Trong nhà rất yên tĩnh, có thể nghe thấy bên ngoài dì Trân bảo chú Đạt lấy kéo, cậu bé thì đang chạy tới chạy lui.
Tay lại được nắm lấy, lực độ không lớn, nhè nhẹ nắm lấy, cảm giác rất dịu dàng.
Cô cứ ngoảnh đầu suốt, giả vờ như chưa hiểu ra, trong lòng lại đã nhốn nháo hoảng loạn từ lâu.
Đây là đã đòi được lời giải thích phải không?
“Tôi sẽ không dẫn người khác đến đây một cách tùy tiện. Cá nhân tôi, có thể nói……” Dừng lại một chút, anh nhẹ giọng nói, “Đây là lần đầu tiên.”
Nhiệt độ từ vành tai lan ra khắp khuôn mặt, bàn tay được anh nắm trong lòng bàn tay nóng rẫy.
Cô muốn quay đầu lại nhìn anh, lại ngượng ngùng, cứ đơ ra như vậy.
Có khi nào anh muốn hôn cô không nhỉ?
Cửa đang mở, có người đi vào bất cứ lúc nào, chắc sẽ không đâu.
Chẳng may, anh muốn thì sao?
Có nên từ chối không nhỉ?
Không đúng, cô đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Anh vẫn chưa thế nào cả đấy, sao bản thân đã loạn đầu trận tuyến trước rồi.
Dương Lưu Thư mím môi, đang nghĩ mình phải nói chút gì đó đáp lại thì có tiếng bước chân thùng thùng từ xa lại gần truyền tới, chỉ chốc lát sau, cậu bé chạy vào, vừa chạy còn vừa la lớn: “Chú Dương, thím, đến chơi với cháu đi.”
Lá gan của cậu thật lớn, không sợ người lạ, nhất là lại không sợ Hướng Đông Dương.
Anh bạn nhỏ vừa xuất hiện, tay hai người buông ra một cách thật tự nhiên.
Cậu bé rất chủ động, ngồi thẳng vào giữa hai người, hưng phấn nhìn chú Dương của cậu, hỏi: “Chú Dương, chú với thím đang làm gì vậy ạ?”
Hướng Đông Dương khẽ cười: “Cháu nói xem?”
Cậu bé xoay xoay tròng mắt đen, đắc ý cười: “Tất nhiên là cháu biết, hai người là đang, yêu đương! Đúng không ạ, thím, thím là bạn gái chú Dương.”
Tốt rồi, chút ái muội vừa mới tản mất lại quay về rồi.
Dương Lưu Thư lúng túng vô cùng, vẫn không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu nhìn anh bạn nhỏ, nhẹ giọng sửa lại cho cậu: “Không thể gọi…… Cháu nên gọi tôi là dì, hoặc là chị cũng được.”
Cậu bé vừa nghe xong, thật nghiêm túc lắc đầu.
“Không được, không thể gọi chị được. Bà nội cháu nói, cháu phải gọi em bé mà thím với chú Dương sinh ra là em trai, cháu không thể gọi thím là chị được.”
Em bé?
Dương Lưu Thư chừng như khóc không ra nước mắt.
Dì Trân nghe xong một cuộc gọi của Hướng Đông Dương, rốt cuộc đã bị nhồi não đến mức độ nào.
“Đi chơi đi.” Hướng Đông Dương xoa xoa đầu cậu bé.
Cậu bé rất nghe lời, nhảy nhót chạy đi, giữa hai người lại khôi phục sự yên lặng.
Dương Lưu Thư rất hối hận vì không giữ cậu bé lại, nhiều người, vẫn tốt hơn là một mình đối mặt với anh.
Đành tiếp tục nhìn cây đào chưa nở hoa.
Trong tĩnh lặng, anh đột nhiên hỏi: “Hoa đào ở đây, có phải là nở muộn hơn bên nhà em không?”
Vấn đề ngoài dự đoán, cô hơi ngẩn ra, gật đầu: “Hình như muộn hơn.”
“Làm thím không tốt sao?”
Hai vấn đề hoàn toàn không liên quan, thế nhưng được anh đặt cùng nhau để hỏi.
Hơn nữa có trực tiếp quá không vậy?
Tay lại bị nhẹ nhàng nắm lấy, xem ra anh lúc này không có được đáp án thì tuyệt đối không chịu bỏ qua.
Tim cô đập thình thịch không ngừng, dùng hết sức lực xoay qua nghiêng lại đến mỏi cả cổ, nhìn sang anh, tầm mắt vừa gặp, chung quy không dám, lại nghiêng đi.
“Tôi……” Cô thật sự không biết phải trả lời như thế nào. Không quen ứng phó với loại tình cảnh này, không ứng phó được sự trực tiếp và nhanh chóng của anh, “Tôi vừa mới, vừa mới chia tay.”
“Cần thời gian để quên anh ta sao?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Cô sửng sốt, lắc đầu nguầy nguậy nhìn anh, vội vàng giải thích: “Không phải, không liên quan đến anh ta, thật ra tôi không phải thích anh ta lắm, hồi đó chỉ là cảm thấy thích hợp, chúng tôi cùng quê, tôi……” Tôi thích anh ta còn không nhiều bằng thích anh.
Sự hoảng loạn của cô dường như đã lấy lòng anh, trong mắt nhuốm ý cười.
“Sợ có điều tiếng?”
Cô mím chặt môi, gật gật đầu.
Nhất là với anh, loại tình yêu mới kề cận liền mạch này, người khác sẽ nghĩ như thế nào hoàn toàn có thể đoán trước được.
Lực nắm tay cô thêm mạnh hơn, anh khẽ bật cười.
Anh thực sự là một người rất đẹp trai, khi không cười chỉ cảm thấy nghiêm túc, không dễ gần, một khi cười rộ lên, thực sự là gió xuân lướt nhẹ qua mặt (1).
“Ngay tối hôm sinh nhật anh tôi đã có scandal, mà bị tôi chặn lại rồi.”
Cô trợn tròn mắt, tiếp đó trên mặt nóng bừng.
Tối hôm ấy anh gần như ở cùng cô cả buổi, nếu nói không có ai để ý, mới thật sự là không bình thường. Là cô ngốc, không thấy có tin tức xấu nào được đưa ra, liền ôm may mắn.
Nhưng mà, nói như thế, phải chăng ở trong mắt những người khác, cô với anh đã……
“Tin vỉa hè cũng có chỗ tốt của nó, bên ngoài không biết sao, nhưng trong giới, chắc sẽ không có ai làm khó em nữa. Đợi hai ba tháng nữa, chúng ta sẽ công khai, được không?”
Loại giọng điệu trưng cầu ý kiến cô này thật sự rất dịu dàng.
Trong lòng cô đã đang điên cuồng gật đầu, không ngừng nói được, trên mặt lại ngại trực tiếp như vậy, chỉ rũ mắt nhẹ giọng nói: “Tôi đã đồng ý với anh rồi à?”
Anh nhẹ nhàng vân vê tay cô: “Trên xe tôi nắm cả chặng đường, đâu thấy em nói không được. Lúc xuống xe tôi còn tưởng rằng em tức giận, vì trách tôi không trực tiếp thổ lộ sao?”
Anh cái người này!
Khi người đàn ông già đời trêu ghẹo người khác, thật sự khiến người ta không thể chống đỡ được.
Tưởng đâu loại lạnh lùng như anh sẽ khác, hóa ra hoàn toàn nhìn lầm rồi.
Cô xấu hổ vô cùng, muốn vung tay ra, ngược lại bị nắm chặt hơn.
“Buông ra!” Cô khẽ quát.
Anh lập tức buông ra.
Cô sững sờ, tức khắc tủi thân dâng lên.
Tên này sao lại như vậy chứ, sao lại buông tay thật chứ?
Không biết là cô khẩu thị tâm phi à?
Ai vừa mới nói rằng, một khi đã nắm tay, cả đời cũng sẽ không buông ra hả?
Trên eo bỗng nhiên căng chặt.
Cô giật mình một cái, đại não chưa kịp phản ứng lại, anh đã dùng một tay ôm eo cô chặt hơn.
Cơ thể cô không khỏi nghiêng nghiêng về phía anh, trên trán đã cảm nhận được hơi thở của anh.
Không nên ngồi gần như vậy.
Anh lúc này, sẽ không phải là muốn hôn cô chứ?
Có cần nhắm mắt không nhỉ?
“Chú Dương, thím, chơi với cháu đi!” Cậu bé lại hấp tấp chạy vào, chốc lát đã đứng trước mặt bọn họ.
Sức lực trên eo buông lỏng, anh xoa nhẹ đầu cậu bé.
“Được.”
Anh đứng lên, nắm tay cậu bé, cúi đầu nhìn cô.
“Đi cùng đi.”
Cô hãy còn đang đỏ mặt, tim đập rất nhanh. Sự xông vào đột ngột của cậu bé, lẽ ra đã giải vây cho cô.
Thế nhưng, dường như chẳng cảm thấy vui vẻ.
Dương Lưu Thư cúi đầu đứng lên, cậu bé không hề nặng bên này nhẹ bên kia, nhét cái tay còn lại của mình vào trong lòng bàn tay cô.
Cô bị hai người họ kéo ra sân, trong lòng thầm nghĩ: Thế này giống như một nhà ba người vậy.
Anh cũng 28 rồi, liệu có nóng lòng bảo cô sinh em bé không?
Nhưng mà, cô cảm thấy mình vẫn còn là trẻ con ấy.
--
Bữa trưa rất thịnh soạn, tài nấu nướng của dì Trân lại rất tốt nữa, món nào cũng rất ngon.
Ban đầu cô còn định làm theo cách của Hướng Đông Dương, dỗ ông bà cụ vui vẻ, rút cuộc nhận ra rằng hoàn toàn không cần, ngược lại chính mình, không cẩn thận ăn no căng.
Sau khi ăn xong hai người họ cùng dì Trân tán gẫu việc nhà, từ chuyện lớn đến chuyện bé, anh đều có thể tán gẫu được với dì Trân, hoàn toàn không hề sốt ruột.
Nói này nói nọ, rồi nói cho đến hồi anh còn bé.
“Dương Dương hồi nhỏ hiểu chuyện lắm đấy, cả đại viện chẳng tìm được ai như thằng bé, hoàn toàn không cần người lớn nhọc lòng chút nào. Thành tích còn tốt, nhiều lần hạng nhất. Trước đây cụ ông thường khen dì chăm sóc tốt, thật ra nơi nào có công lao của dì, là dì gặp may, gặp được Dương Dương, còn dễ chăm hơn cả hai đứa nhà dì, không hao tâm tốn sức chút nào.”
Anh khẽ cười, vừa không phải đắc ý, cũng không phải xấu hổ, mà là dáng vẻ rất yên lặng lắng nghe.
Có thể là cảm nhận được cô đang nhìn anh, anh nghiêng đầu, lúc cô xấu hổ cúi đầu, lặng lẽ nắm lấy tay cô.
Sau đó dì Trân lại lục ra một cuốn album. Ảnh dì ấy có không nhiều lắm, có mấy tấm là ảnh đơn của Hướng Đông Dương, một số tấm là chụp cùng dì Trân.
Khi đó dì Trân còn rất trẻ, mà anh, chỉ là một đứa trẻ mới mấy tuổi.
Trên khuôn mặt ngây thơ, có biểu tình nghiêm túc không hợp với tuổi.
Nhưng rất đẹp, rất đáng yêu.
“Cả hai đứa đều đẹp thế này, sau này ấy, con của cháu với Dương Dương, nhất định cũng đẹp như vậy.” Dì Trân vuốt ve bức ảnh trên tay.
Đó là hồi anh còn rất nhỏ, có lẽ khoảng hai ba tuổi, đường nét khuôn mặt không rõ ràng như bây giờ, mà béo mũm mĩm, hai mắt tròn xoe, dáng vẻ nhìn vào máy ảnh còn có chút ngây thơ.
Trong lòng cô mềm mại lạ thường: Hóa ra khi anh con bé trông thế này. Thật đáng yêu.
“Dương Dương rất thích trẻ con.” Dì Trân khép album lại, cười nói, “Năm đó em trai thằng bé vừa ra đời, thằng bé liền không thể ở bên này được nữa, thế nào cũng phải về với em trai, ngày nào cũng nói với dì em trai đáng yêu bao nhiêu.”
Cô quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi anh: “Thật vậy ư?”
Anh siết tay cô, mỉm cười, ngầm thừa nhận.
Cô không nhịn được cười.
Thật sự không nhìn ra được đấy. Không đúng, phải nói là chẳng trách chứ, chẳng trách anh có kiên nhẫn như vậy với cháu dì Trân.
Hóa ra là anh thích trẻ con.
Vui vẻ không sao nói rõ được, như thể đã tìm ra thêm một ưu điểm của anh.
--
Buổi tối anh muốn đưa cô đi xem kịch nói, từ chỗ dì Trân rời đi đến buổi tối, vẫn còn một khoảng thời gian rảnh rỗi.
Hướng Đông Dương dẫn Dương Lưu Thư đến chỗ anh.
Cô nghĩ đến chuyện xấu hổ ở đây lần trước liền cảm thấy không còn mặt mũi gặp người ta -- đến bây giờ cô vẫn chưa dám hỏi vào khoảng thời gian rời rạc kia, rốt cuộc đã làm chuyện “Mất trí” gì.
“Em có muốn ngủ trưa một giấc không?” Anh hỏi.
Dương Lưu Thư vén tóc mái dài ra sau tai, vẫn xấu hổ đến luống cuống: “Tôi phải viết bản quan sát chép tay, buổi tập ngày mai cần dùng. Anh có giấy với bút không?”
Anh gật gật đầu: “Hay là, vào phòng sách đi? Bầu không khí sẽ tốt hơn.”
Cô theo anh vào phòng sách.
Nơi này bất ngờ ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều: Có hai chiếc bàn làm việc, một chiếc trên mặt bàn rất gọn gàng sạch sẽ, trên chiếc còn lại thì bày bừa sách vở, bút, cùng một số Figure Garage Kits (2).
Trước đó anh đã từng nói, anh ở đây với em trai anh, vì vậy cô đoán rằng, chiếc bàn làm việc gọn gàng sạch sẽ kia là của anh, chiếc còn lại, là của em trai Hướng.
“Em dùng của tôi đi.” Anh kéo ghế dựa sau bàn ra, ra hiệu cho cô ngồi lên đó, “Chiếc kia là của em trai tôi. Tự nó bày bừa, lại còn không cho người khác động chạm lung tung, nếu không nhất định sẽ nổi giận.”
Quả nhiên, cô biết mà.
Nhưng anh thật sự rất thương em trai Hướng, những lời mới rồi ấy, hoàn toàn không phải phàn nàn, ngược lại cực kỳ cưng chiều.
Cô đang định ngồi xuống ghế, bỗng nhìn thấy bức ảnh anh chụp cùng người khác trên mặt bàn.
May thay, là một cậu bé.
Có lẽ là em trai anh.
Cô đột nhiên rất muốn hỏi, anh có còn giữ tấm ảnh chụp chung trước đây của hai người họ không.
Nhưng không dám hỏi, sợ nghe được đáp án không tốt.
Không ngờ, anh lại hỏi.
“Bức ảnh hồi đó, em còn giữ không?”
Cái này có tâm linh tương thông quá không vậy? Cô kinh ngạc không thôi, gật đầu lia lịa.
“Tôi cũng thế, ngay đây này.”
Dương Lưu Thư sợ ngây cả người, nhìn anh cúi xuống mở ngăn kéo ra.
Thật sự là bức ảnh đó, bức ảnh hai người chụp chung sáu năm trước, xụ mặt cả đôi, như thể bị ai đó bức ép kéo lại gần nhau.
Nhìn kỹ, thậm chí còn có thể nhìn thấy mí mắt cô đỏ hoe.
Bởi vì vừa mới khóc to xong.
“Xấu thật đấy.” Cô cười, “Tôi hồi đó.”
“Tôi xem một chút.” Anh một tay chống ở trên tay vịn, cúi xuống.
Đầu hai người gần như dán vào nhau, hô hấp của cô cứng lại, muốn né tránh, lại không muốn lắm.
Trái tim, rối tung lên rồi.
Hô hấp của anh sát bên mặt cô: “Lưu Thư.”
Cô giật mình, quay đầu lại, bất ngờ phát hiện mặt hai người cách quá gần, vừa định ngửa đầu ra sau, bàn tay còn lại xoa mặt cô.
Thời gian bỗng chốc dừng lại.
Cô không thể cử động, không dám cử động, không muốn cử động, thậm chí quên cả thở.
Ngay cả thính giác cũng dường như vì căng thẳng mà xảy ra vấn đề, như phủ một tầng nước.
Cô nhìn thấy bờ môi anh mấp máy, mấy giây sau, mới phản ứng lại anh nói gì.
Điều anh nói là……
“Được chứ?”
Tác giả có lời muốn nói:
Được chứ? Được!
———-
(1) Gió xuân lướt nhẹ qua mặt (春风拂面): Ý chỉ khiến người ta thoải mái, vui vẻ
(2) Figure Garage Kits hay Figure GK, nguyên văn là 手办和小玩意: Hiểu nôm na là mô hình gia công tại nhà, tìm hiểu thêm tại đây