Cô bạn này cũng hoảng loạn hệt như Đường Hạnh, nhìn ánh mắt tuyệt vọng của cô rồi gật đầu.
Tim Đường Hạnh cứng đờ, nhưng đầu cô nhanh chóng nảy số, bắt đầu nói: “Trình Liễm Nhất cực kì đẹp trai, thành tích lại tốt, hơn nữa là người lễ phép tốt bụng, hay giúp đỡ mọi người, nhân phẩm đạo đức không chê vào đâu được, không có gì là không làm được…”
Trong đầu cô nghĩ được bao nhiêu câu thành ngữ thì nói bấy nhiêu câu.
Nhưng lúc này, sau lưng lại có tiếng cười nhạo.
Trình Liễm Nhất lạnh lùng nói, “Muộn rồi.”
Cậu nhìn mấy bạn nữ kia, đám nữ sinh sợ run người, cũng không rảnh nghe tiếp, nhanh chóng thu dọn đồ rồi chạy đi.
Đường Hạnh giương mắt nhìn mọi người, cô sửng sốt rồi cũng định chạy theo.
Nhưng Trình Liễm Nhất lườm cô, “Cậu muốn chạy đường nào?”
Đường Hạnh run rẩy ngồi xuống, túi snack trên tay cũng rơi xuống đất, cô nuối tiếc nhìn qua nhưng không dám nhặt.
Tiếng bước chân sau lưng ngày càng gần, mỗi dây thần kinh của Đường Hạnh đều căng như dây đàn.
Trình Liễm Nhất đi tới trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, “Bây giờ mới biết sợ hả?”
Đường Hạnh cúi đầu, không dám nhìn cậu, lẩm bẩm: “Chẳng có gì nguy hiểm, tiến lên phía trước đương nhiên không cần sợ hãi.”
Trình Liễm Nhất nhìn đống đồ rơi dưới đất, cúi người nhặt bỏ vào trong khăn giấy.
Cậu rũ mắt, “Xem ra mấy ngày này bán đứng tớ cậu sống vui vẻ quá nhỉ?”
Đường Hạnh rụt cổ, “Sống tốt hơn ngày thường một chút thôi.”
Trình Liễm Nhất ngồi cạnh Đường Hạnh, nhìn dáng vẻ của cô hiện giờ, trong lòng không khỏi thở dài.
Cậu vào lớp 2 tìm Đường Hạnh, hỏi bạn học mới biết cô đi theo một đám con gái. Cậu lo lắng nên chạy tới đây, nhưng cô lại như cá gặp nước bịa chuyện về cậu. Trình Liễm Nhất đúng là lo lắng vô ích.
“Nói hết một lượt về phòng tớ rồi?” Cậu chất vấn.
Đường Hạnh mím môi không đáp.
“Tớ thích ăn bánh kem vị dâu tây?”
Đường Hạnh không nói.
“Lại còn hay làm nũng với mẹ?”
Đường Hạnh nhanh miệng xin lỗi: “Tớ sai rồi.”
“Sai ở đâu?” Trình Liễm Nhất hỏi.
Đường Hạnh thành khẩn: “Không nên nói hươu nói vượn.”
Cô nói xong hồi lâu mà vẫn không thấy Trình Liễm Nhất đáp lời. Đường Hạnh tò mò ngẩng đầu nhìn thì thấy cậu mím chặt môi, có vẻ như vẫn bực bội.
“Cậu còn giận tớ à? Về sau tớ sẽ không nói gì nữa.” Đường Hạnh hoảng loạn bảo đảm.
“Cậu biết vì sao tớ giận không?” Trình Liễm Nhất nghiêng đầu hỏi.
“Bởi vì tớ nói bậy.” Đường Hạnh đoán, nhưng kỳ thật cô cố ý muốn trả thù nên mới nói quá lên như vậy.
Trình Liễm Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, “Sao cậu lại nói những điều tớ thích với mấy người đó?”
“Tớ…” Đường Hạnh giật khóe miệng, không đáp.
“Tớ không thích bọn họ, cho dù làm gì cũng đều phí công thôi.” Trình Liễm Nhất nói.
Đường Hạnh vội vàng gật đầu, “Tớ nhớ rồi, sau này sẽ không nói nữa.”
“Về thôi.” Trình Liễm Nhất đứng lên.
Đường Hạnh kinh ngạc, đôi mắt cô tròn xoe nhìn cậu: “Thế thôi á? Cậu không phạt tớ à?”
“Cậu muốn tớ phạt cậu thế nào? Véo má cậu hả? Hay đánh cậu nằm bẹp dí trên đất?”
Đường Hạnh vui vẻ, nhanh chóng đứng dậy, “Nhất Nhất, trên đời này cậu là người tốt nhất đó.”
Trình Liễm Nhất ngó lơ cô, chỉ liếc qua rồi nói, “Được rồi, về sau không được gặp mấy nữ sinh kia nữa.”
Đường Hạnh lập tức đáp: “Được”
***
Thứ 7 được nghỉ, Đường Hạnh khoác balo tới nhà Trình Liễm Nhất, cô có rất nhiều bài không hiểu, muốn nhờ cậu giảng lại.
“Sao cậu không đi hỏi lớp phó học tập ấy?” Trình Liễm Nhất gấp sách, liếc mắt nhìn cô.
Đường Hạnh lôi sách toán ra, cười hì hì trả lời: “Thế thì cậu ấy phải tới đây mới được, ở trường tớ hỏi lớp phó, về nhà hỏi cậu.”
Trình Liễm Nhất hừ một tiếng.
Kỳ thật Đường Hạnh biết phương pháp dạy của Trình Liễm Nhất từ trước đến nay đều đơn giản dễ hiểu, vậy nên cô hiểu bài rất nhanh. Còn phương pháp của lớp phó lại không hợp với cô.
Đường Hạnh từng hỏi vài lần, sau cùng quyết định vẫn là nên về nhà nhờ Trình Liễm Nhất thì hơn.
“Hiểu chưa?” cậu buông bút hỏi.
Đường Hạnh gật đầu, “Hiểu hết rồi!”
Cô thu dọn sách vở, chuẩn bị về nhà, “Nhất Nhất, cảm ơn cậu nhé, tớ về nhà xem TV đây.”
“Chờ một chút.” Trình Liễm Nhất gọi cô.
Đường Hạnh nghi hoặc quay đầu lại: “Sao thế?”
Trình Liễm Nhất lôi một đống thư tình từ trong ngăn kéo ra, “Nhớ mấy bức thư này không? Là cậu đưa đấy.”
“Tớ vẫn nhớ, cậu định làm gì?” Đường Hạnh chớp mắt, không hiểu.
Trình Liễm Nhất cong môi: “Đọc cho tớ nghe.”
Đường Hạnh chết đứng tại chỗ.
“Tớ đọc cho cậu nghe?” Bây giờ cô mới phản ứng lại, nghĩ hình như mình nghe lầm.
“Cậu làm nhiều việc có lỗi với tớ như thế nên phải chuộc tội thôi, chuyện nhỏ này chắc là cậu làm được.” Trình Liễm Nhất dựa người vào ghế, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.
Đường Hạnh cắn chặt răng, lườm Trình Liễm Nhất một cái, cô đã bảo mà, sao cậu lại có thể dễ dàng tha cho cô như thế chứ, chắc chắn vẫn còn âm mưu phía sau
“Cậu muốn làm nhục tớ đúng không, tớ không đọc!” Đường Hạnh tối sầm mặt.
Trình Liễm Nhất cười khẽ: “Cậu không muốn tiền tiêu vặt à?”
“Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, cậu đừng hòng lấy tiền tiêu vặt ra uy hiếp tớ.” Đường Hạnh kiên định nói.
Dạo này Đường Hạnh không có “mối làm ăn” nào, nhưng hiện tại cũng không thiếu tiền, cho nên căn bản cô không sợ.
“Không sao.” Trình Liễm Nhất thở dài, “Xem ra tớ phải kể cho dì Tĩnh nghe dạo này ở trường cậu làm gì rồi.”
Đường Hạnh nghe xong, nổi giận đùng đùng, “Trình Liễm Nhất, cậu là đồ đê tiện.”
“Như nhau cả.” Trình Liễm Nhất cười rạng rỡ nhìn cô.
Đường Hạnh bực bội đến nỗi phồng quai hàm, ánh mắt căm tức nhìn cậu.
Trình Liễm Nhất chọn một bức thư, đọc lướt qua, yêu cầu cô: “Đọc từ đoạn thứ 2.”
Cuối cùng Đường Hạnh cũng chịu khuất phục. Cô không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mẹ Đường, huống chi mấy chuyện cô làm cũng không đúng lắm, nên chỉ có thể nghe theo cậu.
Đường Hạnh nhìn Trình Liễm Nhất, ánh mắt như muốn chém cậu ra thành trăm mảnh, bắt đầu xem qua bức thư.
Cô cau mày, mệt với mấy thể loại thư tình này quá.
“Đọc.” Trình Liễm Nhất ném ra một chữ.
Đường Hạnh ổn định lại cảm xúc, bắt đầu đọc diễn cảm.
“Tựa như Tịch Mộ Dung từng viết trong thơ của mình, kiếp này sống cũng chỉ vì để được gặp cậu, chỉ vì hàng tỉ năm ánh sáng kia trôi qua trong chớp mắt, cũng hy vọng được cùng cậu trải qua hỉ nộ ái ố. Cảm ơn Nhất Trung đã cho chúng ta cơ hội gặp nhau, hy vọng cậu có thể cảm nhận được tình yêu của tớ…”
Đường Hạnh tập trung đọc, còn Trình Liễm Nhất lại nhìn cô.
Cậu cầm một bức thư khác, liếc qua rồi nói: “Đọc bức này đi, từ đoạn thứ 3.”
Đường Hạnh hừ lạnh, bất mãn nhận lấy, “Trình Liễm Nhất, từ lúc lần đầu tiên bọn mình gặp nhau thì tớ đã biết tớ thích cậu rồi…”
“Đầu tiên, Trình Liễm Nhất, tớ thích cậu. Thứ hai, Trình Liễm Nhất, tớ thích cậu. Thứ ba, Trình Liễm Nhất, tớ thích cậu. Chuyện quan trọng phải nhắc lại 3 lần.”
“Trình Liễm Nhất, tớ thích cậu, không biết cậu có thể đón nhận tâm ý của tớ không…”
“…”
Đường Hạnh không nhớ cô đã đọc bao nhiêu bức, chỉ cảm thấy mình sắp bị đống thư tình này hành gần chết.
Mà lúc cô nhìn Trình Liễm Nhất, chỉ thấy cậu cười tươi hớn hở, khóe miệng cong lên. Trong lòng Đường Hạnh âm thầm phỉ nhổ một phen.
Đúng là cái đồ độc ác!
“Được rồi, hôm nay tới đây thôi, chỗ còn lại về sau đọc tiếp.” Trình Liễm Nhất vừa lòng vỗ tay.
“Còn có về sau ư?” Đường Hạnh mở to hai mắt nhìn cậu.
Trình Liễm Nhất cười nói: “Đương nhiên, đây là cậu nợ tớ.”
“Cậu đúng là không phải người mà.” Đường Hạnh tức giận thở phì phò.
——–
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người đoán được vì sao Nhất Nhất để Tiểu Hạnh Tử đọc thư tình hong? ~~~~