Gần đây Trương Túc có hơi buồn bực: "Hệ thống ca..."
Một ngày nàng phải u oán gọi mấy lần như vậy, hệ thống đã miễn dịch rồi.
Trương Túc: "Hệ thống ca, ngươi thật nhẫn tâm mà."
Hệ thống: "Ký chủ có thời gian làm cái này, không bằng nghĩ xem nên kiếm lại điểm công đức thế nào đi."
Trương Túc:...
Hay cho một ý chí sắt đá ╯^╰.
Trương Túc bĩu môi, đi đến bên cạnh bàn, bắt đầu xem bản đồ Xích Hạ.
Mỗi khi Xích Hạ đánh được một vùng, nàng đều sẽ vẽ lại, hiện tại trên bản đồ đã có không ít thành trì.
Chẳng qua nhìn một hồi, Trương Túc mơ hồ xuất hiện một cảm giác quen thuộc.
Trương Túc: "Hệ thống ca, ngươi cảm thấy bản đồ này có giống hay không."
Nàng còn chưa dứt lời, hệ thống đã cắt ngang: "Không cảm thấy, cũng không giống."
Trương Túc: Đây là lạy ông tôi ở bụi này rồi:))
Nàng hừ hừ, bởi vì suy đoán trong lòng kia mà có chút vui vẻ, lại có chút kiêu ngạo nho nhỏ.
Nhưng rất nhanh nàng đã nhớ đến công thần chân chính là ai.
Từ sau khi nàng đến hiện đại báo mộng về, có một khoảng thời gian không gặp Tần Khiếu.
Còn, còn lạ là hơi nhớ nhớ. " "
Nàng nghĩ buổi chiều nay sẽ "nói chuyện" với hắn, sau đó ngày mai để người qua đây.
Mà hiện tại Tần Khiếu đang được Trương Túc nhớ thương đúng là có gặp chút phiền phức.
Hắn nhìn thanh niên ở đối diện, có chút đau đầu: "Trương công tử, ngươi về đi, nơi này không có người ngươi muốn tìm."
Trương Hựu mím môi, rõ ràng là không tin.
Việc này còn phải nói lại từ lúc Trương Túc chạy mất hôm ấy, Trương Hựu thấy người bèn tin chắc rằng muội muội còn sống, hơn nữa chắc chắn ở Liên Châu.
Hắn bèn bắt đầu phái người tìm kiếm trong Liên Châu, bọn họ đều là người lạ mắt lại còn bày ra dáng vẻ "lén lút" tìm người, đương nhiên sẽ kinh động đến hộ vệ Liên Châu, sau khi Thôi Phất biết thì đã tiếp nhận chuyện này.
Bởi vì ở giữa xảy ra một chút chuyện cong cong khúc khúc nên Trương Hựu và Thôi Phất lấy một loại tình huống đột nhiên không kịp chuẩn bị mà gặp mặt.
Không nói đến giao tình của hai người thì Thôi Phất cũng mỏi mắt thèm thuồng thế lực của phủ Quốc công, nếu Xích Hạ có thể có được sự trợ giúp của phủ Quốc công vậy thời điểm tấn công kinh thành tuyệt đối sẽ là vốn ít lời nhiều. Cho nên hắn cũng không hề giấu giếm chuyện của Tần Khiếu, hơn nữa trong miêu tả của hắn, Cửu điện hạ thật không chê vào đâu được, nhân gian hiếm có.
Trương Hựu thật không ngờ thủ lĩnh Xích Hạ lại là Cửu điện hạ, thế nên khi Thôi phất vui đùa mở miệng hỏi hắn có muốn gia nhập không, Trương Hựu lại im lặng
Trong lòng hắn đương nhiên là chấp nhận, nhưng còn cần có sự đồng ý của tổ phụ và phụ thân nữa.
Hắn nói: "Việc này trọng đại, còn xin Thôi huynh cho tại hạ nghĩ lại."
Không hề thẳng thừng từ chối mà là muốn suy nghĩ lại, trong lòng Thôi Phất đã hiểu.
Sau đó hai người nói về chuyện khác, nói một hồi lại đề cập đến tiên nhân.
Trương Hựu cười nói: "Cửu điện hạ tài trí hơn người, thế nhưng nghĩ đến việc mượn danh tiên nhân làm việc."
Đây thật là không phải chuyện hiếm lạ gì, trước kia có người khởi nghĩa, không phải cũng mượn danh quỷ thần, hắn cũng chỉ là muốn khen tặng hai câu mà thôi.
Ai ngờ Thôi Phất lại nhíu mày: "Trương huynh, ăn nói cẩn thận."
Trương Hựu:???
Chẳng lẽ hắn nói sai cái gì??
Trương Hựu cẩn thận nhớ lại một lần, không tìm được sai lầm của bản thân.
Trong con ngươi đen nhánh có nghi hoặc cực lớn.
Thôi Phất:...
Thôi Phất thở phì, nghĩ đến bọn họ dẫu sao cũng có mấy phần tình cảm, hơn nữa trước khi gia nhập dưới trướng Cửu điện hạ, phủ Quốc công cũng giúp bọn họ rất nhiều, vì thế hắn bèn kể lại tỉ mỉ kỹ càng việc của tiên nhân cho Trương Hựu nghe.
Trương Hựu:!!!
Trong nháy mắt, Trương Hựu có chút hoài nghi Thôi Phất đang lừa hắn, bằng không chính là đầu óc Thôi Phất bị lừa đá mất.
"Sao có thể được?" Trương Hựu không dám tin.
Hắn đọc nhiều sách, biết được quỷ thần gì đó đều là do bá tính bịa ra.
Nhưng một câu nhẹ như gió của Thôi Phất đã đánh nát nghi ngờ của hắn, Thôi Phất nói: "Nếu không có tiên nhân trợ giúp, Xích Hạ sao có thể có khung cảnh thế này, Liên Châu sao có thể phồn vinh."
Trương Hựu nghẹn lời.
Ngày đó sau khi Trương Hựu trở về thì bắt đầu hoài nghi cuộc sống, hắn phỏng chừng dùng thời gian hai ngày đi thăm thú khắp nơi, tận mắt nhìn thấy những thứ phi phàm kia mới rốt cuộc tin bảy tám phần.
Sau khi đã tin, trong đầu hắn xuất hiện một ý niệm, nếu thật sự tồn tại tiên nhân, vậy có thể nhờ nàng tìm giúp xem muội muội của hắn đang ở đâu không.
Hắn đã tìm ở Liên Châu một khoảng thời gian, nhưng muội muội hắn giống như tan biến vào trong không khí vậy, không có lấy một chút manh mối.
Hắn nói lại việc này với Thôi Phất, Thôi Phất không đáp, chỉ dẫn hắn đi gặp Tần Khiếu.
Tuy rằng trong lòng Thôi Phất đồng tình với chuyện Trương Hựu gặp phải nhưng chuyện liên quan đến Chưởng môn, hắn cũng không dám tùy tiện đồng ý.
Tần Khiếu rất có cảm tình với Trương gia, nghe nói mục đích của Trương Hựu bèn đáp ứng giúp hắn tìm người.
Tuy rằng Trương Hựu có chút tiếc nuối vì không thể mời tiên nhân hỗ trợ, chẳng qua có thủ lĩnh Xích Hạ là Tần Khiếu đây ra tay, trong lòng hắn cũng đã rất vui rồi.
Vì thế Trương Hựu mang tất cả các loại đặc điểm đặc thù như tuổi, dung mạo đều nói rõ ràng rành mạch.
Thôi Phất không nghĩ gì nhiều nhưng sắc mặt Tần Khiếu thì có chút thay đổi.
Tần Khiếu bưng ly trà, nương theo động tác uống trà che giấu hỏi: "Muội muội ngươi tên là gì?"
Trương Hựu không chút nghĩ ngợi, trả lời: "Trương Túc, Túc trong "sơn hành hải túc"."
Ly trà trong tay Tần Khiếu "lạch cạch" rơi xuống đất.
Ánh mắt Trương Hựu tối lại, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt mới ngăn được bản thân không thất thố.
Tần Khiếu bỏ lại một câu: "Thứ lỗi không tiếp đãi được." bèn rời đi thay quần áo.
Vì giảm bớt xấu hổ, Thôi Phất cười nói: "Sao các ngươi lại lấy tên này cho nữ tử, sơn hành hải túc không khỏi hơi gian khổ."
Trương Hựu biết hắn hiểu lầm, cũng cười giải thích: "Cũng không phải, đây là tên tổ phụ ta đặt cho muội muội, người hy vọng sau khi muội muội lớn lên có thể đi ra ngoài thăm thú nhiều một chút, không nên bị vây trong một tấc vuông của hậu trạch."
Thôi Phất ngạc nhiên.
Trương Hựu nói chuyện với Thôi Phất, nhưng về sau Tần Khiếu không còn xuất hiện nữa, đến khi sắc trời đen nhánh, bọn họ bị cưỡng chế đưa ra khỏi phủ.
Ngày hôm sau hắn lại đi tìm Tần Khiếu nhưng bị ngăn lại ngoài cửa.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư...
Hoài nghi trong lòng Trương Hựu càng lớn hơn, lại nhớ đến người hắn gặp được ngày đó. Không chỉ có hắn, ngay cả nhóm tùy tùng cũng đều thấy. Nhưng bên trong thành Liên Châu lại không có lấy một chút tin tức. Mà ngày đó khi Cửu điện hạ nghe được lời của hắn lại có phản ứng mãnh liệt như vậy.
Còn có tiên nhân...
Không phải ông lão râu tóc bạc phơ, cũng không phải nam tử xuất trần đạm nhiên gì, mà là một vị thiếu nữ xinh đẹp.
Trước kia chưa bao giờ có truyền thuyết về đối phương, lại ở hai năm trước thình lình xuất hiện.
Lại kéo về trước thời điểm đó một năm lại vừa vặn là thời điểm người nhà và muội muội lạc nhau.
Là trùng hợp sao?
Trong lòng Trương Hựu dần dần xuất hiện một suy nghĩ gần như không tưởng, thế nên khi suy nghĩ kia thành hình hắn đã tự mình phủ quyết trước.
Nhưng trong lòng lại có một giọng nói văng vẳng: Lỡ như, lỡ như là thật thì sao.
Hắn khổ sở ngồi một đêm, ngày kế tiếp thần sắc tiều tụy đi tìm Thôi Phất, đầu tiên là tố khổ một hồi, sau đó lại nói đến việc người trong nhà nhớ thương cháu gái, con gái thế nào.
Vẻ mặt Trương Hựu ảm đạm: "Thôi huynh, ta biết ta không có tư cách gặp vị tiên nhân kia. Hiện tại Cửu điện hạ cũng tránh ta không thôi, ta thật sự không biết khi nào mới có thể tìm được muội muội."
Cả người Thôi Phất đều viết hai chữ xấu hổ, điện hạ đang làm cái gì thế hả?
Đứng ở góc độ người xem, điện hạ đúng là có một chút tàn khốc vô tình thật.
Dù sao năm đó phủ Quốc công cũng từng giúp ngài ấy mấy lần.
Thôi Phất nhìn thanh niên hốc mắt phiếm hồng ở đối diện, cảm giác tóc đã rụng thêm mấy sợi.
Trương Hựu đánh giá không kém bao nhiêu mới nói: "Thôi huynh, Hựu có một yêu cầu quá đáng."
Thôi Phất nghe vậy suýt nữa thì nhảy dựng lên: "Cái gì?" Đừng là kếu hắn dẫn đi nhìn Chưởng môn, hắn đâu có bản lĩnh lớn như vậy.
Trương Hựu buồn bã nói: "Tiên nhân có bản lĩnh thông thiên, tuy ta không được gặp, có thể xin một bức họa tiên nhân để dính chút tiên khí không."
Yêu cầu này đúng là không quá đáng.
Vừa khéo Thôi Phất lại không giống đệ đệ hắn, chỉ biết chơi thương đùa côn, hắn văn võ song toàn!
Hừmmmmmm.....
Về sau Thôi Phất không ngừng hối hận vì sao bản thân lại đi học văn, chỉ học võ như đệ đệ nhà hắn thật tốt.
Dưới tầm mắt chờ mong của Trương Hựu, hắn đặt bút vẽ tranh, liền mạch lưu loát.
Đến khi người trong tranh được vẽ xong, trong lòng hắn đầy kiêu ngạo.
Nhưng ngoài miệng lại khiêm tốn: "Kỹ thuật vẽ của ta vụng về, chưa vẽ được một phần mười phong thái của Chưởng môn, này."
Hắn còn chưa nói xong, Trương Hựu đã đoạt lấy bức họa, si ngốc vuốt ve bức họa, bả vai run run.
Thôi Phất nghiêm nghị suy nghĩ: "Chưởng môn không hổ là Chưởng môn, một bức họa cũng khiến người như mê như say như vậy."
Sau đó hắn lập tức nghe được thanh niên gọi người trong bức họa: "Túc Túc."
Giọng điệu kia mềm mại ấm áp, bao hàm tình cảm nồng đậm.
Thôi Phất nghĩ: Hóa ra Chưởng môn tên là Túc Túc.
Khoan đã, Túc Túc??
Vậy không phải là muội muội của Trương Hựu sao?
Thôi Phất sợ tới mức suýt nữa thì tự bế tại chỗ, hắn còn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy bản thân nghe nhầm. Vì thế hắn cẩn thận thử một phen, kết quả thanh niên đỏ mắt nói: "Nàng chính là Túc Túc, chúng ta sớm chiều ở chung mười mấy năm, nàng có hóa thành tro ta cũng nhận ra."
Thôi Phất:!!!
Trời ơi!!!
Chuyện sau đó Thôi phất không bao giờ muốn nhớ lại nữa.
Hắn chỉ biết khi hắn nói chuyện này với Cửu điện hạ, ánh mắt Cửu điện hạ nhìn hắn cực kỳ sâu thẳm, tựa như nghiến răng nghiến lợi mà trừng hắn: "Thôi Phất, sao lại là ngươi, lại là ngươi!"
Người đâm thủng thân phận của Tần Khiếu hắn trước mặt Chưởng môn là tên này, hiện tại chọc phá thân phận của Chưởng môn cũng là tên này.
Ngươi có năng lực như vậy, sao không lên trời luôn đi.
Thôi Phất đường đường là một nam nhi rất tốt, lúc ấy lại bị điện hạ của bọn họ dọa cho chết khiếp.
Quá kinh khủng, sau khi trở về cũng sẽ gặp ác mộng về chuyện này.
Cuối cùng Thôi Phất rời đi với tinh thần hoảng hốt.
Trương Hựu cũng không đi làm phiền hắn, người ta trực tiếp đi tìm Tần Khiếu.
Tần Khiếu: Đầu ta đau.
Trương Hựu cũng gần như đã đến điểm giới hạn, hắn nhìn khuôn mặt thiếu niên không đổi sắc, trầm giọng nói: "Điện hạ, ngài cản trở ta và Túc Túc nhận nhau như vậy, ngài không sợ có ngày Túc Túc biết được chân tướng sẽ oán ngài sao."
Tần Khiếu cũng lạnh mặt: "Không được gọi nàng như vậy."
Hắn đứng ở đó, cặp đồng tử đen nhánh, sâu thẳm mà lạnh nhạt, không có một chút độ ấm nào.
Loại khí chất lạnh nhạt đến bất cận nhân tình chỉ thuộc về người đứng ở nơi cao trời sinh này đánh úp về phía Trương Hựu.
Mà Trương Hựu thẳng sống lưng, quật cường một vẻ được ăn cả ngã về không.
Hai người giằng co, trong nhất thời không ai chiếm được thế thượng phong.
Không khí cứng đờ giữa hai người bị âm thanh truyền từ trong chiếc gương trong ngực Tần Khiếu đánh vỡ.
Tần Khiếu đi sang một bên, vừa lấy gương ra thì từ trong đã truyền tới giọng nói có chút vui vẻ của thiếu nữ: "Tần Khiếu, gần đây ngươi bận à?"
"Túc Túc, thật sự là muội."
Hành cung.
Trương Túc chớp chớp mắt: "Giọng nói là lạ thế nào?" Vẫn cứ cảm thấy quen thuộc một cách kì lạ.
"Cửu điện hạ, ngài còn muốn giấu ta đến khi nào. Nàng rõ ràng là Túc Túc, nàng là."
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Trương Túc ngây ra một lát, chỉ số thông minh đột nhiên tăng vọt: "Tần Khiếu, người bên cạnh ngươi là ai, Tần Khiếu, Tần Khiếu..."
Trái tim Trương Túc đập nhanh, nàng xoay hai vòng tại chỗ, sau đó nói: "Hệ thống ca, mau thả ta xuống trong viện của Tần Khiếu đi."
Hệ thống: "Được."
Vì thế hai người đang đánh đến bất phân thắng bại ở sảnh ngoài đột nhiên trông thấy mây mù lượn lờ, một thân ảnh mảnh mai phá sương mà ra.
"Chưởng môn."
"Túc Túc."
- -----oOo------