Mấy suy nghĩ này đương nhiên không thể nói cho Dĩ Thâm, có lẽ là xuất phát từ tư tâm, từ ngày đó, cô không còn nhắc tới Triệu Mặc Sênh trước mặt anh nữa.
"Ai...." Cô lại bắt đầu rối rắm.
Lúc này Yên Li đang đi dạo ở văn phòng luật sư, hôm nay không có khóa nên cô liền tới đây chờ Dĩ Thâm tan tầm rồi cùng đi ăn cơm. Hướng Hằng nhìn xem biểu tình trên mặt cô thấy sự thú vị liền đi đến:"Làm sao vậy, không ở văn phòng của Dĩ Thâm hồng tụ thêm hương (ý chỉ có mỹ nhân ở bên cạnh bầu bạn), một người lại ở chỗ này thở ngắn than dài?"
Ở nhận định của Cận Yên Li, Hướng Hằng = khuê mật = có thể tâm sự, cho nên, cô nhìn thoáng qua Hướng Hằng, quyết định đem rối rắm trong lòng nói cho anh:"Mặc Sênh đã trở lại."
"Mặc Sênh?" Hướng Hằng kinh ngạc đến trợn tròn mắt:"Dĩ Thâm biết không?"
"Biết, bọn em cùng nhau gặp được."
"Vậy... Dĩ Thâm phản ứng thế nào?" Không phải là dư tình chưa xong đấy chứ?
"Dĩ Thâm nói... Mọi chuyện trước kia đều là quá khứ rồi."
Hóa ra không phải...... Hướng Hằng nhẹ nhõm thở ra một hơi:"Vậy em còn than thở cái gì?"
Cận Yên Li trầm mặc một chút, mới nói:" Em chỉ là cảm thấy, có lẽ năm đó Mặc Sênh xuất ngoại là có hiểu lầm gì đó, rốt cuộc, khi đó cô ấy yêu Dĩ Thâm bao nhiêu chúng ta đều biết. Nếu thật là có hiểu lầm mà Dĩ Thâm không biết, kia..."
"Yên Li" Hướng Hằng thở dài:"Một người phụ nữ có thể không cần rộng lượng như vậy, đừng nói với anh là em nguyện ý đem Dĩ Thâm chắp tay cho người đấy. Lại nói, này là Dĩ Thâm lựa chọn em, em còn không hiểu cậu ấy, nếu không phải Dĩ Thâm thực tình thực lòng, ai có thể tác động đến suy nghĩ của cậu ấy?"
"Chính là, nếu em là Mặc Sênh, em..."
"Yên Li, không cần đem em so sánh với cô ấy."
Cận Yên Li nghi hoặc nhìn về phía anh, nghe thấy anh chậm rãi nói:" Triệu Mặc Sênh yêu Dĩ Thâm nhiều như thế nào anh không biết, nhưng tình cảm em dành cho Dĩ Thêm anh xem đến rõ ràng, nói là coi cậu ấy là toàn bộ thế giới cũng không quá. Nếu năm đó người ở bên cạnh Dĩ Thâm là em, em tuyệt đối sẽ không nói một câu liền bỏ xuống cậu ấy xuất ngoại."
Cận Yên Li ngơ ngẩn, đúng vậy, cô cùng Triệu Mặc Sênh, vốn dĩ là khác biệt, mặc kệ là khi nào, cô sẽ không bỏ lại Dĩ Thâm một người.
nàng cùng nàng, vốn dĩ chính là bất đồng, mặc kệ khi nào, nàng luôn là sẽ không ném xuống lấy sâm một người.
Thấy cô không nói lời nào, Hướng Hằng sợ cái cô nương nhạy cảm này sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt, lại nói:"Yên Li, mặc kệ Mặc Sênh có nỗi khổ hay không, trong khoảng thời gian 7 năm vô cùng quan trọng đối với cuộc đời Dĩ Thâm này, cô ấy không hề xuất hiện, mà em chính là người ở bên cạnh cậu ấy, Dĩ Thâm là người kiêu ngạo như vậy, cậu ấy nói tiêu tan thì chắc chắn đã tiêu tan, em cũng đừng nghĩ nhiều. Nói thật, em cái gì cũng tốt, nhưng chỉ cần va phải chuyện của Dĩ Thâm, em liền đặc biệt không giống chính em. Yên Li, đôi khi ích kỷ một chút không có gì sai, đặc biệt là chuyện cảm tình."
Cận Yên Li do dự một chút, cuối cùng chỉ là đối anh cười cười:"Cám ơn anh, Hướng Hằng, nhưng em vẫn có suy nghĩ khác, sự thật như thế nào, Dĩ Thâm có quyền được biết. Cho dù sau này thế nào, em tôn trọng quyết định của anh ấy. Đương nhiên, nếu Dĩ Thâm lựa chọn vẫn là em, em sẽ không lại nhượng bộ, mặc kệ đối thủ là ai."
Hướng Hằng bật cười:"Tuy rằng anh chắc chắn quyết định của Dĩ Thâm là gì, nhưng em một hai phải làm vậy mới an tâm thì tùy em. Chỉ là Yên Li, em rất tốt, không nên tự coi nhẹ mình, cho dù người kia đã từng là hồi ức rực rỡ trong sinh mệnh của Dĩ Thâm."
Cận Yên Li gật gật đầu:"Em biết. Chỉ là, giống như lời anh nói, muốn an tâm mà thôi."
Hạ quyết tâm, cô cũng không hề rối rắm, thời điểm Hà Dĩ Thâm tan tầm, cô thản nhiên đem tờ giấy trong tay đưa cho anh.
Hà Dĩ thâm nghi hoặc tiếp nhận, Cận Yên Li mỉm cười:" Em vẫn cảm thấy anh cần thiết đi tìm cô ấy nói chuyện. Bất quá anh đừng hiểu lầm, em cũng không phải rộng lượng, ngược lại, em thực sợ hãi rằng anh sẽ có ý niệm hồi tâm chuyển ý, nhưng em càng không hi vọng chuyện này sẽ để lại vết thương trong lòng anh mãi. Cho nên, Dĩ Thâm, đi tìm cô ấy đi, đem hết thảy nói rõ ràng."
Cô kiên định làm anh không biết nói cái gì cho tốt, Yên Li nói đúng, chuyện này là khúc mắc của anh, nếu không thể giải khai, đau xót sẽ vẫn luôn tồn tại. Anh tưởng toàn tâm toàn ý yêu cô, vậy thì trong lòng liền không thể có một chút bóng dáng của người khác.
"Được." Hà Dĩ Thâm đáp ứng cô:"Vậy em ở nhà chờ anh."
"Ân." Cận Yên Li gật gật đầu.
Nhìn theo anh rời đi, trong lòng cô như có thứ gì đó chìm xuống. Kì thật từ lúc hai người ở bên nhau đến giờ, cô đã sớm xác định tâm ý của anh, chẳng qua là, cảm thấy Mặc Sênh cũng là cái người đáng thương mà thôi. Năm đó cô ấy rời đi thực sự đã khiến Dĩ Thâm tổn thương rất nhiều, nhưng mấy năm qua, Triệu Mặc Sênh trải qua nhất định cũng không quá tốt, chuyện cảm tình ai có thể nói ai đúng ai sai đây? Cô để Dĩ Thâm đi tìm Mặc Sênh nói rõ ràng, trừ bỏ muốn anh cởi bỏ khúc mắc, cũng là muốn Mặc Sênh buông xuống. Giữa bọn họ, khoảng cách đã không chỉ là một cái bảy năm, kì thật Mặc Sênh cũng là một cô gái tốt, không nên bị đoạn tình cảm này vây khốn.
Cận Yên Li đột nhiên tự giễu mà cười cười, người đều là ích kỷ, cô làm sao lại không phải? Cô không có biện pháp buông tay, cho nên chỉ có thể làm Mặc Sênh từ bỏ. Vậy nên phải nói là cô một chút cũng không rộng lượng mới đúng.