩ như vậy, trong lúc ý thức hắn mơ hồ, có thể cảm nhận được sự rối rắm của nàng, cuối cùng cho hắn uống thứ không biết tên.
Như nước lại không phải là nước.
Theo sau đó, đau đớn như đã từng quen thuộc bỗng nhiên kéo tới, không hề cho người ta thời gian chuẩn bị, giống như có người dùng bàn chải chà rửa kinh mạch của hắn, gột rửa từng chỗ trên người hắn, lục phủ ngũ tạng đau đớn vì như nung như nấu.
Khi hắn cho rằng sẽ đau đến ngất đi, đau đớn tới thình lình, lúc đi lại càng đột nhiên.
Hắn như một lữ khách đi bộ rất lâu dưới trời tuyết bay tán loạn, hắn đã cho rằng mình sẽ chết dưới trời tuyết, thấy hoa mắt, lại đột nhiên đặt mình ở nơi xuân về hoa nở, nhiệt độ cơ thể dần ấm lại, hắn đi tới đi tới, còn thấy một suối nước nóng.
Chỗ như thế này sao lại có suối nước nóng.
Hắn không hiểu, cũng không cần hiểu, hắn chỉ biết hiện tại vô cùng ấm áp là được.
Nhưng hắn vẫn đê tiện, sau khi nhận ra độc trên người đã được giải, hắn mở bừng mắt, cố ý tỏ ra yếu thế với Trương Túc.
Trời ạ.
Đối phương vô cùng hưởng thụ dáng vẻ này, hắn mừng rỡ như điên.
Hắn chuẩn bị lên tinh thần hăng hái ăn vạ Trương Túc, nhưng Trương Túc thiện lương lại cự tuyệt hắn. Không chút do dự xoay người rời đi, hắn có thể đuổi theo, nhưng hắn không làm, mà là nằm trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi kia, mãi đến khi không nhìn thấy nữa.
Khi hắn cho rằng quỷ kế sắp được như ý, lại thất bại trong gang tấc, loại cảm giác này thật sự là... Khắc cốt ghi tâm.
May mắn là, Trương Túc nhìn như vững tâm, nhưng phá vỡ lớp vỏ ngoài của trái tim nàng, nàng sẽ là một người vô cùng mềm mại.
Mà hắn kiên trì, may mắn là, thành công rồi.
Nhất Niệm nghiêng đầu, mặt mày giãn ra, ngọn lửa nhảy lên trong mắt dường như có độ ấm, hắn giống như trẻ con được kẹo vậy, mang theo chút vui sướng hiện ra nơi khóe miệng.
"Chưởng môn, có phải vì người nhặt được ta ở vào mùa hạ oi bức, nên mới đặt tên là Xích Hạ hay không?" Đôi mắt của thiếu niên sáng rực, nụ cười ngọt ngào khiến tim người nhìn mềm nhũn.
Trương Túc:???
Trương Túc:!!!
Trương Túc: "Hệ thống ca, bây giờ ta nói không phải, có thể làm cho Nhất Niệm khóc hay không."
Hệ thống đang xem một bộ phim máu chó, thuận miệng nói: "Không biết, ngươi thử xem sao."
Trương Túc:???
Trương Túc: Mẹ nó chuyện này có thể tùy tiện thử hay sao.
"Chưởng môn..." Giọng nói của thiếu niên đã vô cùng êm ái, như nước ấm bọc hòn đá lại.
Ừm, Trương Túc nghĩ hiện tại nàng chính là hòn đá tròn kia.
Trương Túc: QAQ
Lúc đó trong đầu nàng, đầu tiên nghĩ là "* Hạ", nhưng rất nhanh nàng đã không chịu nổi sức nặng của hai từ này. Cho nên đổi thành "Xích Hạ".
Chữ "Xích" này có ý nghĩa đặc biệt.
Tượng trưng cho dùng máu tươi để giành tự do, hướng tới cuộc sống giàu có an khang, bản thân nó chứa một lại chờ mong tốt đẹp.
Đó là sự tôn trọng cùng kính ngưỡng xuất phát từ nội tâm của nàng đối với quốc gia, còn có niềm kiêu hãnh vô vàn.
Nhưng Nhất Niệm không như vậy, hắn hoàn toàn không biết phía sau hai chữ "Xích Hạ" đại biểu cho ý nghĩa gì. Hắn chỉ hiểu ý đơn thuần trên mặt chữ.
Xích Hạ, đúng là giữa hạ, ý chỉ mùa hạ oi bức, không có vấn đề gì.
Có vấn đề là sự câu thông giữa hai người.
Trương Túc không muốn để cho hai chữ "Xích Hạ" mang ý nghĩa nông cạn kia, nhưng cũng không muốn thiếu niên cảm thấy mất mát.
Cho nên, nàng dưới tình huống cấp bách làm một hành động ngốc nghếch, nàng đứng dậy giang hai tay ra ôm Nhất Niệm, không nhìn đôi mắt của thiếu niên, ôn hòa giải thích hàm nghĩa của "Xích Hạ". Cuối cùng, lại bổ sung thêm: "Có thể gặp được ngươi ở Xích Hạ, có lẽ là duyên phận trời cao ban cho chúng ta."
Hệ thống:???
Hệ thống: Chỉ xem phim một lát, đã xảy ra chuyện gì rồi!!!
Nhất Niệm bối rối, tay hắn cứng nhắc ở không trung không biết đặt vào đâu, cảm thụ hơi ấm từ cơ thể Chưởng môn truyền tới, ấm áp như vậy, ấm áp đến nóng hổi.
Quanh chóp mũi có mùi cỏ thơm ngát, giống như hoa cỏ nở rộ giữa hè, bươm bướm vờn quanh, khắp nơi đều là sức sống dào dạt.
Giọng nói thanh thúy của Chưởng môn thì thầm vào tai hắn điều gì đó, dường như hắn nghe được, lại dường như không nghe thấy.
Thế nhưng câu cuối cùng kia, "duyên phận trời cao ban cho chúng ta", hắn lại vững vàng ghi tạc vào lòng.
Bàn tay trong không trung lập tức tìm được phương hướng, nhanh chóng thu hẹp, hắn ôm lấy nàng, trong lòng đã được lấp đầy.
Những cảm xúc tiêu cực đều bị lấp đi, vui vẻ vô cùng.
Trương Túc thì không vui như vậy, Nhất Niệm sức lớn thế nào chứ, nàng sắp không thở nổi!!
Nàng thử giãy giụa một cái, nhưng mà động tác đó, làm cho lồng ngực thiếu niên càng chặt hơn.
"Chưởng môn, Chưởng môn, Chưởng môn~~~" mỗi một tiếng sau càng réo rắt, vui sướng hơn tiếng trước.
Trương Túc:...
"Nhất, Nhất Niệm à," Trương Túc thử dò xét: "Ngươi siết ta, buông ta ra trước được không."
Trong lòng Nhất Niệm không nỡ, nhưng Chưởng môn đã lên tiếng, hắn mới không cam lòng buông tay ra, trên mặt là sự tiếc nuối không hề che giấu.
Trương Túc: Ngươi tiếc nuối cái khỉ gì.
Có lẽ Chưởng môn quá khoan dung, lại nghe nói đến "duyên phận"", Nhất Niệm mím mím môi, lấy hết dũng khí nói: "Chưởng môn, nếu như trước đây ta làm một số..."
Hắn thấy hoa mắt, một tiểu thân ảnh chui vào trong lòng Trương Túc, dùng sức cọ cọ.
"Điềm Điềm?"
"Trương, Điềm, Điềm!!"
Hai tay thiếu niên buông thõng bên người đột nhiên siết chặt, Tiểu khốn kiếp này lại phá hư chuyện tốt của hắn.
Trương Túc vô thức ôm lấy, đứa nhỏ trong lòng lại liên tiếp cọ lung tung trong ngực nàng.
Nàng là một cái sân bay, lại không thể vùi vào, có cái gì mà cọ.
"Điềm Điềm, đừng làm rộn." Nàng cười giận nói một câu.
Trong mắt Nhất Niệm lả tả bay ra mấy con đao nhỏ, chém về phía tiểu nữ oa.
Điềm Điềm không bị ảnh hưởng chút nào, con bé ở trong lồng ngực Trương Túc ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: "Chưởng môn ôm hắn, Điềm Điềm nhìn thấy."
Trương Túc vì bị bất ngờ không kịp đề phòng mới làm chuyện hồ đồ, xấu hổ đến mức ngón chân cũng cong lên.
Nàng ho khan một tiếng: "Nhất Niệm ca ca không thoải mái, ta đang an ủi hắn."
"Điềm Điềm cũng không thoải mái. Đêm nay Điềm Điềm có thể ngủ cùng Chưởng môn không?"
Trương Túc: "Không thể."
Nhất Niệm: "Không thể."
Nhất Niệm không thể nhịn được nữa, đứng dậy xách cổ áo nữ oa lên, lôi ra khỏi ngực Trương Túc, mặt không biểu cảm nói: "Chưởng môn, hôm nay Trương Điềm Điềm huấn luyện còn chưa xong, ta mang con bé đi."
"Xong rồi." Điềm Điềm lên tiếng phản đối.
Nhất Niệm dùng vũ lực trấn áp: "Câm miệng, ngươi chưa xong."
Nhất Niệm hơi gật đầu với Trương Túc, sau đó mang nữ oa bước nhanh đi xa.
Nhưng mà, Điềm Điềm vẫn còn lắc qua lắc lại trong không trung.
Trương Túc hơi do dự, có nên đi theo sau xem thử không, hai người đừng đánh nhau gì gì đó.
Sau cùng nàng vẫn không đi, vì có mấy người khác đến tìm nàng.
Trương Túc chỉnh lại dáng ngồi, mặt nghiêm túc, cao quý lạnh lùng.
Thời gian sau, gió êm sóng lặng, quê quán tuổi tác của dân chạy nạn đã được ghi chép cặn kẽ.
Việc này còn chưa hết, Nhất Niệm để bọn Nguyễn Dã làm một phần ghi chép riêng cho đội hộ vệ.
Nhân số đội hộ vệ hiện có: 203 người.
Đội trưởng: Nhất Niệm.
Trước đây tuy rằng mọi người đều nghe Nhất Niệm chỉ huy, nhưng chưa từng đặt tên. Hiện tại coi như có danh phận chính thức.
Phó đội trưởng: Chu Đại Hà.
Nhất Niệm thường xuyên mài giũa, đấm đá với người của đội hộ vệ.
Làm nhiều lần, người đội hộ vệ nhìn thấy Nhất Niệm theo bản năng cả người đều đau. Cả đám ngoan vô cùng, chỉ hướng đông không dám đi hướng tây, bảo đi hướng nam không dám đi hướng bắc.
Có điều cùng với sợ hãi, còn có kính nể cùng bội phục.
Ai nhắc đến Nhất Niệm, đều giơ ngón tay cái lên.
Có Trương Túc cung cấp thức ăn, việc nông lại không nhiều lắm, Nhất Niệm bèn thao luyện đội hộ vệ, những người khác trồng hoa màu thì trồng hoa màu, làm gốm thì làm gốm, ai làm việc nấy.
Lúc rảnh rỗi, Trương Túc sẽ đi đồng ruộng nhìn thử, trong đất không hề có cỏ dại, nhưng trời quá nắng, lúa non cũng uể oải.
Trương Túc sốt ruột, nhưng nếu làm mưa nhân tạo lần nữa cũng trị ngọn không trị gốc.
Hệ thống: "Ký chủ có muốn mua một quyển sách về cây công nghiệp không, trong đó ghi lại các loại vấn đề, cùng với phương pháp ứng đối."
Trương Túc lập tức hỏi: "Bao nhiêu điểm công đức?"
Hệ thống: "..."
Hệ thống: "300 điểm công đức một quyển."
300 điểm công đức, còn chỉ có một quyển?
Trương Túc: "Cáo từ."
Hệ thống: 1... 2...
"... Hệ thống ca, ngươi bớt một chút đi, ta thật sự rất nghèo hu hu hu"
- -----oOo------