Dương Lưu Thư vô thức che miệng lại, sợ phát ra tiếng làm đối phương nghe thấy.
Thật sự như đang yêu đương vụng trộm.
Hướng Đông Dương mỉm cười xoa đầu cô, khe khẽ nói câu “Không sao”, rồi nói vài tiếng “Ừm” với điện thoại, sau đó báo địa chỉ: “Cháu tự bắt xe đến đi. Chúng ta gặp mặt rồi nói.”
Kết thúc cuộc gọi, thấy cô vẫn như con thỏ con bị kinh động, anh không nhịn được cười, ôm siết lấy vai cô.
“Không sao, anh tìm con bé đến nói chuyện. Miễn cho con bé ở trường nói lung tung, làm khó dễ em.”
Trong lòng cô đang nghĩ đến chuyện này, anh nhắc tới, biển dấm càng nổi sóng.
“Sao anh biết cậu ta sẽ làm khó em? Cậu ta tại sao phải làm khó em?”
Một câu hỏi hay.
Hướng Đông Dương nhìn cô, vẻ mặt kia rõ ràng là cảm thấy dáng vẻ của cô bây giờ thú vị.
Dương Lưu Thư vừa thấy, càng tức, quay đầu, không chịu nhìn anh.
Tay anh sờ cô, cương quyết xoay lại, buộc cô đối mặt với anh, sau đó hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ lạnh như băng của cô.
“Có lẽ là vì, anh ngoài việc xem như là một người có tiền, chắc cũng được coi là một người thông minh.”
Nói cách khác, trong lòng anh rõ cả.
Cô tức giận đến gần biến dạng, nhưng cái dáng vẻ nghiêm chỉnh khoe khoang này của Hướng Đông Dương, lại thực sự buồn cười, Dương Lưu Thư nhất thời không biết nên tức hay cười, vẻ mặt trông rất thú vị.
Tâm trạng Hướng Đông Dương rất tốt, hơi dùng một chút lực, ấn thẳng cô vào trong lòng ngực.
Dương Lưu Thư giãy giụa mấy cái, tránh không thoát, liền ngoan ngoãn chôn trước ngực anh, vừa cầm cúc áo sơ mi chơi, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh nên nói rõ. Không nên khiến người khác hiểu lầm như vậy.”
Nói xong tự thấy bản thân thật là một cái bình dấm chua nhỏ.
Nhưng mà bình dấm chua thì bình dấm chua, ngọn lửa nhỏ nên dập tắt từ lúc mới nổi, giả vờ hào phóng rồi đánh mất bạn trai thì chẳng đáng.
“Bố con bé đã cứu anh. Con bé lại là con một trong nhà.” Giọng điệu của Hướng Đông Dương rất nghiêm túc, không hề nói đùa, “Bố mẹ con bé là người cực kỳ an phận, anh muốn bày tỏ lòng biết ơn, bọn họ cứ không chịu nhận, vì vậy chỉ có thể chăm lo cho con gái bọn họ một chút.”
Anh nói như vậy, lại có vẻ cô không phóng khoáng.
“Những gì anh cho Khang Thanh Hòa, đều không đáng kể nhất đối với anh.”
Dương Lưu Thư im lặng không lên tiếng nhớ lại một chút, đúng vậy thật.
Ngoại trừ lần đó mời toàn bộ người trong phòng ký túc -- tất nhiên, cô hiện tại có thể nghi ngờ một cách hợp lý rằng đó là để tiếp cận cô -- thời gian còn lại, đều là Khang Thanh Hòa chủ động liên hệ với anh, hơn nữa bằng dăm ba câu cô bị bắt nghe thấy, anh cũng không nhiệt tình với Khang Thanh Hòa.
Có thể nói, anh chỉ đang khá hào phóng về mặt tiền nong với cô ta, mà cái này, quả thực anh không thiếu nhất.
“Nhưng mà cô gái nhỏ dễ ảo tưởng hơn. Cho nên anh đặc biệt bảo con bé đến.”
Lúc còn ở cổng trường, anh nhìn ra ngoài, đúng lúc thấy Khang Thanh Hòa chạy về phía xe, cho nên anh mới bảo tài xế lái đi ngay lập tức, vì không muốn dây dưa với cô ta quá nhiều ở cổng trường, làm người khác chú ý.
Anh thẳng thắn, nói có sách mách có chứng, thực sự làm người khác tìm không ra tật xấu.
Dương Lưu Thư suy nghĩ nửa ngày, mới hỏi một câu: “Bố cậu ta làm sao mà cứu anh? Hai người đâu có phải người cùng một nơi.”
“Tai bay vạ gió (1).” Hướng Đông Dương cực kỳ bất lực khi nghĩ đến chuyện này.
Năm đó Hướng Đông Dương 18 tuổi, đi du lịch một mình lúc nghỉ hè.
Ở thành phố nhỏ quê Khang Thanh Hòa đó, buổi tối anh ra ngoài ăn, bàn bên cạnh có đám côn đồ, cầm đầu là một người phụ nữ mặc quần áo dị hợm.
Người nọ không biết vì sao, một hai phải mời Hướng Đông Dương uống rượu, sau khi Hướng Đông Dương từ chối, đám thủ hạ kia của cô ta liền hùng hùng hổ hổ, nói không ít lời thô tục.
Hướng Đông Dương từ nhỏ tính tình lạnh lùng, nhìn cũng lười nhìn bọn họ, trực tiếp tính tiền chạy lấy người.
Hành động này chọc giận đám người kia, anh không đi được bao xa thì bị đám người này chặn lại. Đối phương đông người, lại mang theo vũ khí, Hướng Đông Dương đương nhiên không thể đánh lại.
Đám người kia đều đã uống rượu, xuống tay không biết nặng nhẹ, vốn dĩ tối hôm đó anh sẽ thiệt hại lớn, kết quả bố Khang đi ngang qua, đã cứu anh. Cuối cùng Hướng Đông Dương chỉ xước xát chút da thịt, bố Khang lại bị phế mất một cánh tay.
Dương Lưu Thư nghe anh nói về câu chuyện cũ này, biểu cảm trên mặt biến hóa bất định.
Lúc đầu nghe được người phụ nữ kia muốn mời anh uống rượu, thì cười, nhạo anh khiến cho phụ nữ thích như vậy, đến khi nghe thấy anh bị đánh, lại sợ hãi, hai mắt trợn tròn, tay bất giác nắm chặt tay anh, cuối cùng nghe đến chuyện bố Khang, khóe miệng liền cụp xuống.
Anh nhìn cô suốt, thấy biểu cảm trên mặt cô đổi tới đổi lui, cảm thấy rất đáng yêu.
Quả nhiên là cô gái nhỏ, không biết che giấu cảm xúc.
“Vì thế anh quan tâm bọn họ là điều nên làm.”
Dương Lưu Thư gật đầu lia lịa.
Anh bắt được cằm cô, cười khẽ: “Không sợ chóng mặt à?”
Cô cắn môi cười, hai mắt sáng lấp lánh. Bên trong đã có sự ngây thơ đơn thuần của cô gái nhỏ, lại còn có sự e thẹn của thiếu nữ đang rơi vào bể tình.
Ngón tay cái anh vuốt ve qua lại trên làn môi mềm ấm của cô, trong lòng thầm nghĩ anh thế này có tính là trâu già gặm cỏ non không.
Tính thì tính, dù sao cũng chỉ ăn món này thôi.
--
Khang Thanh Hòa tự bắt xe tới, đến muộn hơn họ.
Hướng Đông Dương dẫn theo Dương Lưu Thư đi mở cửa cho cô ta.
Đến trước cửa, anh ra hiệu cho cô mở, mà bản thân anh, thì dùng hai tay ôm hai cánh tay cô, đứng đằng sau cô, trông như ôm cô từ phía sau.
Tư thế vô cùng thân mật, quan hệ của hai người nhìn một cái là hiểu.
Vì vậy sau khi cửa mở ra, Khang Thanh Hòa nhìn hai người họ vài giây, miệng bẹt ra, gần như sắp khóc.
Nhưng cô ta sợ Hướng Đông Dương, trước mặt anh luôn luôn ngoan như cừu.
“Vào đi. Tự lấy dép lê thay.” Anh lạnh lùng chào hỏi, ôm vai Dương Lưu Thư vào phòng khách trước.
Khang Thanh Hòa vành mắt ửng đỏ, cúi đầu lấy dép từ tủ giày, ánh mắt ngó sang chân hai người.
Ngay cả dép lê có vẻ như cũng là một đôi.
Khang Thanh Hòa đi vào, thấy bọn họ đã ngồi sóng vai trên sô pha, tay anh ôm eo Dương Lưu Thư một cách tự nhiên, hoàn toàn không có ý định tránh cô ta.
“Ngồi đi.” Ánh mắt anh dừng trên chiếc sô pha đơn bên cạnh, ra hiệu cho cô ta ngồi.
Khang Thanh Hòa cắn môi ngồi xuống, hai tay xoắn chặt.
“Chú Dương.”
Hướng Đông Dương gật đầu. Lúc này, anh lại khôi phục sự lạnh nhạt thường ngày bên ngoài.
“Làm sao thấy bọn chú?” Anh hỏi.
Giọng điệu rất bình thường, Khang Thanh Hòa lại hơi giật mình.
“Cháu……”
Lúc tan học cô ta thấy Dương Lưu Thư vừa gọi điện, vừa chạy nhanh đi, cái dáng vẻ mặt mày hớn hở ấy, vừa nhìn là biết có gian tình.
Cô ta rảnh rỗi, trường lại không lớn, liền đuổi theo muốn xem xem liệu có tin tức gì đó thật không.
Khang Thanh Hòa vốn nghĩ rằng, nếu Dương Lưu Thư thực sự có tình yêu mới, cô ta đúng lúc nhân cơ hội cười nhạo cô lẳng lơ, người cũ vừa đi, người mới đã đến.
Ai mà ngờ…… Ai ngờ rằng lại thấy cô lên xe chú Dương.
Cô ta luôn cho rằng mình nhìn lầm rồi, muốn chạy đến gần một chút xác nhận thử, kết quả chưa cả chạy đến cạnh xe, xe đã đi mất rồi.
Cô ta lúc ấy đầu óc hồ đồ, còn dám gọi thẳng cho Hướng Đông Dương để xác nhận.
Không ngờ rằng, anh lại thừa nhận.
Thừa nhận một cách thoải mái như vậy.
“Theo dõi Lưu Thư?” Hướng Đông Dương lại hỏi. Khi anh không cười, đặc biệt khiến người khác có cảm giác áp bách, nhất là ẩn ý của bốn chữ này lại là……
Khang Thanh Hòa bị vẻ mặt lạnh như băng Hướng Đông Dương dọa cho sợ hãi, lắc đầu nguây nguẩy phủ nhận.
“Thế lại thật trùng hợp.” Anh lạnh lùng mỉm cười, “Cơ mà thấy thì cũng không sao, sau này nhất định sẽ công khai. Nhưng gần nhất trong khoảng thời gian này, vẫn không tiện cho quá nhiều người biết. Vì vậy, giúp chú giữ bí mật được chứ?”
Trông thì như trưng cầu ý kiến, thật ra căn bản không cho cô ta chỗ lựa chọn.
Biểu tình của anh cũng không giống vẻ có thể chấp nhận từ chối.
Tay Khang Thanh Hòa xoắn đến phát đau, cắn môi đến trắng bệch, cuối cùng vẫn gật đầu.
Vẻ mặt Hướng Đông Dương hơi nguôi ngoai, tựa như nói đùa: “Thế nói như vậy rồi, nếu sau này có lời đồn xấu nào tung ra, chú sẽ truy trách nhiệm của cháu. Đúng rồi, muốn uống chút gì không?”
Khang Thanh Hòa lắc đầu.
Anh cũng không ép, chỉ hỏi thêm: “Trưa ở lại đây cùng ăn cơm không?”
Sao Khang Thanh Hòa có thể có suy nghĩ này. Cô ta giờ thật sự muốn khóc to một trận, nhưng lại không dám tùy tiện phát tiết cảm xúc vì sợ anh.
Hướng Đông Dương vẫn không ép cô ta: “Vậy được thôi, lúc về chú sẽ bảo tài xế đưa cháu về. Đúng rồi, lần sau chú sẽ dẫn Lưu Thư đến nhà thăm bố mẹ cháu, cháu có muốn đi với bọn chú không?”
Khang Thanh Hòa đỏ vành mắt, gật đầu: “Cũng…… Cũng được ạ.”
Hướng Đông Dương giơ tay nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ ăn trưa rồi, nếu không định ở lại đây ăn, thì mau về trường ăn cơm đi.”
Khang Thanh Hòa hồn bay phách lạc, hoàn toàn đi theo ý của anh.
Khi đi đến cạnh cửa, cô ta cuối cùng không nhịn nổi, lấy hết can đảm hỏi: “Chú Dương, chú…… Bọn chú, ở bên nhau khi nào?”
Hướng Đông Dương ôm lấy Dương Lưu Thư từ phía sau, trả lời hết sức thản nhiên: “Chú theo đuổi cô ấy sau khi cô ấy trở lại độc thân. Thanh Hòa, khó được cháu và Lưu Thư có duyên, sau này có khó khăn gì, cứ trực tiếp nói với Lưu Thư, cô ấy không giúp được, thì đến tìm chú. Nhưng mà,”
Dường như lời quan trọng, ở hết phía sau hai chữ “Nhưng mà”.
“Nhưng mà cháu dù sao cũng đã gọi chú là chú nhiều năm như thế, bạn gái của chú, cháu sẽ giúp quan tâm một chút, nhỉ? Đừng bắt nạt thím nhỏ của cháu, hiểu không?” Câu cuối cùng kia, rõ ràng mang theo chút đùa giỡn, đó là vẻ mặt mà anh trước đây chưa từng có trước mặt cô ta, nhưng đôi mắt của anh luôn nhìn người trong lồng ngực mình, môi thậm chí như có như không hôn lên mái tóc của Dương Lưu Thư.
Khang Thanh Hòa cảm thấy nếu cứ ở đây nữa, nhất định sẽ khóc trước mặt anh mất.
Cô ta hít mạnh mũi: “Dạ. Cháu đi trước đây.”
--
Cửa lớn đóng lại, trong nhà yên lặng lại trong chốc lát.
Dương Lưu Thư ngạc nhiên trước sự lợi hại của anh, khua đánh liên tiếp, gần như không cho Khang Thanh Hòa thời gian phản ứng, càng hoàn toàn không cho cô ta cơ hội mở miệng, đã giải quyết xong chuyện này.
Đổi lại, nếu cô là Khang Thanh Hòa, ở lúc ban nãy, nhất định sẽ khó chịu phát khóc.
“Dáng vẻ nghiêm túc của anh, hơi đáng sợ.” Cô nhẹ giọng nói.
Anh nghiêm túc nhìn cô: “Em cũng sẽ sợ sao?”
Dương Lưu Thư đầu tiên lắc đầu, lại gật đầu.
“Hồi đầu thì sẽ, giờ thì không rồi.” Bởi vì anh luôn cười trước mặt em.
Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nắn bóp, như đang tự mổ xẻ bản thân: “Anh quả thực không phải là người rất dễ gần, ngay cả đám bạn kia của anh, cũng sẽ không đùa cợt quá trớn với anh. Có phải em cảm thấy không tốt không?”
Cái đó thật sự không phải.
Cô lắc đầu. Thật ra chính mình cũng không biết như vậy có tốt không.
“Nhưng em cảm thấy, nếu vừa nãy em là Khang Thanh Hòa, nhất định sẽ khó chịu phát khóc. Anh trước đây,” cô cúi đầu, hạ thấp giọng, “Lúc từ chối người phụ nữ khác, đều như vậy, như vậy……” Cô nhất thời không thể nghĩ được từ thích hợp.
Nghiêm túc?
Lạnh lùng?
Tuyệt tình?
Hình như đều không thích hợp lắm.
“Gần như vậy. Đâu có định phát triển với cô ta, tất nhiên là không cần thiết dây dưa, cho cô ta ảo tưởng với hy vọng.” Một tay khác của anh ôm lên eo cô, cúi đầu, nhẹ nhàng cắn xuống vành tai cô, “Hay em hy vọng anh ở bên ngoài lưu tình khắp nơi?”
Đương nhiên không phải.
Hơi thở nóng hổi ở ngay sườn tai, người cô bị anh ôm, đặt tựa vào tường.
Dương Lưu Thư vẫn cúi đầu, mặt gần như dán trước ngực anh, tim đập nhanh hơn, hô hấp hỗn loạn.
Cô không biết làm sao, ngay lúc này, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề không thể hiểu nổi.
Buổi tối xem xong phần cuối《 Jane Eyre 》, nhất định không về trường được rồi, nhưng Khang Thanh Hòa biết bọn họ ở bên nhau, liệu có cho rằng……
“Cho rằng cái gì?” Anh cười khẽ.
Đúng là biết rõ còn cố hỏi.
Mặt cô nóng bừng, không chịu trả lời.
“Thật ra……” Anh nói.
Anh thật xấu xa, chỉ nói mỗi hai chữ mà không chịu nói tiếp, chọc cho cô phải ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn anh.
Thật ra cái gì hả?
“Thật ra,” Anh cười, cúi đầu, khẽ khàng cắn cánh môi cô, từng chữ từng chữ, mỗi một chữ đều truyền vào trong tai cô rõ ràng, “Thật sự muốn làm gì đó, không nhất thiết phải làm vào buổi tối.”
———-
(1) Nguyên văn 无妄之灾/Vô vọng chi tai: Tai bay vạ gió, vô duyên vô cớ gặp tai họa