Cận Yên Li đang ốp trứng, tóc dài buộc sau lưng, trên mặt không đánh phấn trang điểm, trắng nõn phảng phất như phát ra ánh sáng. Nghe được tiếng động, cô quay đầu lại:" Đã tỉnh?"
Hà Dĩ Thâm đi đến phía sau cô:" Còn có cái gì chưa làm không? Anh làm cho."
"Ân... Chắc đậu nành đã được rồi, anh đi xay sữa đậu nành đi."
Anh gật gật đầu, đi qua, thực mau trong phòng bếp liền vang lên tiếng ong ong của máy xay đậu nành.
" Hôm nay anh xin nghỉ một ngày để giúp em chuyển nhà."
"Không đi làm cũng được sao?"
"Không có việc gì, buổi tối mời mấy người ở văn phòng luật sư ăn cơm, có thể chứ?"
"Ân? Đương nhiên có thể."
"Vậy tốt."
Ăn qua bữa sáng, hai người liền lái xe đi đến nhà Cận Yên Li trước, chỉ cầm lấy chút quần áo cùng dụng cụ vẽ tranh cho nên không cần nhờ công ty chuyển nhà.
Cận Yên Li mở cửa, đi quá vội vàng nên không có dùng vải che đồ dùng trong nhà, hiện tại trên sàn đều bám một tầng bụi mỏng.
"Cái kia... Em đi thu thập quần áo, anh muốn đi thư phòng hay là phòng vẽ tranh?"
"Em đi đi, không cần để ý đến anh."
Cận Yên Li chần chờ trong chốc lát:" Vậy được rồi, em sẽ gắng nhanh một chút."
"Không có việc gì, không vội."
Sau khi đợi Cận Yên Li lên lầu, Hà Dĩ Thâm đánh giá một chút cách bố trí căn hộ. Kì thật dù hai người tính ra đã nhận thức lâu như vậy nhưng anh cũng chưa tới nhà cô nhiều, lần trước đưa cô về là lần đầu tiên, nhưng khi đó đã tối nên anh cũng không xem kĩ. Hiện tại ngắm nhìn một chút, so với tưởng tượng của anh cũng không sai biệt lắm.
Không có cái gì trang trí khác lạ, không có gia cụ dư thừa, nhưng mà đơn giản, ấm áp, căn hộ của cô cũng có cảm giác giống như cô vậy.
Dễ dàng tìm được phòng vẽ tranh, Hà Dĩ Thâm đẩy cửa đi vào, không hề lộn xộn như một số phòng vẽ tranh khác, mỗi một bức đều được sắp xếp chỉnh tề. Đề tài cũng thực rộng lớn, có những phong cảnh mỹ lệ động lòng người, hơi thở giàu có nhân văn của thành thị, lại có những khuôn mặt hỉ nộ ái ố ( vui, buồn, yêu, ghét), hình ảnh các loài động vật ngây thơ chất phác...
Hà Dĩ Thâm thưởng thức xong, phát hiện bên phải phòng vẽ tranh còn một cánh cửa khác, đại khái là có một căn phòng nữa ở ngay bên cạnh. Anh nghĩ hẳn là thư phòng, liền đẩy cửa ra.
Cận Yên Li đang thu thập quần áo ở bên này, đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng đi đến phòng vẽ tranh. Nhưng vẫn bị chậm, cô đứng ở cạnh cánh cửa đã bị đẩy ra, nhìn ánh mắt của người ở bên trong đang rơi xuống những nét vẽ trên giấy.
Tất cả đề tài vẽ đều là về người, hơn nữa là cùng một người. Đó là anh mà kể từ lần đầu tiên cô gặp mặt, cho tới bây giờ, suốt bảy năm yêu say đắm.
Có hình ảnh khi anh cúi đầu lặng lẽ đọc sách, khi anh đi trong vườn trường, rồi khi ngồi trong thư viện cầm bút tự suy nghĩ, còn có cả khi anh mặc tây trang giày da đứng ở tòa án, khi vén tay áo lên nghiêm túc ăn cơm...
Cận Yên Li xiết chặt tay, trong lòng hoảng hốt. Cô không có biện pháp để không chú ý tới anh, chỉ cần là nơi có anh ở, cô sẽ không tự giác được mà bắt giữ lấy biểu tình của anh. Cô sẽ phán đoán tâm tình của anh giờ phút đó có tốt hay không, sẽ suy đoán hôm nay anh đã xảy ra chuyện gì, những thứ này dường như là nhật kí thầm yêu của cô suốt bao năm nay. Chỉ là, Dĩ Thâm sẽ nghĩ như thế nào?
Hà Dĩ Thâm xem từng một bức, từng bức một, có chút cảnh tượng ngay cả anh đều không nhớ được. Anh quay đầu lại, nhìn ánh mắt người con gái trước mặt có chút mông lung, lại hiện rõ khẩn trương.
" Yên Li, anh nhớ rõ em còn thiếu anh một phần quà sinh nhật."
"... Ân."
" Đem gian phòng vẽ tranh này tặng cho anh đi, anh thực thích."
Mờ mịt xem anh, phát hiện anh nghiêm túc. Trong nhất thời, Cận Yên Li không biết nên trả lời như thế nào.
"Yên Li?"
" Cái này... Em như vậy không có xem như xâm phạm quyền chân dung của anh đi?"
Thật ra thì anh cũng chỉ mới phát hiện ra mạch não của bạn gái mình có hơi chút kỳ quái.
Hà Dĩ Thâm khụ một tiếng:" Tuy không lấy mục đích là mưu cầu lợi nhuận, nhưng chưa thông qua sự đồng ý của chính chủ mà đem chân dung của họ tiến hành triển lãm, công khai, trưng bày, phục chế, cả hành vi phát tán ra bên ngoài cũng có thể quy định là xâm phạm quyền chân dung của công nhân. Yên Li, đối với trường hợp của em là đặt ở trong nhà..."
"...Cho nên?"
"Cho nên, em phải đem tất cả những bức tranh này cho anh, hủy diệt chứng cớ."
Cận Yên Li:...
Tầm trong trọng của việc hiểu biết về pháp luật:...