Vì vậy khi bài đăng Weibo này vừa ra, ai cũng ngớ người.
“Anh rể” hình như đâu phải sinh nhật hôm nay đâu?
Có người nhanh chóng đưa ra ngày sinh nhật “chính xác” của Hướng Đông Dương, sau đó bên dưới một dãy “Sao lại vậy”, “Xuyên không rồi”, “Nhớ nhầm ngày rồi”.
Có người ở bên dưới chế giễu cố: Sinh nhật chồng mà cũng nhớ nhầm được còn show ân ái cái lông! Sắp ly hôn rồi hả?
Dương Lưu Thư xem qua một lượt, xem xong mà muốn bật cười, dưới cái nhìn chăm chú của Hướng Đông Dương và Song Dưỡng Thủy đưa ra lời giải thích nho nhỏ: Đó là ngày sinh nhật âm lịch mà Hướng tiên sinh dành riêng cho tôi chúc mừng, vốn luôn là một bí mật. Tôi thật là một người phụ nữ không giữ được bí mật.
Ngay lập tức có người nhanh chóng lật lịch vạn niên để kiểm chứng, đúng thật.
Đây là lời giải thích rất tốt cho lý do tại sao những năm trước, Dương Lưu Thư chẳng hề biểu đạt gì-- không phải không có, mà là bọn họ không biết.
Nhóm Soufflé vui mừng đến phát điên, nói thẳng “anh rể” thật lãng mạn.
Ăn bữa tiệc sinh nhật do đầu bếp Dương đích thân làm xong, hai vợ chồng cùng chơi đồ chơi với Song Dưỡng Thủy.
Thời gian này Song Dưỡng Thủy đã không còn thích ngủ như hồi nhỏ nữa, ngoại trừ một lần vào buổi chiều và buổi tối mỗi ngày, thời gian còn lại đều cần người lớn chơi cùng.
Lúc này, trong tay Song Dưỡng Thủy cầm một cái đàn điện tử đồ chơi, ngón tay nhỏ bé của cậu ấn vào một phím trên đó.
Có âm thanh phát ra.
Song Dưỡng Thủy trừng lớn đôi mắt, lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngón tay nhỏ lại ấn một cái.
Một lần nữa có âm thanh từ bên trong phát ra.
Hai tay anh cầm món đồ chơi đó, lật qua đảo lại nhìn, thỉnh thoảng lại ấn một cái, nghe âm thanh bên trong.
Chơi như thế một lúc, Song Dưỡng Thủy vịn tường đứng dậy.
Cậu luôn như vậy, đã có thể vịn vào đồ vật đi một đoạn thật dài.
Nhưng lần này, nhóc con này không hề dọc theo bức tường đi về phía trước như mọi khi, cậu đứng đó, nhìn bố mẹ đang cùng nhau ngồi cách đó không xa.
Hai người luôn nhìn cậu chơi đùa từ nãy lúc này cũng đang nhìn Song Dưỡng Thủy, nhìn cậu một tay bám tường, một tay cầm đồ chơi, một chân chậm rãi dò từng bước tiến về phía trước, lại lập tức thu về.
Dương Lưu Thư vừa định mở miệng thì Hướng Đông Dương ra cử chỉ im lặng với cô.
Song Dưỡng Thủy một lần nữa thử thăm dò bước ra một chân, sau một lúc, bước ra một chân khác.
Lúc này, cái tay bám trên tường của cậu kia đã sắp không chạm tới tường nữa.
Song Dưỡng Thủy dừng ở đó, giống như đang không chắc liệu mình có bị ngã không nếu rời khỏi chỗ dựa.
Hướng Đông Dương kề bên tai Dương Lưu Thư thì thầm một câu.
Dương Lưu Thư lặng lẽ lùi lại, trước khi lùi về sau còn cúi xuống lấy đi hai món đồ chơi ngăn cách giữ Song Dưỡng Thủy và bố.
Hướng Đông Dương điều chỉnh lại tư thế cơ thể một chút, quỳ xuống sàn, mở rộng hai tay về phía Song Dưỡng Thủy.
“Lại đây, Song Dưỡng Thủy.” Anh nhẹ giọng nói, “Đến chỗ bố này.”
Trên màn hình điện thoại, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt nhỏ của Song Dưỡng Thủy dần dần biến mất, thay vào đó là nụ cười càng ngày càng rõ ràng.
Khi trong cái miệng nhỏ cong lên của cậu lộ ra mấy chiếc răng sữa nhỏ, cái tay kia của Song Dưỡng Thủy rời khỏi tường, sau đó bước một bước nhỏ hướng về phía bố.
Một bước rất nhỏ, nhưng rất kiên định, theo sau là bước thứ hai, bước thứ ba……
Khi gần đến cạnh bố, cái chân nhỏ của cậu lảo đảo một chút, ngay lập tức sẽ ngã xuống sàn, bỗng nhiên có một đôi tay to lớn vững vàng đỡ xốc nách cậu.
Cơ thể nhỏ bé của Song Dưỡng Thủy bay lên không trung, phía bên dưới, là khuôn mặt tươi cười đang ngẩng lên của bố.
Song Dưỡng Thủy biết đi rồi.
Vào ngày sinh nhật của bố, bạn nhỏ Song Dưỡng Thủy đã dũng cảm cất những bước đầu tiên trong cuộc đời, cũng được lặng lẽ ghi lại trong điện thoại của mẹ.
--
Sau khi Song Dưỡng Thủy tự tập đi thì rất thích đi đi lại lại trong nhà, nhưng cậu thật sự không phải một đứa trẻ nghịch ngợm phá phách, ném cho cậu một món đồ chơi là cậu có thể một mình im lặng nghiên cứu cả buổi, con kiến ở trong sân cũng có thể nhìn rất lâu.
Vào ngày sinh nhật một tuổi, Song Dưỡng Thủy một lần nữa thể hiện mặt yên tĩnh của mình, dáng vẻ không khóc không quấy, nhận được sự khen ngợi của tất cả người thân bạn bè.
Nếu so sánh, thì em bé nhu cầu cao (2) nhà Hướng Đồ Nam, bạn nhỏ mập mạp Quyển Quyển công chúa, quá là ồn ào. Lúc vui vẻ thì không sao, một khi gân cổ khóc, khuôn mặt nhỏ sẽ nghẹn đến đỏ bừng, tiếng khóc kinh thiên động địa, tưởng chừng như trái đất cũng đang rung chuyển.
Vì vậy những người lớn nhìn hai anh em này lớn lên đều liên tục kinh ngạc cảm thán: Hai đứa nhóc này, đều giống bố quá đi mất.
Đông Dương khi còn nhỏ rất ngoan ngoãn, không thích khóc quấy; Nam Nam từ bé đã không để cho người khác bớt lo, ồn ào kinh khủng. Sự ra đời của hai đứa trẻ này thật tuyệt vời.
Sau khi Song Dưỡng Thủy tròn một tuổi, Dương Lưu Thư chính thức trở lại làm việc.
Từ trước đó hai tháng, Tang Diệp đã đưa vài kịch bản cho cô lựa chọn. Cuối cùng cô chọn một bộ phim điện ảnh có đội ngũ chế tác tốt nhất.
Đã có Song Dưỡng Thủy, cô không muốn liều mạng làm việc giống như trước đây nữa, kế hoạch là một năm một bộ phim, nhiều nhất là hai bộ, dù sao thì nhất định phải dành ra thời gian ở cùng con.
Mặc dù hơn hai năm không làm việc, thế nhưng việc kết hôn, sinh con, hai bộ phim truyền hình và một bộ phim điện ảnh thay phiên nhau chiếu, cộng với sự oanh tạc của mấy cái quảng cáo hàng xa xỉ, và các hoạt động tiếp thị thời gian thực (3) của Tang Diệp, Dương Lưu Thư luôn chưa từng nhạt dần khỏi tầm mắt của khán giả.
Vì vậy sau khi Weibo về sự trở lại của cô được đăng tải, trong một loạt tiếng chúc mừng, có người đặt ra nghi vấn: Trở lại? Thư bảo có từng rời đi sao?
Còn có người tỏ vẻ kinh ngạc cảm thán: Bấm tay tính toán, Thư bảo bảo thế mà thật sự đã ở nhà hai năm! Tôi có lẽ là một fake fan!
Bộ phim điện ảnh này lấy cảnh chính tại một trấn cổ nào đó ở Quảng Đông. Ngày khởi quay, Hướng Đông Dương dẫn theo Song Dưỡng Thủy đến.
Buổi tối, Song Dưỡng Thủy tắm rửa xong, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hai bố con sáng mai sẽ trở về ngay.
Dương Lưu Thư ngồi ở mép giường, ba lần bốn lượt sờ khuôn mặt nhỏ mềm mại của Song Dưỡng Thủy, vành mắt hơi đỏ lên.
Kể từ khi Song Dưỡng Thủy ra đời, cô vẫn chưa từng tách khỏi cậu.
Không nỡ rời.
Thế nhưng con đường do chính cô lựa chọn, muốn trách chỉ có thể tự trách chính mình.
“Em không nỡ rời Song Dưỡng Thủy.” Cô bẹp miệng, lại cầm bàn tay nhỏ của cậu, “Bây giờ em đã bắt đầu nhớ Song Dưỡng Thủy.”
Hướng Đông Dương ôm lấy eo cô từ đằng sau, nhỏ giọng an ủi cô: “Không sao đâu, anh rảnh sẽ đưa Song Dưỡng Thủy đến thăm em.”
Dương Lưu Thư càng khó chịu hơn, dựa vào vai anh ngập ngừng nói: “Anh rảnh chỗ nào? Anh bận chết được.”
Hướng Đông Dương khẽ cười hôn lên tóc cô: “Chỉ cần có lòng, luôn có thể dành ra thời gian.”
Lời này, anh đã từng nói khi hai người còn đang trong thời kỳ mập mờ. Mấy năm sau đó, anh cũng làm như vậy. Bất kể bận rộn đến đâu cũng luôn sẽ cố gắng dành thời gian để chạy theo cô.
Dương Lưu Thư chợt cảm thấy áy náy, hiện tại sự xa cách này, dường như đều bởi vì sự tùy hứng của chính cô.
Sau này, mỗi năm một bộ thôi. Nếu không gặp được kịch bản tốt thì dứt khoát nghỉ một chút, ở bên bọn họ nhiều hơn.
Sau khi Song Dưỡng Thủy về nhà, Hướng Đông Dương hoặc bảo mẫu ngày nào cũng sẽ quay một video ngắn gửi cho Dương Lưu Thư, hoặc gọi video với cô vào lúc cô rảnh.
Một buổi tối nọ, cô nhận được một đoạn video từ Hướng Đông Dương.
Trên tivi đang chiếu bộ phim truyền hình mà cô đóng trước đây, Song Dưỡng Thủy tập tễnh chạy tới, chỉ vào màn hình tivi, vẻ mặt hào hứng gọi mẹ, bỗng nhiên chuyển cảnh, đổi thành những người khác, Song Dưỡng Thủy ngẩn ra, tìm trái tìm phải, không tìm được mẹ, cái miệng nhỏ liền bẹt ra.
Dương Lưu Thư đau lòng chết đi được, đúng lúc đó Hướng Đông Dương gọi điện đến, cô oán trách nói: “Anh không dỗ Song Dưỡng Thủy à? Thằng bé sắp khóc đến nơi rồi.”
Hướng Đông Dương ở bên kia cười: “Không có khóc. Sau đó em lại xuất hiện, thằng bé liền vui lên.”
Nói xong gửi một bức ảnh đến.
Song Dưỡng Thủy đang chống hai tay trên TV, vểnh cái mông nhỏ, chu môi hôn lên mặt mẹ trong tivi.
Nhóc con ngốc nghếch này.
“Em nhớ Song Dưỡng Thủy.” Cô nói. Giọng nói mềm mại, còn mang theo âm mũi.
“Thế còn anh?”
“Cũng nhớ.”
Hướng Đông Dương cười, nói: “Vậy nhanh ra mở cửa đi.”
Dương Lưu Thư nhảy xuống giường, vài bước nhào ra cửa, kéo mạnh cửa phòng ra.
Ngoài cửa, Hướng Đông Dương một tay cầm điện thoại, một tay bế Song Dưỡng Thủy đang ngủ ngon lành trên vai bố.
Cô nóng lòng đón lấy Song Dưỡng Thủy từ tay Hướng Đông Dương, bế ngang trong lòng, không rảnh lo quấy rầy đến giấc ngủ ngủ cậu, lập tức hung hăng hôn lên cái trán nhỏ của cậu.
“Sao đột nhiên lại đến?” Cô tràn đầy kinh ngạc.
Hướng Đông Dương tiến về phía trước một bước, đi vào cửa, đóng kỹ cửa lại, cúi đầu hôn cô.
“Song Dưỡng Thủy nhớ mẹ.” Lại hôn cô một chút, nhỏ giọng nói thêm một câu, “Anh nhớ vợ.”
--
Mùa thu năm sau, Dương Lưu Thư hai mươi tám tuổi. Nhận lời mời của trường cấp hai cũ nơi Dương Lưu Thư từng theo học, hai người dẫn theo Song Dưỡng Thủy, trở về vào ngày kỷ niệm thành lập trường.
Trường được xây dựng từ tiền của nhà họ Hướng, đặt tên theo tên bố Hướng, ngày kỷ niệm thành lập trường hàng năm, thực ra đều sẽ mời người nhà họ Hướng.
Hướng Đông Dương trước đây chỉ từng đi một lần, đó là vào năm anh và Dương Lưu Thư lần đầu gặp nhau, đến tận bây giờ, mới là lần thứ hai.
Giáo viên dẫn đội biểu diễn tiết mục của Dương Lưu Thư năm đó, cô Phan, hiện tại là chủ nhiệm giáo dục của trường, sang năm sẽ về hưu. Trước khi nghỉ hưu, cô rất vui khi được gặp lại Dương Lưu Thư.
Cô Phan còn đặc biệt nhớ lại, Dương Lưu Thư mới mười ba tuổi hồi đó tự tôn mạnh mẽ biết bao, dưới tình huống chân bị trẹo mà vẫn có thể hoàn thành bài nhảy tốt như vậy, đã rất khó làm được, kết quả ra đến hậu trường, con bé khóc đến mức hai mắt sưng húp.
“Không ngờ lại nhanh như thế, mười mấy năm đã trôi qua.” Chủ nhiệm Phan cười nắm lấy bàn tay nhỏ của Song Dưỡng Thủy, “Cô gái nhỏ năm đó đã làm mẹ rồi.”
Điều không ngờ hơn nữa, cuộc gặp gỡ vội vã năm đó, lại có thể cho ra trái một mối lương duyên như vậy.
Lễ mừng bắt đầu, Hướng Đông Dương phát biểu xong rời sân khấu ngồi vào chỗ, thuận tiện nắm lấy tay Dương Lưu Thư.
Mười lăm năm trước, anh tại nơi này, lần đầu tiên gặp cô mười ba tuổi. Như lời cô giáo Phan, anh lúc ấy cũng cảm thấy tự tôn của cô gái nhỏ này quá lớn.
Đến tận bây giờ anh cũng không thể giải thích rõ, với tính cách của anh, làm sao có thể chủ động nói chuyện với cô gái nhỏ này.
Có lẽ hết thảy thực sự chỉ có thể là do “Duyên phận”.
Nhưng mà độ người khó độ mình (4), đạo lý lớn chỉ để nói cho người khác nghe, đối với chính bản thân anh, những nút thắt trong lòng ấy, vẫn chưa từng được cởi bỏ.
Năm anh hai mươi tám tuổi, hai người gặp lại, anh đã đối với cô vừa gặp đã xiêu lòng.
Đến hiện tại, cô đã đến tuổi anh lúc hai người gặp lại nhau, anh rốt cuộc, trút bỏ được mọi khúc mắc, thực sự có được sự tự do trên mặt tâm hồn.
Mà tất cả những điều này, đều là do cô gái nhỏ mười ba tuổi năm đó dành cho.
--
Lại một năm trôi qua, vào ngày sinh nhật của Dương Lưu Thư, hai người lần đầu tiên để Song Dưỡng Thủy ở nhà đi chơi riêng.
Bọn họ đến Bắc Kinh, đến ngôi nhà nơi tổ chức sinh nhật lần đầu tiên cho Dương Lưu Thư kia.
Hai người cùng đi mua đồ ăn, giống như mười năm trước, Hướng Đông Dương tự tay nấu cơm, nướng bánh kem, cuối cùng khi đồ ăn được dọn ra bàn, lấy ra một chai rượu.
Dương Lưu Thư vừa thấy liền xua tay: “Không uống không uống, em không uống. Em sợ say.”
Hướng Đông Dương chỉ mỉm cười nhìn cô.
Cô đón lấy ly rượu từ tay anh, chủ động nhấp một ngụm.
Vẫn ngọt như trước đây.
Lần này Dương Lưu Thư cũng không uống nhiều, Hướng Đông Dương lại vẫn bế ngang cô lên lầu như trước kia.
Cô ôm cổ anh, khe khẽ cười.
“Không có quà à?”
“Có.” Anh ôm cô, giống như mười năm trước, bước từng bước lên bậc thang, “Anh hát cho em nghe bài Ngôi sao nhỏ.”
———-
(1) Bắt gió bắt bóng (捕风捉影): chỉ lời nói vu vơ hay việc làm dựa vào những căn cứ tưởng đúng mà thực ra là sai
(2) Nguyên văn 高需求宝宝: em bé nhu cầu cao hay high-need baby ( trái với “em bé nhu cầu thấp” đã được chú thích tại chương 44) – em bé thường hay quấy khóc, hay đòi hỏi và khó tính,…
(3) Tiếp thị thời gian thực (Real-time marketing): Tiếng Trung là 实时营销 . Tìm hiểu thêm tại đây https://m2tech.buyit.vn/real-time-marketing-la-gi-vi-du-ve-real-time-marketing/
(4) Độ người khó độ mình (渡人难渡己): Độ ở đây nghĩa là qua/vượt qua, hiểu đơn giản là dễ an ủi, thuyết phục người khác bằng lý trí còn đối với chính mình thì khó (vượt qua khó khăn, phiền não…)