Ánh sáng mặt trời cực nóng chiếu lên người, nóng rát đến đau, nhưng hiện tại không ai để ý nắng hay không.
Bởi vì, ngay vừa rồi, Chưởng môn nói: Nơi trước mặt sau này chính là nhà của bọn họ.
Nhà, con chữ tốt đẹp đến nhường nào. Nhưng thoáng nghĩ lại, làm lòng người chua xót, êm dịu lại tê tái.
Bọn họ nhìn vùng núi trước mắt, địa thế chung quanh rất bằng phẳng, so với những cành khô cây gãy bọn họ thấy trên đường đến đây, ngọn núi trước mắt còn có thể thấy màu xanh lá.
Có màu xanh đại biểu cho có nguồn nước.
Vùng bằng phẳng, sau này có thể xây dựng phòng ốc, trồng trọt, nếu có thiên tai nhân họa gì, cũng có thể lập tức thoát đi, chỗ nào cũng thấy hài lòng, không có chỗ nào không tốt.
Trương Túc búng ngón tay, đột nhiên xuất hiện mười lưỡi liềm, hai mươi cái cuốc.
Một khi nông cụ xuất hiện, đám người bắt đầu sôi trào, ai cũng muốn, nhưng số lượng quá ít, không biết người nào có thể may mắn có được.
Trương Túc lạnh mặt, không nói một lời.
Nhất Niệm đi tới trước mặt đội hộ vệ, chỉ một ngón tay: "Ngươi, còn có người thứ năm, thứ bảy bên cạnh, ra đây."
Hắn lại đi vài bước, đối diện với một người: "Ngươi, ra đây."
Sau đó lại đi vài bước, lục tục chọn hơn mười người.
Những người đó nhìn Nhất Niệm, lại nhìn lướt qua nông cụ trên đất, mơ hồ đoán được gì đó, trên mặt có chút kích động.
Nhất Niệm chọn hai mươi lăm người trong đội hộ vệ, năm người còn lại chọn dây toán dân chạy nạn.
Có người nhỏ giọng thầm thì: "Vì sao trong đội hộ vệ có thể chọn hai mươi lăm người."
Đội hộ vệ chính là hai trăm người đi theo Nhất Niệm giết địch. Trên đầu bọn họ buộc khăn đỏ, vô cùng rõ ràng bọn họ không giống người thường.
Nhất Niệm nhàn nhạt liếc người nói chuyện một cái, người nọ im lặng như ve sầu mùa đông, lập tức không dám dồn ép nữa.
Lúc chọn nông cụ, cũng là hai mươi lăm người từ đội hộ vệ chọn trước, còn dư lại, mới đến lượt người chọn từ trong dân chạy nạn.
Nhất Niệm:"Ngoại trừ người già trẻ nhỏ, tất cả mọi người dọn dẹp cỏ dại, cành khô, loạn thạch. Trước khi trời tối, ta muốn nhìn thấy một vùng đất bằng sạch sẽ chỉnh tề."
"Nếu ai lười biếng..." Hắn cố kéo dài ngữ điệu, nhẹ nhàng nói: "Lần đầu tiên, phạt một bữa cơm. Lần thứ hai, phạt hai ngày lương. Lần thứ ba" mặt Nhất Niệm trầm xuống, lạnh lùng nói: "Quăng ra ngoài!"
Nhất Niệm hất hất cằm về phía trước: "Còn không làm đi."
Đám người ngẩn ra trong phút chốc, lập tức chạy về phía trước. Có một số người gấp gáp, ném con qua một bên.
Trịnh Hương Lan cùng người người già khác ở lại, bọn họ trông nom bọn trẻ.
Nhất Niệm đi tới trước mặt Trương Túc, ôm quyền nói: "Chưởng môn."
Trương Túc gật đầu: "Ngươi làm rất tốt."
Hai tay Nhất Niệm để xuôi bên người nắm chặt thành quyền, đôi mắt phát sáng liếc mắt nhìn Trương Túc, sau đó vội cúi đầu.
Trương Túc thấy lỗ tai thiếu niên đỏ lên, ngay cả thân thể cũng khẽ run.
Trương Túc: "Nhất Niệm?"
Nàng khen một câu, hơn nữa từ ngữ nghèo nàn, sao thiếu niên lại kích động như vậy.
Thiếu niên lại ôm quyền, giọng nói có hơi run: "Nhất Niệm nguyện vì Chưởng môn máu chảy đầu rơi, đến chết mới thôi."
Trương Túc:...
Đứa nhỏ này...
Trương Túc liếc nhìn chung quanh, giả vờ dẫn Nhất Niệm đi về phía bên cạnh, nàng khẽ nói: "Ngươi đừng như vậy. Ngươi đang tuổi trẻ niên thiếu, không nên hở một chút đã nói đến chết chóc, không may mắn."
Nhất Niệm trầm mặt.
Đứa nhỏ này lại bướng bỉnh rồi.
Trương Túc nói sang chuyện khác: "Gần đây ngươi luyện võ công thế nào rồi?"
Nhất Niệm: "Nhất Niệm rất vinh hạnh biểu diễn cho Chưởng môn xem, xin Chưởng môn chỉ điểm."
Trương Túc giả vờ giả vịt mà "ừ" một tiếng.
Nhất Niệm đứng ngay ngắn, bày ra thức mở đầu, rồi sau đó quyền mang gió, đi đứng có lực, Trương Túc nhìn trong lòng run lên, nếu như bị đánh một trận chắc là đau lắm.
Bọn Trịnh Hương Lan cũng chú ý tới động tĩnh bên này, nàng ôm nhi tử, không ngừng xuýt xoa: "Nhất Niệm được Chưởng môn coi trọng, sau này nhất định có một tương lai tốt.”
Nàng sờ sờ mặt nhi tử: "Cẩu Đản à Cẩu Đản, con nhanh nhanh lớn đi."
Lớn lên trước khi Chưởng môn quên con, tốt xấu gì còn có thể để Chưởng môn niệm tình cũ, chỉ điểm mấy chiêu thức, cuộc sống sau này sẽ không thành vấn đề.
Trịnh Hương Lan nhìn nhi tử, không chú ý tới nữ oa cách hai người không xa, ánh mắt thâm trầm.
...
Đến hoàng hôn, cảnh tượng trước mắt rực rỡ hẳn lên, không thấy cỏ khô cây gãy, chỉ còn mặt đất bằng phẳng.
Trương Túc rất hài lòng với hiệu suất làm việc của mọi người, nàng bấm tay niệm thần chú, diễn cho có lệ vài cái, trên mặt đất lập tức xuất hiện lương thực và nước.
Nhất Niệm gọi Chu Đại Hà và Triệu Tiểu Bảo tới, dặn dò vài tiếng, hai người này lại đi tìm mấy người có thể miễn cưỡng tin tưởng được, giao việc cho từng người.
Triệu Tiểu Bảo quay người nhìn thiếu niên trong ánh chiều tà, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Rốt cuộc Nhất Niệm có lai lịch gì, đừng nói là gì mà tiểu tử nhà nghèo, bản thân thân hắn xuất thân từ nông gia, còn không rõ hay sao.
Không nói cái khác, chỉ nói khí thế trên người kia, còn uy nghiêm hơn nhiều so với công tử nhà quan hắn đã gặp trước đây.
Hơn nữa, thiếu niên mười mấy tuổi, dù cho có Chưởng môn chống lưng, nhưng có thể quản lý hai ngàn dân chạy nạn, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Nhất Niệm lại thành thạo, nói thế nào nhỉ, giống như việc quản lý hai ngàn người đối với đối phương mà nói, hoàn toàn không phải là việc khó gì.
Triệu Tiểu Bảo nhìn rất lâu, Nhất Niệm cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay lại liếc nhìn, ánh mắt thâm thúy như hồ lạnh, chỉ hơi không chú ý một chút sẽ kéo người xuống, vạn kiếp bất phục.
Triệu Tiểu Bảo dựng cả tóc gáy, hắn vội quay mặt đi, không dám nhìn nhiều hơn, hắn ôm ngực, trái tim nơi đó đập thình thịch.
Trương Túc nhìn điểm công đức của mình giảm đi nhanh chóng, ưu sầu thở dài.
Ngày mai, ngày mai nhất định phải tìm được nguồn nước!!
- -----oOo------