Cô không nghĩ tới, một câu vui đùa của Dĩ Mai thế nhưng sẽ trở thành sự thật. Mấy ngày nay cô không muốn ăn lắm, có chút thích ngủ, vốn dĩ tưởng do thời tiết nóng lên, ai biết rằng...
Tuy rằng bọn họ không có dùng biện pháp tránh thai, hai người đều mang tâm tình thuận theo tự nhiên, chỉ là, khi thời điểm này đến vẫn có chút hoảng loạn.
Đem que thử ném vào thùng rác, Cận Yên Li đi ra, nghĩ nghĩ vẫn là quyết định đi bệnh viện một chuyến trước, xác định lúc sau lại nói với vị đương sự còn lại kia.
Di động đột nhiên vang lên, cô lấy ra nhìn, là Hướng Hằng.
"Hướng Hằng?"
"Yên Li, em ở đâu?" Ngữ khí của Hướng Hằng nôn nóng:" Dĩ Thâm từ buổi sáng bắt đầu thấy không thoải mái, cậu ấy không chịu đi bệnh viện, em xem..."
"Em lập tức tới!" Cận Yên Li chỉ cảm thấy chờ mong cùng vui sướng vừa nãy bị một chậu nước lạnh rót xuống. Cô nắm chặt di động, mấy ngày nay cô không thoải mái lắm cũng không luôn để ý Dĩ Thâm, chẳng lẽ...
Nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại, Cận Yên Li lấy ra chìa khóa xe luôn để trong ngắn kéo chưa dùng qua một lần, cầm lên ra cửa.
Lúc cô đến thì Hướng Hằng đứng ở cửa, thấy cô tới phảng phất như thấy ánh rạng đông:"Yên Li!"
"Sao lại thế này?" Cận Yên Li một bên đi theo Hướng Hằng vào trong, một bên khó nén lo lắng:" Dĩ Thâm anh ấy..."
Lời nói còn lại đang định nói ra...
Đại sảnh lầu một đứng đầy người, trong tay mỗi người đều cầm một bó hoa, đều là loại hoa cô thích—— một loại hoa không biết tên tuy không quý báu, không hoa mỹ, nhưng sinh mệnh lực thực ngoan cường. Bởi vì trong tòa nhà này còn có công ty khác nên một đám người tập trung lại nhìn có vẻ rất đồ sộ.
Dưới chân cô là một cái thảm đỏ, đám đông chậm rãi tách ra, cô nhìn đến, người đàn ông cô yêu thật lâu, mặc tây trang giày da, trong tay ôm hoa tươi, từng bước một đi về phía cô.
Đến lúc này, cô mới biết được chính mình giống như bước vào một cái âm mưu, chỉ là, cô cảm thấy đầu óc càng không rõ ràng, liền năng lực tự hỏi đều dần dần đánh mất.
Cho dù vô cùng xác định anh sẽ bên cô vẫn luôn bước về phía trước, nhưng giờ khắc này, Cận Yên Li vẫn là muốn khóc, cô đã yêu anh trải qua bao nhiêu thời gian. Rốt cuộc, giờ phút này, phản chiếu trong ánh mắt anh chỉ có một mình cô mà thôi.
Hà Dĩ Thâm đứng ở trước mặt cô gái đang lã chã chực khóc, sau đó quỳ một gối xuống đất:" Yên Li, mười năm tuổi năm ấy anh mất đi cha mẹ. Tuy rằng chú và dì vẫn luôn đối anh như con ruột, nhưng anh vẫn sẽ thường xuyên mơ tưởng đến: Có thể hay không có một ngày, anh cùng với người con gái anh yêu sâu đậm kết thành liền cành, sau đó cô ấy vì anh sinh con, chúng ta sẽ kiến tổ nên một gia đình —— một gia đình hoàn toàn thuộc về anh, cũng như anh hoàn toàn thuộc về nó. Anh sẽ kính trọng và yêu thương vợ của mình, cùng cô ấy dạy dỗ con của cả hai. Khi chúng ta già rồi, chúng ta có thể nằm dưới tàng cây, ngồi bên hồ nước, nói về những ngày tháng có hay không có đối phương. Yên Li, cho tới nay, anh đều khao khát như vậy. Hiện tại, anh tưởng mình có thể thuận theo nguyện vọng của bản thân, em có nguyện ý hay không, trở thành vợ của anh, trở thành mẹ đứa con tương lai của anh?"
Nước mắt không cách nào dừng lại, Cận Yên Li che lại đôi mắt, sau đó phát hiện không thể ngăn được cô buông tay, tầm mắt một mảnh mơ hồ. Nhưng cô biết, người cô yêu, giờ khắc này chính là nhìn về phía cô, chờ cô trả lời. Vì thế cô nghẹn ngào nước mắt mỉm cười, ưng thuận chính mình hứa hẹn:" Em nguyện ý."
Em nguyện ý trở thành vợ của anh, vì anh sinh nhi dục nữ ( sinh con, nuôi dạy con), cùng anh xây dựng một gia đình của chúng ta. Em nguyện ý làm bến cảng của anh, để khi anh mệt nhọc có thể an tâm đỗ lại. Em nguyện ý vẫn luôn ở bên cạnh anh, bên anh cùng trải qua vui buồn, cùng anh gánh vác ưu sầu, bời vì tất cả, vốn là ước muốn suốt đời của em.
Chung quanh một mảnh reo hò, Hà Dĩ Thâm cầm nhẫn trong tay cẩn thận đeo lên ngón tay của cô. Nhẫn mang theo xúc cảm lạnh lẽo của kim loại, nhưng Cận Yên Li chỉ cảm thấy trái tim mình bởi vì nó mà ấm lên. Chỉ là...
Vì sao trước mắt bắt đầu biến thành màu đen?
"Yên Li!"