• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trúc Điện chủ

Quận Hối Cửu.

Vào lúc mặt trời ngả về phía tây, thợ săn vẫn luôn ẩn mình trong chỗ tối cuối cùng cũng ra tay.

Nguyên Chân cởi áo cà sa trên thân ra, ăn mặc như binh lính bình thường, mặc áo giáp tay cầm đao sắt, ở trong đám người chém giết.

Đại Lực nhìn đến choáng váng, đây là lần đầu tiên Nguyên ca của hắn chân chính giết người đó.

Cũng không biết là bị cái gì kích thích nữa.

Đám hải tặc kia vốn dĩ đã ngồi xổm cả đêm đã tê cứng cả người rồi, vốn tưởng kẻ địch sẽ đến vào ban ngày, ai ngờ ngồi chờ đến tận chiều tối.

Bên này giảm bên kia tăng, khí thế quân Xích Hạ đại thịnh.

Đám hải tặc chẳng qua là một đám ô hợp tụ tập với nhau, một khi bị người gọt dũa, toàn bộ quần thế lập tức bắt đầu tán loạn.

Nguyên Chân giơ đao, hét lớn: “Xông lên…”

Người của hắn đi theo bị một câu này hoàn toàn khơi dậy huyết tính, càng đánh càng hăng.

Vào lúc bầu trời hoàn toàn tối đen như mực, bọn họ thành công đánh hạ quận Hối Cửu.

Nhất Niệm nghe chiến báo ở phía trước, vuốt ve kính truyền âm một chút, cất vào trong ngực, cầm bảo kiếm lên đi ra ngoài.

Đêm nay, bọn họ muốn xao sơn chấn hổ[1].

[1] Xao sơn chấn hổ: Đồng nghĩa với giết gà dọa khỉ, rung cây dọa khỉ.

Hơn hai mươi cái trống to, được người mạnh mẽ đánh lên, tiếng trống rung trời, còn có ánh lửa nhuộm đỏ nửa bầu trời.

Vốn dĩ lão Lục tưởng đi theo Tần lão đại sẽ được ăn thịt đầu tiên, không nghĩ tới lại trực tiếp rụng hết cả răng rồi. Tần lão đại bị người ta một đao chém chết, hắn ta nhát gan, thấy tình huống không ổn lập tức chạy trước, bây giờ may mắn nhặt về được một cái mạng.

Bọn họ làm hải tặc, trình độ bơi lội đều rất tốt, hắn lặn xuống trốn vào trong nước, nhưng mà lại không quay về bang giống như những người khác.

Loại tiểu lâu la như bọn họ mà quay về, cũng sẽ chỉ trở thành nơi trút giận thôi.

Đặc biệt, tiếng trống trận truyền đến…

Đám quân Xích Hạ này sao lại mạnh vậy chứ, tình báo do Tùng Sơn đại nhân mang về căn bản là giả.

Bọn họ tất nhiên cũng nghe được tiếng trống, còn cả tàn binh chật vật chạy trốn về.

Lo lắng của lão Lục là đúng, những hải tặc trốn được về vừa nói ra hình hình, vì ổn định nhân tâm, tiểu đầu mục lập tức lén giết sạch, để giấu tin tức này đi.

Nhưng mà ánh lửa chiếu sáng cùng mọi âm thanh yên lặng trong bầu trời đêm càng làm tôn lên tiếng trống, căn bản là không giấu được.

Nhóm hải tặc nhân tâm hoảng sợ, lúc này, nếu buông xuôi hết thảy mà đánh một trận có lẽ còn có cơ hội xoay chuyển. Nhưng mà trong lòng tiểu đầu mục đã có sợ hãi, hắn ta ra lệnh cưỡng chế cho thủ hạ bảo trì an tĩnh, lại không biết vào lúc này hoàn toàn thành lập hiệu quả trái ngược.

Cảm xúc bạo ngược và khủng hoảng lặng lẽ lan tràn trong đám người.

Một người không cẩn thận dẫm vào chân một người khác.

“Đờ cờ mờ nhà ngươi, dám đánh lén lão tử à.”

“Miệng nói sạch sẽ một chút, lão tử không cố ý.”

“Mày xưng lão tử với ai…” Xung đột lời nói nhanh chóng phát triển thành xung đột tay chân.

“Con mẹ nó ngươi đánh lão tử làm gì?”

“Ái, bụng của ta.”

“Đờ cờ mờ chúng mày, lão hổ không phát uy chúng mày cho lão tử là mèo bệnh à.”

Một đám người lâm vào trong hỗn chiến, sắc mặt tiểu đầu mục xanh mét, cho người đốt đuốc lên, chuẩn bị tìm ra người gây chuyện để xử lý. Nhân tiện giết gà dọa khỉ.

Nhưng mà lúc này, một loạt tiếng vó ngựa cùng tiếng kèn lệnh cũng đồng thời kéo đến.

Tiếng vó ngựa kia tựa như ở bên tai, đã tới gần ngay trước mắt.

Giống như có thể nhìn thấy vó ngựa mang theo hồng trần cuồn cuộn.

Rung động thế này, ít nhất phải có mấy trăm thiết kỵ.

Đừng nói là quân đội dân gian, ngay cả triều đình cũng chưa chắc có thế trận như thế này.

Hải Bang của bọn họ cũng chỉ có tổng cộng hai mươi con ngựa, là đỉnh của tinh quý.

“Hải tặc vô sỉ, còn không mau mau nhận lấy cái chết.”

“Mau… Mau… Chịu… Chết…”

Không trung truyền đến tiếng hò hét hùng hậu cực kỳ vang dội, giống như trong không trung nổ vang một tiếng sấm rền.

Người ở căn cứ nhỏ này, đến tận giờ rốt cuộc bắt đầu rối loạn.

Nguyên Chân nhìn thiếu niên đứng ở phía trước, một nửa thân hình hắn được bao phủ trong bóng đêm, một nửa ở ngoài ánh sáng, làm người ta nhìn không rõ lắm.

Những người khác đều an tĩnh đứng ở một bên xung quanh mà đi theo hắn.

Nếu Nguyên Chân là dựa vào xảo ngôn lệnh sắc[2] để thu phục người cả một bang đi theo hắn.

[2] Xảo ngôn lệnh sắc: Một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là diễn tả những lời nói khéo léo, đạo đức giả để lấy lòng.

Vậy thì thiếu niên này, không cần hắn nói một lời nào, chỉ nghiêm mặt đứng đó, cũng đủ làm cho người ta thấy tin phục.

Có một số người, trời sinh là lãnh đạo. Từ trước đến nay tuổi tác đều không phải là vấn đề.

Nguyên Chân thu hồi suy nghĩ, tiến lên vài bước nói: “Đại nhân, chúng ta còn chưa ra tay sao?”

Nhất Niệm: “Không vội.”

Nguyên Chân lui trở về: Người này còn trầm ổn hơn cả trong tưởng tượng của hắn ta.

Mãi cho đến khi có ánh mặt trời ló ra từ phía chân trời, thiếu niên mới ra lệnh cho người vung cao cờ xí màu đỏ, cao giọng nói: “Giết…”

Binh lính nghỉ ngơi chỉnh đốn chờ lệnh một đêm lập tức lao ra ngoài như mũi tên rời khỏi dây cung.

Mặt trời buổi sáng sớm đỏ như màu máu tươi, khi mặt trời hoàn toàn treo lên bầu trời, mặt nước ở Ngư huyện đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ.

Thiết đao của Đại Lực đã bị cong, lúc trước bọn họ cũng đã đánh qua một lúc, bây giờ dùng sức quá độ, cánh tay không ngăn được run rẩy.

Nhất Niệm chú ý đến tình huống này, để mọi người nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ, sau đó lại điểm danh một trăm ngươi đi giết sạch cá lọt lưới ở xung quanh.

Chưởng môn nói những tên hải tặc này không được để sống sót một người nào, vậy không lưu lại ai hết.

“Nhất Niệm đại nhân.” Một đám người kéo mười con ngựa lại đây, đương nhiên Xích Hạ làm gì có nhiều tiền như vậy mà có được mấy trăm con chiến mã, bí quyết là ở những khúc gỗ được ngựa kéo ở phía sau.

Cũng nhờ bóng đêm đen nhánh, làm thủ thuật che mắt, đánh vào tâm lý mà thôi, bây giờ xem ra, một chiêu này khá thành công.

Lúc Trương Túc tỉnh dậy, giao diện cá nhân của nàng đã được cộng rất nhiều điểm công đức.

Động tác chậm rì rì của Trương Túc dừng lại, đột nhiên sinh ra cảm xúc áy náy và chột dạ.

Mấy người Nhất Niệm nỗ lực như vậy, mà nàng lại ỷ vào phần mềm hack là hệ thống đây, lại được coi là tiên nhân mà cung phụng, hiện giờ thật sự lười nhác.

>>

Cứ như vậy thì không được.

Trương Túc nhanh nhẹn hẳn lên, nhanh chóng rửa mặt, ăn sáng, rồi bắt đầu đọc sách, luyện chữ.

Hệ thống rảnh rỗi thảnh thơi xem xong một bộ phim truyền hình đi ra nhìn thấy ký chủ tự giác như vậy, cả hệ thống đều sợ đến ngây người rồi.

Hệ thống: “Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây à?”

Dường như nó có thể nhìn thấy hai chữ phấn đấu ở trán ký chủ nhà mình.

Tuy rằng trước đó ký chủ cũng đều học tập, nhưng mà hoàn toàn không có sức mạnh như thế này. Luôn có cảm giác lết từng bước.

Một buổi sáng cứ như vậy trôi qua, đến giữa trưa, Trương Túc đang ăn cơm, đột nhiên nói: “Hệ thống ca, chúng ta định ra chế độ thưởng phạt đi.”

Hệ thống: “???”

Trương Túc: “Mỗi ngày ta hoàn thành đúng hạn nội dung trên bảng kế hoạch, thì khen thưởng một ít điểm tâm nhỏ hoặc là trà sữa. Nếu không hoàn thành, ngươi đánh lòng bàn tay ta nhé.”

Lúc nàng mới xuyên tới, rốt cuộc là một tiểu cô nương mới mười sáu mười bảy tuổi, ngay cả đại học còn chưa lên, lại được người trong nhà chiều chuộng, thật ra tính cách rất lý tưởng hóa, còn cả lười biếng nữa. Sau khi xuyên đến nơi này, trước khi gặp được Nhất Niệm, trải qua cuộc sống quá vất vả, nhưng mà sau đó, có thân phận tiên nhân, nàng sống cũng không tồi.

An nhàn làm con người lười biếng, nàng còn phải về nhà nữa.

Nàng muốn học một thân bản lĩnh.

Hệ thống kinh ngạc, nhưng số liệu chỉ lấp lóe cũng không nói gì cả.

Hệ thống: “Được. Xem ở phần tự giác của ký chủ, ta sẽ không thu điểm công đức của ngươi.”

Khóe miệng Trương Túc co rút: “Thật là cảm ơn ngươi á.”

Sau khi ăn trưa, nàng vuốt ve kính truyền âm, nàng muốn hỏi Nhất Niệm về tình hình bên đó một chút, nhưng lại sợ giờ này đối phương đang bận.

Ở hiện đại mà quấy rầy người ta làm việc, nghiêm trọng nhất cũng chẳng qua là làm chậm trễ công tác của người ta thôi. Nhưng ở cổ đại là thật mất mạng đó.

Trương Túc thả kính truyền âm lại vào hộp, nhắm mắt làm ngơ.

Nàng nghỉ ngơi nửa giờ rồi bắt đầu luyện công.



Hải Bang, hay nói một cách văn vẻ là Đông Hải quân, đặc biệt là tên Đông Hải Vương, bọn chúng làm sao cũng không nghĩ ra vốn một đám “tiểu lâu la” bọn chúng không để vào mắt, vậy mà có một ngày lại sẽ đánh tới cửa.

Lúc Đông Hải Vương nhận được tin tức thì còn đang nằm trên giường với nữ nhân, nghe thấy vậy quần áo cũng chưa kịp mặc, chỉ mặc một cái quần rồi triệu tập những người khác lại.

Hắn ném chén trà, giận không thể át: “Rốt cuộc sao lại thế này, từ khi nào Liên Châu xuất hiện một đám sát thần như vậy, Tùng Sơn Giang đâu? Gọi hắn đến đây gặp ta.”

Những người khác cũng nhìn quanh quất, nhìn một lúc lâu, cũng không thấy Tùng Sơn Giang đâu.

Một lúc sau, một thủ hạ báo lại: “Khởi… Khởi bẩm vương, không thấy Tùng Sơn đại nhân.”

“Phế vật!!” Đông Hải Vương đá tên thủ hạ văng ra ba mét.

Không một ai quan tâm đến sự sống chết của tên thủ hạ kia, chỉ sôi nổi nghị luận: “Cái gì gọi là không thấy Tùng Sơn đại nhân chứ?”

“Chẳng lẽ Tùng Sơn Giang phản bội chúng ta?”

“Chắc chắn đúng rồi, hắn truyền tin tình báo giả cho chúng ta. Nhất định hắn là cùng một đám với quân Xích Hạ kia.”

“Vương, làm sao bây giờ?”

Trong đại sảnh ồn ào không thôi, Đông Hải Vương tâm phiền ý loạn, quát: “Đủ rồi, sợ cái gì, ở bờ biển còn sợ chúng nó à. Đều lên ứng chiến cùng lão tử, việc này qua đi, Hải Bang toàn lực đuổi giết Tùng Sơn Giang, lão tử thề phải thiên đao vạn quả hắn, mới có thể giải mối hận trong lòng.”

Hắn bỏ lại lời tàn nhẫn rồi lấy đại đao đi ra ngoài.

Lần này hắn ta tự ra trận, lấy tốc độ nhanh nhất muốn ổn định nhân tâm.

Đông Hải Vương nghĩ không sai, nếu giống như bình thường, quân đội đánh với hải tặc ở ven biển thật đúng là không có chỗ tốt, đáng tiếc hắn lại gặp phải quân Xích Hạ.

Một đám người bọn họ mới vừa đi ra đến ngoài, trước mặt lập tức bay đến vô số “Cục đá đen”, rơi xuống đất “ầm” một tiếng mà nổ ra, hoa máu bắn lên, tiếng kêu thảm không dứt.

Đông Hải Vương tự cho là anh dũng, giơ đao chính diện đón lấy, trực tiếp bị nổ thương một cánh tay. Đây vẫn là do hắn phản ứng cực nhanh, nhanh chóng né lệch một chút.

Gần như trong chốc lát, trên mặt đất lập tức nằm một đống người.

Đông Hải Vương lập tức quyết đoán: “Nhảy cầu.”

Không ít người nghe theo, nhưng rất nhanh mặt nước nhuộm thành màu đỏ.

Đông Hải Vương vừa sợ vừa kinh ngạc: “Sao lại thế này?”

Hắn nhìn kỹ mặt nước mới phát hiện, vậy mà trong nước lại có trúc trận, phía trên còn có dây thừng. Hắn nhìn dọc theo hướng dây thừng, lọt vào tầm mắt là một mảng cờ xí đỏ tươi phấp phới trong gió.

“Giết…”

Binh lính được trang bị từ đầu đến chân lục tục lao tới, vừa dũng mãnh vừa hung hãn, số lượng kinh người, căn bản gần như không nhìn thấy điểm cuối.

Rốt cuộc là từ bao giờ lại có một đội ngũ đáng sợ như vậy chứ.

Tiếng hô hào chém giết vẫn tiếp tục, mùi máu tươi theo gió bay xa.

Trên mặt biển cách bờ rất xa có một chiếc thuyền lớn, trên boong tàu có một nam nhân đang đứng, không phải người mà Đông Hải Vương hận không thể thiên đao vạn quả, Tùng Sơn Giang thì còn là ai.

Đám người ngu xuẩn kia đều cho rằng hắn bị dọa đến vỡ gan, lại không nghĩ rằng hắn đi cùng với Đàm Trùng, bên người còn mang theo người, lại chỉ có một mình hắn trở về, vốn dĩ đã nói lên một vài việc rồi.

Tùng Sơn Giang yên lặng thở dài: “Bây giờ e là chỉ có thể lên phía Bắc.”

Thật sự không muốn bán mạng cho những tên quyền quý đó mà.

Vào lúc một tên hải tặc cuối cùng tắc thở, vùng duyên hải chính thức nhập vào phạm vi quân Xích Hạ, thành trấn đều cắm cờ xí đỏ tươi.

Thuộc hạ dưới sự phân phó của Nhất Niệm thu thập tàn cục, Nguyên Chân cũng đi tới, trong tay còn cầm theo thứ gì đó.

“Đại nhân.”

Nhất Niệm nhìn hắn ta một cái.

Nguyên Chân cung kính nói: “Thứ lỗi cho thuộc hạ kiến thức hạn hẹp, thế nhưng không biết hòn đá màu đen kia là vật gì mà lại có uy lực kinh người như vậy.”

Có thần vật như vậy, đánh hạ toàn bộ Vĩnh Nguyên chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Sắc mặt Nhất Niệm lạnh lùng: “Ngươi không cần biết nó là vật gì, chỉ cần biết đây là thần vật mà Chưởng môn ban cho là được.”

Nguyên Chân trầm mặc, ánh mắt lấp lóe: “Thuộc hạ hiểu rồi.”

Cách đó ngàn dặm…

Trương Túc sờ sờ lỗ tai, cảm giác có chút nóng lên: “Ai cứ nhắc mãi đến ta vậy nhỉ?”

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK