Đô Đô không biết làm sao lại hình thành một thói quen xấu nhỏ, thích cắn đồ vật.
Sườn xám của Dương Lưu Thư là áo cổ đứng, không dễ túm lại để cắn, mục tiêu của cô bé liền đổi thành những chiếc cúc vải be bé trước ngực.
Đầu tiên là sờ, túm chơi, chơi một hồi, chán rồi, liền khom người há miệng cắn.
Dương Lưu Thư sờ sờ mái tóc mềm mại của cô bé, đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đem tách cô bé khỏi cúc áo của mình.
“Đừng cắn, không vệ sinh.” Cô khe khẽ nhéo cái má nhỏ mềm mại của Đô Đô, nhẹ giọng hỏi, “Sao cháu bướng bỉnh vậy cơ chứ?”
Đô Đô chớp đôi mắt to tròn xoe nhìn cô, đột nhiên khóe mắt cong lên, toét cái miệng nhỏ mà cười.
Cười thì cười đi, lại còn dùi thẳng vào lồng ngực Dương Lưu Thư, cái đầu lông xù nhỏ bé không ngừng cọ cằm cô.
Dương Lưu Thư bị cọ đến trong lòng mềm thành một vũng nước, cầm lòng không đậu mỉm cười khen ngợi Đô Đô với Hướng Đông Dương: “Đô Đô thật đáng yêu.”
Hướng Đông Dương cũng cười: “Thích như vậy thì sang năm chúng ta cũng mau chóng sinh một đứa nhé?” Vừa dứt lời, có thể là thấy vẻ mặt cô là lạ, vội xin lỗi, “Không phải anh tạo áp lực cho em đâu, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Anh đón lấy Đô Đô từ trong tay cô, hôn lên vầng trán nhỏ của cô bé.
Anh rất thích trẻ con, hiếm thấy được người đàn ông nào mà thích trẻ con như vậy.
Cô do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.
Mắt Hướng Đông Dương sáng bừng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Đây là dáng vẻ anh rất vui vẻ, chẳng qua ngại trước mặt người khác, không tiện thể hiện như khi chỉ hai người với nhau.
Thấy anh vui vẻ, không biết sao, trong lòng cô cũng cảm thấy thỏa mãn.
Nắm bàn tay mũm mĩm của Đô Đô, cô nhẹ giọng hỏi: “Sao Đô Đô lại gọi anh là “Ông Tư”, không phải anh là con cả trong nhà à?”
“Xếp chung theo đại gia đình, nam nữ xếp riêng.”
“Thế em trai anh?”
“Xếp thứ chín.” Anh cười, “Nếu tính thêm các chị thì anh xếp thứ chín. Anh còn rất nhiều anh chị em họ hàng, rải rác ở rất nhiều quốc gia khu vực, thường rất khó tập trung lại cùng nhau.”
Nhà Dương Lưu Thư không có nhiều người thân như vậy, rất khó tưởng tượng được kiểu đại gia đình này trông như thế nào.
“Thật nhiều người.” Cô cười.
“Là rất nhiều.” Anh cũng cười, “Đợi khi chúng ta kết hôn, bọn họ nhất định sẽ đến, em sẽ có thể gặp.”
Lại là một chủ đề mà cô sợ hãi.
Bởi vì không muốn làm anh không vui, cô mỉm cười, đổi chủ đề: “Sao anh lại thích trẻ con thế?”
Hướng Đông Dương chưa kịp trả lời, Đô Đô đã bỏ cuộc.
Hai người lớn nói chuyện không ngừng, chẳng ai để ý đến cô bé.
Cơ thể nhỏ bé của cô bé vặn vẹo, chỉ vào khu vui chơi trẻ em, muốn đi chơi.
Đó là khu vui chơi mà nhà họ Hướng đặc biệt chuẩn bị cho các bạn nhỏ tới hôm nay.
Hướng Đông Dương bế Đô Đô, nắm tay cô, đi đến khu vui chơi trẻ em.
Đô Đô vừa được thả xuống, lập tức cưỡi lên một chiếc ngựa gỗ hình hươu con (1), nắm hai chiếc sừng hươu, lắc tới lắc lui, cái đầu nhỏ gật gà gật gù, cười ngặt nghẽo, cái miệng be bé chưa từng khép lại.
“Thật nghịch ngợm.” Dương Lưu Thư cười, “Mẹ em nói em hồi bé rất ngoan, không khóc không quấy, thế nên……”
Thế nên rất khiến người ta thương yêu, bọn họ mới có thể không chút do dự mà nhận nuôi.
“Anh hồi bé cũng không ồn ào không quấy.” Anh ngồi xổm cạnh Đô Đô, “Lúc ấy bố anh đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, mẹ anh thích chạy khắp nơi, biểu diễn hay vui chơi, anh có bảo mẫu chăm, lại không ồn ào, bà ấy cũng ngại phiền, vì vậy anh biết đi không bao lâu thì đưa ngay sang chỗ ông nội anh. Hồi đó ông nội anh vẫn chưa nghỉ hưu, rất nghiêm, một lỗi nhỏ cũng không được phạm. Có lẽ vì điều này mà anh mới cảm thấy, dì Trân dịu dàng nhất. Cơ mà dì Trân thực sự là rất thương anh, lúc anh bị ông nội phạt, dì ấy lúc nào cũng sẽ xin tha giúp anh, khi anh thèm ăn, dì ấy sẽ lén lút cho anh đồ ăn. Dì ấy cũng không phải chỉ có dung túng anh. Anh hồi đó còn nhỏ, đôi khi bị phạt mà không biết mình sai chỗ nào, dì Trân sẽ giảng giải cho anh. Khi dì giảng giải sẽ không nói những đạo lý lớn lao mà luôn kể các kiểu chuyện nhỏ.”
Đây là lần đầu tiên Dương Lưu Thư biết về những chi tiết này, trước đây nhắc tới chuyện vì sao lại được nuôi ở chỗ ông nội anh, anh chỉ nói là bố mẹ bận rộn.
Tuy nhiên anh với dì Trân có tình cảm tốt, cô biết điều đó.
Anh bận rộn như thế, mấy năm nay vì cô, cũng hoàn toàn không gọi là như ý, vẫn kiên trì đi thăm dì ấy.
Chỉ tiếc bởi vì chiến tranh lạnh, cô không phải lần nào cũng sẽ đi cùng.
“Sau đó có em trai anh. Mẹ anh khi ấy lớn tuổi rồi, có lẽ là cuối cùng cũng có tình thương của một người mẹ, luôn rất thương Nam Nam. Nhưng Nam Nam vẫn dính anh nhất, anh đi đến đâu, thì thằng bé sẽ phải theo đến đó, đáng lẽ cấp Ba anh phải đi du học, thằng bé nhỏ có xíu đã biết tức giận đến mức trốn đi không chịu gặp anh, bị anh tìm được, còn tủi thân mà rớt nước mắt, và sau đó, anh ở lại.”
Anh khẽ mỉm cười, những chuyện cũ ấy, rõ ràng khiến anh cảm thấy vui vẻ, “Từ nhỏ Nam Nam đã hoạt bát, chẳng bao giờ chịu ngồi yên. Ừm, nghịch ngợm hơn Đô Đô nhiều. Thậm chí bố mẹ anh có lúc cũng sẽ tức giận đến mức yêu cầu thằng bé đi sang một bên chơi, không muốn thấy nó. Nhưng anh lại không cảm thấy phiền. Có lẽ là bắt đầu từ em trai anh, anh đã rất thích trẻ con.”
Cô hình dung những cảnh tượng này, chàng trai cao cao gầy gầy luôn nhẫn nại vô hạn với một nhóc nghịch ngợm, nắm tay nó, ôm nó, dỗ dành nó, lau nước mắt cho nó……
Cả trái tim lập tức được bao bọc bởi một thứ cảm xúc vô cùng vô cùng mềm mại.
Người đàn ông luôn trầm mặc ít lời này, mấy năm nay, đem hết những bao dung, nhẫn nại, quan tâm đã từng ấy cho người luôn luôn vô cùng lạnh nhạt với anh là cô.
Nhưng vào rất nhiều năm trước, khi anh vẫn còn là một đứa trẻ rất nhỏ, có lẽ chỉ từng nhận được sự ấm áp từ chỗ dì Trân.
Bỗng nhiên thật thương anh, vô cùng vô cùng thương.
Đô Đô vẫn đang cười khanh khách, cô từ bên này vòng qua ngựa gỗ, đến nắm tay anh.
“Con của chúng ta sau này, giao cho anh chiều chuộng đấy.”
Cô thì thích ôm hận thật đó, nhưng chưa bao giờ làm những chuyện không có tính người, ông trời chắc vẫn sẵn sàng đối xử tử tế với cô, để cô có thể sinh được một đứa con nhỉ?
Anh nắm chặt lấy tay cô, quá mạnh, đến mức khiến tay cô đau: “Được.”
--
Bữa tiệc kết thúc, rất nhiều bạn nhỏ đã buồn ngủ. Cuối cùng khi Đô Đô được bố mẹ dẫn tới chào tạm biệt, cô bé nằm trên vai bố, đã buồn ngủ díp cả mắt.
Cứ như vậy cô bé vẫn gắng gượng mở to mắt, hai mắt hồng hồng, tay nhỏ mềm mại vẫy hai cái, bĩu môi nói hai câu “Bai bai”, rồi ngả vật lên vai bố, thiếp đi.
Tiễn vị khách cuối cùng rời đi, hai người Dương Lưu Thư cũng muốn trở về.
Trên khuôn mặt luôn hồng hào trước đó của mẹ Hướng vào lúc này có chút ủ rũ: “Đêm nay không ở lại đây được sao?”
“Lưu Thư không có quần áo tắm rửa.”
Đây là lấy cớ, nếu thực sự muốn ở lại thì rất dễ giải quyết.
Mệ Hướng không nói ra, chỉ gật đầu: “Cũng được. Đúng rồi, xem xem lúc nào tiện, sắp xếp để chúng ta và bố mẹ Lưu Thư gặp nhau. Hai đứa ở bên nhau nhiều năm, người lớn hai bên cũng nên gặp nhau rồi.”
Hướng Đông Dương nhìn Dương Lưu Thư, thấy cô khẽ mỉm cười, vì thế gật đầu: “Vâng, con sẽ sắp xếp.”
Chuyện bố mẹ hai bên gặp nhau, sắp xếp trong năm thì hơi gấp, nếu để sang năm, cả bố mẹ Dương vẫn chưa nghỉ hưu, Dương Lưu Thư thì ở đoàn phim, cũng không được, vì vậy hai người quyết định sắp xếp cuộc gặp mặt vào kỳ nghỉ 1/5.
Đến lúc đó phim của Dương Lưu Thư gần như đóng máy, hai người lớn cũng đang nghỉ, hơn nữa, năm ấy lần đầu tiên anh đến nhà là hôm 1/5, lần đầu tiên của hai người, cũng là vào kỳ nghỉ 1/5.
Cái ngày này, có một ý nghĩa đặc biệt với hai người bọn họ.
Tết năm nay đến sớm, rất nhanh đã đến tối 30.
Đoàn phim ngày nào cũng đốt một đống tiền đương nhiên vẫn không được nghỉ, hơn nữa ngày hôm đó còn phải ra ngoại cảnh. May mà đạo diễn vẫn coi như là có lương tâm, để ý đến thời tiết không tốt, không sắp xếp cảnh đêm, còn kết thúc công việc sớm.
Sau đó mọi người tập trung ăn cơm tất niên với nhau.
Dương Lưu Thư giữa những tiểu Bố quanh năm suốt tháng, cuối cùng đã đăng một bức ảnh đoàn phim liên hoan nóng hôi hổi.
Về mặt này, Dương Lưu Thư luôn là một diễn viên “không chuyên nghiệp”.
Ví dụ như các quảng cáo đại diện hay Weibo liên quan đến phim mới, đều do Tang Diệp xử lý thay, nếu tự cô, thường thường chỉ có úp ảnh của tiểu Bố.
Cho nên đối với những fan có thâm niên của cô vừa thấy nội dung Weibo, lập tức có thể nhận định ra là idol nhà mình đích thân động tay, hay là người khác cầm dao.
Weibo này vừa đăng, bên dưới ngoại trừ năm mới vui vẻ, toàn là một tràng cười ha ha ha.
-- Xác nhận là Thư Thư đăng không sai rồi.
-- Đồ ăn có vẻ không tồi, kỹ thuật chụp ảnh không tốt. Chỉ có thể là Đại Thư Thư đăng.
-- Thư cục cưng lại ăn tết ở đoàn phim, Hướng tiên sinh xem ra lại phải phòng không gối chiếc rồi.
-- Là một fan sự nghiệp, cảm giác có thể nằm không hâm mộ (3) thật là tốt. Thư bảo hình như luôn luôn đóng phim liên tùng tục, không giống người nào đó, quanh năm ở nhà gãi chân (4).
Có người còn đặc biệt sang top Weibo đánh thẻ: Một năm mới là một năm nữa quỳ lạy ngay thẳng Thư bảo.
Còn có người nói: Đánh thẻ. Ngoài hâm mộ tác phẩm, tôi còn hâm mộ người mất rồi.
Cái top Weibo kia, đã từng suýt chút nữa đã làm cho Tang Diệp tức giận đến sôi người, năm lần bảy lượt muốn xóa, tiếc rằng không lay chuyển được Dương Lưu Thư, chỉ đành có thể mặc nó “mất mặt” ở đó.
Nội dung Weibo là bài thơ tự do Dương Lưu Thư làm.
Chỉ hâm mộ tác phẩm chớ hâm mộ người
Ngôi sao cũng là người bình thường
Sẽ đập phá đồ sẽ mắng chửi
Khi filter vỡ chớ đau lòng
Cái Weibo này từng chữ đều toát ra mùi “Bà đây là người xấu tính, có thể làm bất cứ điều gì bà đây thích”, lập tức khiến cho rất nhiều người khó chịu, bên dưới một loạt mắng mỏ, nhưng đồng thời, cũng có một số đông người bị lọt hố bởi sự ngay thẳng này của cô, yêu chết cái kiểu không uốn éo không kiểu cách này của cô.
Tiếc rằng Dương Lưu Thư xưa này không có hứng thú với đại chiến giữa fan và anti, những tin tức về cô trên mạng, nếu không có Tang Diệp nói cho cô thì cô chẳng hề biết.
Bởi vì không quan tâm.
Người mà đến cả cuộc sống thực của mình cũng chẳng quan tâm thì sao có thể để ý những thị phi trên mạng.
Cơm nước xong về lại khách sạn, tắm rửa xong nằm lên trên giường, bắt đầu gọi điện thoại về nhà và bạn bè.
Cuối cùng gọi cho Hướng Đông Dương -- bởi vì ban ngày đã gọi điện thoại rồi.
Không ngờ rằng, vậy mà chẳng ai bắt máy.
Dịp Tết Hướng Đông Dương cũng vẫn bận rộn, nhất là sau khi bố Hướng lui về vì lý do sức khỏe, anh trở thành người quyết sách thực sự trong công ty.
Sợ anh đang bận, cô không gọi nữa, chỉ gửi một tin nhắn thoại WeChat: Bận xong thì gọi điện cho em.
Buông điện thoại, cô cầm kịch bản ngày mai phải quay xem, nhưng mà cứ xem chẳng vào.
Đoàn phim lúc này chắc rất nhiều người đang tập trung lại chơi với nhau, nhưng trong giới, cô luôn bị người ta cho rằng là một người lạnh lùng, luôn không xem là hòa đồng.
Thất thần nhìn một hồi, rồi vẫn ném kịch bản lên đầu giường.
Do dự nên hay không đi đến chỗ mọi người chơi, cuối cùng vẫn từ bỏ, vì vậy chỉ có thể đi ngủ, rồi lăn qua lộn lại, không làm sao mà ngủ được.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Giọng Hướng Đông Dương truyền đến từ bên trong: “Đi ngủ rồi à?”
“Vẫn chưa, đang nằm trên giường.”
Anh cười: “Vậy mau mở cửa đi.”
Dương Lưu Thư lập tức ngẩn cả người, mấy giây sau xuống giường, chân trần chân chạy ra cửa, dùng sức mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa, người mặc áo khoác màu xanh nước biển, áo sơ mi trắng đang nhìn cô cười, trong tay anh còn cầm hai cái túi.
Mắt anh sắc bén, lập tức nhìn thấy cô đi chân trần, vì thế duỗi tay ra, một tay bế cô lên, rồi dùng chân đóng cửa.
Dương Lưu Thư sợ hãi, hét lên một tiếng, ôm cổ anh theo bản năng.
May mà chỉ là mấy bước đường, khi cô được đặt ngồi lên mép giường, vẫn còn sốc.
“Vừa nãy em gọi điện, anh đang lái xe.” Đương nhiên, cũng vì cho cô một bất ngờ.
Dương Lưu Thư vẫn không dám tin, hỏi: “Nhà anh……”
“Anh sắp xếp xong xuôi rồi mới đến đây. Hôm nay trên cao tốc không có xe gì cả, không biết có quá tốc độ không.”
Anh đặt túi xuống, ngồi xổm nửa người trước mặt cô, dùng tay xoa bóp chân cô.
Dương Lưu Thư lại bị dọa lần nữa: “Anh chú ý an toàn đấy.” Đang mưa, cho dù không có xe, cũng không an toàn.
Hướng Đông Dương cười nhéo khuôn mặt cô: “Không sao. Đúng rồi, anh còn chưa ăn cơm tất niên đâu, ăn với anh chút.”
Anh tự đem theo hộp cơm, sau khi rửa tay xong, hai người cùng nhau chen chúc ở chiếc bàn trà nhỏ.
May mắn, hiệu quả giữ nhiệt không tồi, từ nhà chạy đến, vậy mà vẫn nóng.
Dương Lưu Thư đã ăn rồi, nhưng hiện tại là 11 giờ đêm, vẫn trong đêm 30, cơm tất niên không thể để anh ăn một mình được.
Cô ăn với anh một lát, sau đó cầm điện thoại đến.
“Sao thế?”
Cô dùng tay che màn hình điện thoại: “Đừng nhìn trộm. Em đăng đăng cái Weibo.”
Hướng Đông Dương vẻ mặt nén cười: “Ý em là muốn anh đợi lát nữa quang minh chính đại xem hả?”
Cô phản ứng lại, không nhịn được bật cười.
Ngón tay thao tác nhanh chóng, rất nhanh một cái Weibo mới được đăng lên.
Show cái ân ái ha (là 哈 này). Thêm một năm Dậu nữa, tôi và Hướng tiên sinh @Hướng Đông Dương
Bức hình kèm theo là hai người đứng sánh vai, chênh lệch hơn một cái đầu, cùng vẻ mặt lạnh lùng, giống như bị người khác chĩa thương vào nên mới buộc phải đứng với nhau.
———-
(2) Raw là 蒸煮, một từ ngữ mạng, đồng âm với 正主 (Chính chủ) chỉ ngôi sao được fan yêu thích, (Chỗ này mình không biết dùng từ tiếng Việt nào thay nên thôi bay vậy, ai biết chỉ mình với nhé)
(3) Raw 躺粉 (fan nằm?): Theo mình tra cứu và đúc kết thì là kiểu fan mà không cần làm mọi thứ để giúp đỡ idol vì idol tự thân vận động, chú trọng sự nghiệp và không quá dựa dẫm vào fan (?)
(4) Raw 抠脚: Chỉ những nghệ sĩ không có hoạt động hay tác phẩm nào ra mắt trong một thời gian dài
(1) Ngựa gỗ hình hươu con