Cận Yên Li cảm thấy, chỉ vẽ một bức tranh mà thôi, mùa thu liền tới rồi.
Hà Dĩ Thâm càng thêm bận rộn, mà cô cũng bởi vì được mời làm giảng viên khoa Mĩ thuật đại học C nên cũng không có nhiều thời gian nhàn rỗi, mỗi tuần đều phải đến đại học C một chuyến để giảng bài.
Không lâu sau đó chính là ngày kỉ niệm thành lập trường, Hã Dĩ Thâm cũng giống như nhiều cựu sinh viên khác, đều được nhận thư mời, chỉ là có thể rút ra thời gian tham dự hay không, thật đúng là khó nói.
Hôm nay, mới vừa lên lớp xong, Cận Yên Li nhàn nhã đi trên một con đường nhỏ.
Hai bên đường đều trồng rất nhiều cây phong, những chiếc lá màu hồng rực rỡ kia, cứ như là muốn đem toàn bộ mùa thu đều nhiễm lên sắc màu giống nó vậy.
Cận Yên Li chậm rãi dừng lại, nhắm hai mắt.
Nhưng mà phần yên tĩnh này, chỉ chốc lát sau đã bị đánh vỡ.
Một nam sinh cầm camera trên tay, hấp tấp chạy từ chỗ ngoặt ra, thấy một màn như vậy, nháy mắt ngây người.
Cận Yên Li mở mắt, quay đầu nhìn, nam sinh kia liền có chút đỏ mặt, ánh mắt mất tự nhiên, không dám nhìn thẳng cô, ấp úng:" Xin...xin lỗi, tôi... tôi không biết nơi này có người...."
Nhìn thoáng qua camera trên tay cậu, Cận Yên Li biết người này có thể là giúp trường học chụp ảnh hoặc là trong hội học sinh, chỉ cười cười:" Là tôi đi loạn vào khung ảnh, cậu cứ tiếp tục đi, tôi đi trước."
Cô không để ý gì đi tiếp về phía trước, nam sinh đằng sau lại đột nhiên lên tiếng:" Học... học muội... là ở khoa nào vậy?"
Cận Yên Li nghi hoặc quay đầu, thấy cậu ta rõ ràng đỏ mặt lại tỏ vẻ cực kì quyết liệt, trong ánh mắt chớp động ý cười:" Cậu nên gọi tôi là học tỉ."
Nam sinh ngây người, khuôn mặt dại ra nhìn Cận Yên Li rời khỏi tầm mắt.
Sau một lúc lâu mới phản ứng lại, vội vội vàng vàng giơ camera lên, lại chỉ bắt giữ được góc váy tung bay.
Người mà bị kêu là "học muội", Cận Yên Li đi về phía cổng trường, nhàn nhã cùng vui vẻ trên mặt toàn bộ bị rút đi khi nhận được điện thoại của Hướng Hằng.
"Yên Li, Dĩ Thâm bị té xỉu ở nhà, em mau tới bệnh viện nhìn xem đi."
Cận Yên Li không biết bản thân làm thế nào đi đến bệnh viện, trong đầu đều là khiển trách chính mình, nếu cô quan tâm Dĩ Thâm nhiều thêm chút, có lẽ sẽ không phát sinh chuyện như vậy?
"Yên Li." Hướng Hằng mở cửa liền nhìn đến Cận Yên Li đang đứng ở cửa phòng bệnh, sắc mặt tái nhợt.
Cận Yên Li nhìn thấy anh, như người ở trong mộng mới tỉnh, vội bắt lấy ống tay áo Hướng Hằng:" Dĩ Thâm thế nào? Vì sao lại té xỉu? Anh ấy..."
"Yên Li" Hướng Hằng nhìn cô gái trước mắt không thể giữ bình tĩnh, hốc mắt hồng hồng, ngay cả hai tay đều đang run rẩy, trấn an:" Dĩ Thâm không có việc gì. Bác sĩ nói cậu ấy vì ăn uống không điều độ, thêm việc mấy ngày nay bận rộn công tác, cho nên mới té xỉu. Cậu ấy còn đang ngủ."
Cận Yên Li vẫn là ngơ ngẩn, thong thả buông lỏng tay ra.
"Chuyện này là Dĩ Mai phát hiện."
"Dĩ... Dĩ Mai...?"
" Buổi sáng hôm nay Dĩ Thâm không đi làm, lúc đầu bọn anh nghĩ cậu ấy mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một ngày cho nên không quấy rầy, lại không nghĩ... Dĩ Mai vừa vặn đi tìm Dĩ Thâm có việc."
"Như vậy a..."
"Yên Li" Cận Yên Li còn muốn nói gì đó, liền thấy một cô gái bộ dáng ôn nhu mang theo khí chất giỏi giang xuất hiện phía sau Hướng Hằng.
"Dĩ Mai."
Hà Dĩ Mai đi ra:" Anh ấy đang ngủ, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi."
Cận Yên Li nhìn Hà Dĩ Thâm đang an tĩnh nằm trên giường bệnh, gật đầu.
Kì thật hai người không tính là quen biết, đi cùng một chỗ cũng không có nhiều lời để nói.
Dọc theo bệnh viện đi được nửa vòng, Hà Dĩ Mai ngồi xuống ghế dài, Cận Yên Li cũng cùng ngồi bên cạnh.
"Trước kia, Dĩ Thâm từng có một người bạn gái, tên là Triệu Mặc Sênh." Hà Dĩ Thâm nhìn về nơi xa, ngữ khí mơ hồ, nghe không ra vui buồn.
Cận Yên Li ngẩn ra một chút, rũ mắt:" Tôi biết."
"Cô biết?" Hà Dĩ Mai kinh ngạc nhìn Cận Yên Li, bắt gặp đôi mắt trong trẻo, không hề có một chút tạp chất của cô.
Cận Yên Li nhẹ giọng lặp lại:" Đúng vậy, tôi biết."
"A" Hà Dĩ Mai cười khẽ, lại quay đầu đi:" Vậy mà tôi lại quên mất, cô... làm sao không biết chứ." Ngữ khí có chút trào phúng.
Thấy Cận Yên Li không nói lời nào, Hà Dĩ Mai nhắm mắt lại:" Khi đó, tôi... bị váng đầu óc, cư nhiên cho rằng có thể cùng Triệu Mặc Sênh tranh, còn vô tri ở trước mặt cô ta nói ra những lời đó. Sau khi Triệu Mặc Sênh ra nước ngoài, trong lòng tôi vừa lo sợ lại không nhịn được mừng thầm, nghĩ bản thân đã có cơ hội. Thẳng đến khi Dĩ Thâm tự sa ngã, giống như thay đổi thành một người khác, tôi mới biết được. Hóa ra trên đời này thực sự có cái gì gọi là "không phải cô ấy sẽ không rung động". Cô có lẽ không biết..." Hà Dĩ Mai bưng kín mắt:" Thời điểm Dĩ Thâm nói với tôi anh ấy không chấp nhận sự tạm bợ, tôi không rõ bản thân lúc ấy đã có cảm giác gì. Tôi yêu anh ấy nhiều năm như vậy lại không bằng Triệu Mặc Sênh mấy tháng mặt dày theo đuổi. Sau đó, tôi càng ngày càng không muốn xuất hiện trước mặt Dĩ Thâm, sợ anh ấy sẽ trách mình. Mỗi một ngày, khi anh ấy bởi vì Triệu Mặc Sênh đau đớn muốn chết, tim tôi sao lại không đau đớn như bị đao cắt. Mà khi tôi có đủ dũng khí muốn thẳng thắn với Dĩ Thâm, cô xuất hiện. Cận Yên Li, tôi thực sự ghen tị Triệu Mặc Sênh, cũng ghen tị với cả cô nữa."
Cận Yên Li lắc đầu, ghen tị cô? Cô và Hà Dĩ Mai, thì có gì khác nhau đâu?
Nhưng đối mặt với một người yêu mà không được, Cận Yên Li lại không thể nói nên lời, chỉ có thể trầm mặt, nhìn cô ấy quật cường rơi lệ.
Thật lâu sau, Hà Dĩ Mai đứng lên:" Tôi còn có việc, liền đi trước."
Thế nhưng không hề lo lắng chút nào giao Hà Dĩ Thâm cho cô.
Cận Yên Li nổi lên chút lòng trắc ẩn:" Dĩ Mai." Giọng nói của cô mềm nhẹ:" Không cần lại tự trách mình, Triệu Mặc Sênh rời đi, đều không phải bởi vì mấy câu nói kia của cô."
Không biết Hà Dĩ Mai có nghe thấy hết hay không, thân ảnh hơi dừng một chút, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Thời điểm Cận Yên Li trở lại phòng bệnh, Hướng Hằng đã không còn ở đó nữa, trên bàn gần đầu giường để lại giấy nhắn nói văn phòng luật sư có việc gấp phải đi về trước.
Cận Yên Li buông túi xách, ngồi ở trên ghế trước giường, nhìn khuôn mặt không yên giấc của Hà Dĩ Thâm, cô vươn ngón tay ra vuốt phẳng nếp uốn giữa hai hàng lông mày anh.
Hốc mắt có chút ướt.
Dĩ Thâm, anh yêu cô ấy nhiều đến thế lại nhận được từ người ta bao nhiêu? Lúc trước dứt khoát rời đi cũng chỉ là không tin tưởng anh, không tin vào tình cảm giữa hai người mà thôi. Anh tốt như vậy, vì sao trong lòng cũng chỉ chứa đựng được duy nhất một Triệu Mặc Sênh? Dĩ Mai không hiểu, em lại làm sao cho phải. Chẳng lẽ đúng như những gì viết trong sách, trừ Triệu Mặc Sênh ra, anh đều không muốn cho bất kì người nào khác một tia cơ hội?