Cảm giác này, chỉ mới từng được cảm nhận một lần năm đó khi đối mặt với đôi vợ chồng không biết xấu hổ trơ mặt tìm tới cửa kia-- đau lòng, lại ghê tởm.
Giữa việc quay người bỏ đi thẳng và đẩy cửa đi vào, cô theo bản năng lựa chọn cách sau.
“Rầm” một tiếng, cửa bị mở sầm ra.
Người bên trong cùng nhìn về phía cửa, vẻ mặt kinh ngạc.
“Lưu Thư?” Tôn Tiềm chậm rãi đứng lên, trên mặt vẫn treo nụ cười, chỉ là có chút cứng ngắc.
Dương Lưu Thư bước từng bước đến, hai mắt không rời gắt gao nhìn chằm chằm anh ta.
“Lưu Thư…… Sao thế?” Tôn Tiềm vẻ mặt hoảng loạn, đã dần dần cười không nổi.
Trên mặt bàn còn nửa ly trà nóng cô đã uống.
Cô không biết uống rượu, cũng rất ghét uống, trước đó khi cùng Tôn Tiềm ăn cơm, anh ta rủ cô uống rượu, đều bởi vậy đã bị từ chối. Có lẽ là vì điều này, anh ta mới có ý định vào ngày sinh nhật cô sẽ tính kế cô.
Càng nghĩ càng cảm thấy ghê tởm.
Càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.
Dương Lưu Thư đưa tay với lấy chén trà, nâng tay lên, hất nước vào mặt Tôn Tiềm.
Tôn Tiềm sầm mặt.
Dương Lưu Thư không nói lời nào, cầm ngay lấy áo khoác đang trùm trên lưng ghế, xoay người rời đi.
Tôn Tiềm một tay nhếch nhác lau mặt, một tay khác vội vàng kéo lấy Dương Lưu Thư.
Thể lực chênh lệch hơi lớn, cô vung vài lần vẫn không thoát ra được, không chút do dự đá vào cẳng chân anh ta một cái.
Tôn Tiềm bị đau, buông tay.
Cô vẫn chưa hết giận, nâng chân lên, đá mạnh vào cẳng chân kia của anh ta một cái nữa.
Người Tôn Tiềm rung lắc, may mà vịn được vào bàn, nếu không sẽ phải quỳ xuống tại chỗ cho cô.
Dương Lưu Thư đầu cũng không quay lại mà đi ra ngoài, để lại Tôn Tiềm đang thở hổn hển, cùng người bạn học đang trợn mắt há hốc mồm kia của anh ta.
Người đẹp này, mạnh dữ vậy?!
Dương Lưu Thư mang theo tức giận lao ra khỏi căn phòng riêng nhỏ, đi nhanh về phía trước, nhưng càng đi chân càng nặng trĩu, cuối cùng không thể không chống tường từ từ đi về phía trước.
Không biết tiếng vung nắm đấm truyền ra từ căn phòng nào đến bên tai, hành lang nhỏ hẹp, có người phục vụ đang giao đồ ăn.
Cô dựa vào tường, nhường đường cho đối phương, một cái dựa này, đột nhiên cảm thấy toàn thân mất hết sức lực, bi phẫn đan xen.
Sao lại có người vô liêm sỉ, ghê tởm như vậy? Quan trọng là bình thường làm ra vẻ mặt người dạ thú, hoàn toàn không nhìn ra được.
Nếu thật sự bị anh ta thực hiện được ý đồ, cô có thể sẽ ghê tởm cả đời.
Bên cạnh phòng cô ban nãy, có một người đàn ông đi ra, đứng ở cửa nhìn Dương Lưu Thư một lát, rồi bắt đầu gọi điện thoại, vừa gọi còn vừa nhìn cô.
“Hướng tiên sinh, cô Dương ra rồi, cảm xúc trông không được tốt lắm…… Được, tôi hiểu.”
--
Dương Lưu Thư ngại nói lý do chia tay, cô chỉ dứt khoát lưu loát xóa các phương thức liên hệ của Tôn Tiềm, mấy thứ quà anh ta tặng trước đó, cũng trực tiếp đóng gói lại ném cho anh ta.
Tôn Tiềm đến đợi dưới ký túc xá của cô, cô chỉ đơn giản một chữ: “Cút!” Rồi một ánh mắt cũng không chịu cho anh ta nữa.
Tôn Tiềm lại tìm hai người bạn chung nói đỡ cho, Dương Lưu Thư một câu khiến đối phương ngậm miệng: “Tôi hoàn toàn không muốn nghe bất cứ lời nào liên quan đến người này nữa, không muốn bị đánh thì ngậm cmn miệng lại!”
Chỉ một ngày ngắn ngủi, Tôn Tiềm này, với cô, hoàn toàn trở thành thì quá khứ.
Mối tình của bọn họ, từ thứ Tư tuần trước cô chấp nhận anh ta, đến ngày hôm qua, đã kết thúc chỉ trong chưa đầy một tuần.
Đúng là nhanh thật đấy.
Còn bản thân cô, thì lại lần nữa tăng thêm ấn tượng về “Dương Lưu Thư tính tình không tốt” với mọi người.
Tối hôm đó, cô gọi điện thoại cho Tang Diệp, đã nói về chuyện này, Tang Diệp tỏ ra rất thích nghe ngóng đối với chuyện này, vừa mắng Tôn Tiềm là tên cặn bã, vừa khen cô quyết đoán, chia tay rất đúng.
“Có khóc không?” Tang Diệp hỏi.
“Không.”
Tang Diệp rất vui vẻ: “Đúng vậy, loại người cặn bã này, không đáng phải khóc vì anh ta.”
“Vâng.” Dương Lưu Thư khịt mũi, “Em còn đánh anh ta.”
Hôm qua về trường mà không mặc áo khoác, chắc vì đang trong kỳ sinh lý, sức đề kháng giảm, bị lạnh cóng rồi, giờ cứ chảy nước mũi, phiền chết người.
Tang Diệp kêu lên một tiếng: “Làm tốt lắm! Em gái chị quả nhiên không phải người chịu bị tổn thất.”
Dương Lưu Thư mỉm cười, trong lòng lại hơi hơi đắng chát.
Sao có thể không đau lòng chút nào, dù sao cũng là người đã từng đặc biệt tin tưởng.
May mắn duy nhất là, cô chỉ có hảo cảm với anh ta, tình cảm không sâu đến thế, muốn thoát khỏi cái bóng ma này, có lẽ tương đối dễ dàng.
--
Chiều thứ Bảy, ăn trưa xong về ký túc xá, Vệ Nhất Nhất, người xuất thân từ ngôi sao nhí ở bên cạnh lặng lẽ gọi Dương Lưu Thư ra hành lang.
“Buổi tối sinh nhật đạo diễn Kinh, gọi tôi đến chơi, cậu đi cùng tôi nhé, được không?”
Kinh Hàng là một đạo diễn điện ảnh rất nổi tiếng, Vệ Nhất Nhất đã từng hợp tác với ông ta, hình như còn được cho là con gái nuôi, tham dự tiệc sinh nhật là chuyện bình thường, không bình thường là, tại sao cậu ấy lại muốn gọi mình?
Nếu thật sự cần người đi cùng, thì nên gọi Khang Thanh Hòa chứ? Dù sao hai ngày nay hai người họ khá thân thiết.
Dương Lưu Thư vừa mới suýt bị Tôn Tiềm tính kế, đối với loại chuyện có thể có cạm bẫy sáng chói này, đề phòng theo bản năng.
Vệ Nhất Nhất không biết trong lòng cô đề phòng mình, vẫn đang thuyết phục: “Đi nhé đi nhé, cậu với đạo diễn Kinh không phải là đồng hương sao, cùng một thành phố đúng không, còn có thể nói được tiếng địa phương.”
Cái lý do này……
Cô biết Kinh Hàng, nhưng Kinh Hàng không biết Dương Lưu Thư là ai.
Cô vẫn muốn đùn đẩy: “Hay là, cậu tìm Khang Thanh Hòa đi với cậu đi.”
Vệ Nhất Nhất lập tức bĩu môi: “Cậu ta hay ba hoa quá, phiền lắm.” Nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai, cô ấy hạ giọng, tặc lưỡi, “Tôi thấy cậu đá Tôn Tiềm rất ngầu. Tôi thích người có cá tính. Lưu Thư, sau này hai chúng ta làm bạn nhé, được không?”
Dương Lưu Thư: “…… Tôi không biết uống rượu.”
Vệ Nhất Nhất vẫn ôm cánh tay Dương Lưu Thư, cười khanh khách: “Không uống rượu, tối nay ăn đồ nướng?”
Đồ…… nướng?
Tiệc sinh nhật ăn đồ nướng!
Dương Lưu Thư bị hai chữ “đồ nướng” chinh phục, đã đồng ý với Vệ Nhất Nhất. Nhưng vẫn không yên tâm, lại tham khảo ý kiến của Tang Diệp một chút.
Tang Diệp lại không thận trọng như cô, cảm thấy đây chắc không phải Hồng Môn Yến, không cần trông gà hoá cuốc. Nhưng vì để đảm bảo, cô ấy vẫn nhanh chóng hỏi thăm một chút, đồng thời tìm được một người quen trong số khách mời tối nay, nhờ anh ta thay thế để ý Dương Lưu Thư một chút.
Lúc chạng vạng, hai người cùng đến biệt thự ở ngoại thành của đạo diễn Kinh.
Vệ Nhất Nhất không nói dối, đạo diễn Kinh thật sự là người phi phàm, tiệc sinh nhật đúng thật là được tổ chức thành một bữa tiệc nướng khác thường.
Ba kệ nướng thịt đang rực lửa than, ba người đầu bếp đội mũ đầu bếp đeo tạp dề trắng đang quét nước sốt lên đồ nướng, cả khoảng sân đều tràn ngập mùi thịt nướng, khiến người ta phát thèm.
Nhìn kỹ hơn, một người đầu bếp trong đó chính là Thọ Tinh của hôm nay, Kinh Hàng, đạo diễn Kinh.
Trợ thủ cho ông ấy, là người bạn gái ngoài giới của ông ấy. Hai người đã hẹn hò hơn hai mươi năm, không kết hôn, không sinh con, nhưng nuôi rất nhiều chó mèo.
Dương Lưu Thư được Vệ Nhất Nhất dẫn theo cùng đến chào hỏi Kinh Hàng, khi nghe nói là đồng hương ở cùng một thành phố, Kinh Hàng đặc biệt liếc nhìn Dương Lưu Thư thêm một cái, hơn nữa rất thẳng thắn mà khen cô một câu: “Tiểu Dương rất xinh đẹp.”
Dương Lưu Thư vội cười nói “Cảm ơn”.
Đạo diễn Kinh lại hỏi: “Thích ăn cay không? Chỗ chúng ta, không thể nói là không thể ăn cay được.”
“Được ạ.” Dương Lưu Thư trả lời một cách dứt khoát.
Ông ấy tùy ý chỉ về một hướng: “Đã chuẩn bị tương ớt rồi, cực kỳ cay, không cay không lấy tiền. Đương nhiên, nếu cay thì tôi cũng sẽ không thu tiền các cô đâu.”
Vệ Nhất Nhất cười khanh khách: “Bố nuôi xấu quá.”
Dương Lưu Thư cũng buồn cười.
Đạo diễn Kinh này, trước đó chưa có cơ hội tiếp xúc, không ngờ lại là người hài hước thú vị như vậy.
Đang thầm cười, chợt nghe thấy có người gọi một tiếng “Anh Hàng”.
Giọng nói hơi quen tai.
Cô và Vệ Nhất Nhất cùng quay đầu lại, phát hiện Hướng Đông Dương một tay đút túi, đã đứng ở đằng sau cách cô nửa thước, đang nhìn cô mỉm cười.