Là một người ưu tú trong giới luật sư, đây coi như là lần đầu tiên anh chân chính tiếp nhận án lớn như vậy. Cho nên dù là một sinh viên xuất sắc của khoa luật tại đại học C, đã làm luật sư ba năm thì vẫn là vội đến sứt đầu mẻ trán.
Từ lúc ấy, vốn là một người không hay để ý đến thân thể chính mình, anh càng không có thời gian rảnh lo lắng ăn cơm cho đúng bữa.
Vì thế, vị họa sĩ nổi tiếng đã trót nhận lời mời tham gia triển lãm tranh ở tận thành phố S xa xôi, Cận Yên Li còn phải mỗi ngày gọi điện cho Hướng Hằng, nhờ anh nhắc nhở người nào đó ăn cơm.
Bị coi như là một cái ống truyền lời, nguyên bản đại luật sư Hướng thực không vui, bởi vì Cận Yên Li phiền toái anh là vì không muốn quấy rầy đến công tác của Hà Dĩ Thâm. Nhưng cuối cùng bản thân vẫn bị hai chữ "Sư huynh" ngọt lịm ấy đánh bại, khiến cho lão Viên cảm thấy bản thân mình dường như đã mở ra cánh cửa của một thế giới mới.
Thường thường mỗi khi nhàn rỗi, hai người cũng sẽ chụm đầu vào nhau thảo luận về việc chung thân đại sự của đại luật sư Hà, bởi vì chỉ cần không phải người mù cũng đều có thể nhìn ra được tình cảm của Cận Yên Li. Nhưng khiến người ta sốt ruột chính là hai cái người trong cuộc lại không có nói rõ, tựa như không hề có việc gì, quan hệ giống như hai người bạn bình thường mà thôi.
Hướng Hằng còn tốt, dù sao năm đó anh cũng từng ở bên cạnh Hà Dĩ Thâm. Nhưng mà đối với đồng chí lão Viên, một người mà "càng đến gần bọn cướp tâm địa sẽ càng muốn hành hiệp trượng nghĩa" luôn luôn vì Cận Yên Li bênh vực kẻ yếu.
Tuy luật sư như bọn họ luôn đối đãi với phái nữ với thái độ lịch sự khiêm tốn, chưa bao giờ đi quá giới hạn, nhưng đối với chuyện của Cận Yên Li lại có chút không rõ ý vị.
Vì thế lão Viên khó nén khỏi xúc động, phẫn nộ nói với Hướng Hằng, nhưng đại luật sư Hướng lại đáp lại là.... biểu tình cao thâm khó đoán. Sau đó,... liền không có sau đó. Đồng chí lão Viên cảm thấy bản thân đã chịu sự thương tổn nặng nề.
Đầu năm nay, muốn tìm một người hiểu được chính mình cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
"Dĩ Thâm? Làm sao lại có thời gian gọi điện thoại cho em?" Cận Yên Li đang ứng phó ở bữa tiệc, khi nhận được điện thoại cũng hơi ngạc nhiên.
"Đang ở bữa tiệc?" Bởi vì có được năng lực trinh thám cường đại, luật sư Hà vừa nghe tiếng người ồn ào thì đã biết vị trí hoàn cảnh của Cận Yên Li lúc này:" Anh quấy rầy đến em sao?"
"Không có." Cận Yên Li ra khỏi phòng:" Mọi người đều tốt, chính là quá nhiệt tình, em có phần ứng phó không nổi thôi."
" Phải rồi, em rất nổi tiếng." Dù là một người ngoài giới không hay chú ý đến nghệ thuật như anh đều có thể nghe được tên của cô trên các tin tức.
Nói thế nào nhỉ? Hình như là " Cô gái có được đôi mắt ôn nhu nhất trên đời này", " Vị họa sĩ thiên tài có thể vẽ ra muôn vàn sắc thái tình cảm", " Có được một trái tim nhẵn nhịu, giác quan tinh tế" gì gì đó...
Kì thật Cận Yên Li vẫn chưa thực sự tấn công hội họa, đối với tranh sơn dầu, giản bút, kí họa cô đều có thể vẽ rất tốt, Hà Dĩ Thâm hiểu khá rõ về điểm này. Chỉ là từ trước đến nay, cô vốn có thói quen xử sự đơn giản, mộc mạc, cảm thấy dụng tâm không chuyên sẽ dễ dàng đánh mất chính mình, cho nên ở trước công chúng cũng chỉ dùng thể loại mình thích nhất là tranh màu nước.
Nghe được Hà Dĩ Thâm nói, Cận Yên Li đỏ hồng mặt:" Sao ngay cả đại luật sự cũng trêu ghẹo em vậy?"
"Làm một luật sư, anh xác định bản thân vô cùng chú trọng ngôn ngữ nghiêm cẩn." Hà Dĩ Thâm đứng trước cửa sổ sát đất nhìn về phía xa, trong mắt là bóng đêm mênh mang.
Cận Yên Li ngẩn ra một chút mới phản ứng lại, ý tứ của anh là mình không hề nói giỡn, không khỏi cười thành tiếng.
Đầu điện thoại bên kia Hà Dĩ Thâm cũng cong cong khóe môi, mấy ngày nay thật sự có thể hình dung, bản thân vẫn chưa được nhìn thấy ánh mắt trời. Mệt mỏi một ngày, đang chuẩn bị kết thúc công việc thì đột nhiên nhớ tới lời của Hướng Hằng trước khi rời đi:" Tôi nhắc cậu lần nữa, nhớ phải ăn cơm, bằng không tôi không có cách nào báo cáo kết quả công tác với Yên Li."
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết trong lòng là cảm giác gì, chờ anh phản ứng lại, điện thoại bên kia đã đánh thông.
"Rồi." Cận Yên Li bất đắc dĩ thở dài:" Tài ăn nói không bằng anh được, em cam bái hạ phong (chịu thua một cách thuyết phục). Đúng rồi, anh vẫn còn ở văn phòng sao?" Lấy tác phong nhất quán của ai đó, dường như rất có khả năng.
"Không có" Luật sư Hà, con người "chú trọng ngôn ngữ nghiêm cẩn" lại mở to mắt nói dối:" Đã ở nhà, mới vừa ăn cơm xong."
Vốn tưởng rằng có thể thành công qua cửa ải, lại không nghĩ giọng nữ bên kia có chút nghiêm khắc nói:" Lúc này anh mới ăn cơm? Mấy ngày nay em gọi điện thoại cho Hướng đại ca cũng không có tác dụng gì sao? Anh cảm thấy vì án tử mà không màng đến thân thể vẫn được phải không?"
Có lẽ là Cận Yên Li không thường nói lời như vậy, cho nên người luôn ở trên tòa án miệng lưỡi lanh lợi, lúc này cũng đành phải liên tục xin lỗi:" Xin lỗi, lần sau sẽ nhớ kĩ."
Cận Yên Li dừng một chút, bởi vì một Hà Dĩ Thâm trước giờ luôn cao ngạo lại nói lời "Xin lỗi".
Cuối cùng, cô thở dài:" Chắc mấy ngày nay anh bận lắm? Không còn sớm, chỗ em còn một lúc nữa mới kết thúc, anh đi nghỉ sớm đi. Nghỉ ngơi dưỡng sức, rồi mơ một giấc mơ xinh đẹp."
Hà Dĩ Thâm "Ân" một tiếng, nói:" Em chú ý an toàn."
"Ân, ngủ ngon."
Cúp điện thoại, Cận Yên Li đứng ở hành lang, biểu tình có chút cô đơn.
Hà Dĩ Thâm, cái tên này được cô đặt sâu tận đáy lòng, cô làm sao không biết những gì mình làm đều có chút buồn cười.
Rõ ràng không phải bạn gái anh, lại luôn đặt anh ở vị trí thứ nhất mà suy nghĩ. Khi ở cạnh nhau, lại thật cẩn thận chỉ sợ anh mất hứng, khi không ở cùng nhau, lại lo lắng anh có phải bởi vì công tác mà mất ăn mất ngủ hay không.
Nhìn anh ngày qua ngày nhớ nhung một người, rõ ràng trong lòng đau muốn chết, lại chỉ có thể làm bộ cái gì cũng không biết, còn muốn cố gắng giúp anh trôi qua tốt một ít.
Nhưng cho dù biết giữa bọn họ sẽ không có khả năng, cô cũng vẫn là cam tâm tình nguyện.
Bởi vì em yêu anh, Hà Dĩ Thâm, em thật sự rất yêu anh.
Mặc niệm dưới đáy lòng hai lần, Cận Yên Li hít sâu một hơi, trên khuôn mặt lại là ý cười ưu nhã.
Đúng rồi, có lẽ bản thân đi vào thế giới này, ý nghĩa chính là cùng anh vượt qua thời gian bảy năm dài đằng đẵng này. Hiện giờ, có thể ở bên cạnh, với cô mà nói đã là xa xỉ, còn gì phải oán giận đâu?
Căn phòng đen nhánh, trống vắng.
Bàn tay Hà Dĩ Thâm ngừng ở trên công tắc đèn, không có ấn xuống.
Lại tới nữa.
Loại cô độc có thể ăn mòn linh hồn con người này.
Ở bên ngoài chơi vui đến đâu, mặc kệ là làm việc mệt mỏi cỡ nào, chỉ cần trở về nhà, cũng chỉ còn dư lại cái cảm giác đau đớn, trống vắng đánh thẳng vào trái tim.
Bởi vì anh luôn nhớ tới một người, người con gái tùy hứng đảo loạn tâm hồn anh, lại tiêu sái xoay người, rời đi không ngoảnh đầu lại.
5 năm, Triệu Mặc Sênh, em thực sự ích kỉ lại đáng giận như thế.
Hà Dĩ Thâm bật đèn, đem chính mình ném đến trên sô pha, thân hình cao lớn cuộn tròn, thật lâu sau không hề nhúc nhích.