Đường Hạnh mím môi, có chút không tin: “Có phải anh đang an ủi em không?”
Trình Liễm Nhất thấy cô ngẩng đầu, động tác trên tay không dừng lại, xoa rối tóc mái của cô.
Anh mỉm cười: “Không có, em rất hợp với tóc ngắn.”
Đường Hạnh đẩy tay anh ra, cau mày nói: “Em đang nói tóc mái.”
“Đáng yêu mà.” Trình Liễm Nhất nhịn không xoa tóc mái cô, lúc tóc mái rối nhìn cô như con mèo dựng lông vậy, thật sự rất đáng yêu.
Đường Hạnh được câu này trị khỏi, chỉ buồn bực một lát rồi lại vui vẻ nói: “Bây giờ chúng ta làm gì?”
“Không buồn nữa à?” Trình Liễm Nhất dắt tay cô, “Vậy chúng ta đi ăn.”
“Xét thấy lời khen ngợi chân thành của anh, em sẽ không buồn nữa.” Đường Hạnh sờ tóc mái nói.
Hai người đến nhà ăn gần nhất, lúc này đang là giờ cơm, trong phòng ăn người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
“Em muốn ăn gì?” Trình Liễm Nhất cúi đầu hỏi.
“Em muốn ăn mì khô nóng.” Đường Hạnh nói.
Trình Liễm Nhất đưa balo cho cô rồi nói: “Vậy em tìm chỗ ngồi đi, anh đi mua cho em.”
Đường Hạnh gật đầu, sau đó đi tìm chỗ ngồi. Người vào nhà ăn ngày càng nhiều, nếu không tìm chỗ ngồi có lẽ lát nữa phải đứng ăn cơm.
Đường Hạnh nhanh tay nhanh mắt tìm được vị trí hai chỗ đối mặt, cô bỏ cặp của Trình Liễm Nhất xuống chỗ đối diện, sau đó cũng ngồi xuống.
Mấy giây sau có một nữ sinh bưng khay đồ ăn tới, khi nhìn thấy cặp ở chỗ ngồi thì tiếc nuối tìm chỗ khác.
Trình Liễm Nhất mang mì khô nóng Đường Hạnh muốn ăn qua rồi mới lấy cơm cho mình.
Trình Liễm Nhất vừa rời đi, ba bạn cùng phòng của anh cũng bưng khay đồ ăn tới, Đường Hạnh biết với Dương Sâm nên cũng lên tiếng chào hỏi.
“Bảo sao vừa tan học Trình Liễm Nhất đã chạy mất tiêu, hóa ra là đi tìm cậu.” Dương Sâm cười.
Đường Hạnh ngượng ngùng mỉm cười: “Không phải lúc đó vừa tan học sao?”
“Đúng là tan học, nhưng giáo viên giao bài tập cho thảo luận nhóm, cậu ta ném một câu bạn gái đến rồi chạy đi luôn.” Trương Á Lôi bổ sung.
Phương Lý Hà gật đầu: “Tất nhiên là cậu ta không cần thảo luận cũng có thể hoàn thành bài tập, nhưng đây là lần đầu tôi thấy cậu ấy vội tan học như vậy đấy.”
Đối diện với ánh mắt trêu chọc của ba người, mặt Đường Hạnh nóng lên, bỗng cảm thấy hơi ngại.
“May là cậu ấy có bạn gái rồi, nếu không chắc là nữ sinh trong lớp chỉ nhìn một mình cậu ấy thôi.” Dương Sâm hừ nói, “Như là không thấy bọn tôi ấy.”
“Từ hồi tiểu học Nhất Nhất đã rất được hoan nghênh rồi.” Đường Hạnh rất cảm động về điều này.
“Người so với người, tức chết mất.” Trương Á Lôi hâm mộ thở dài, anh nhìn Đường Hạnh, “Nhưng học viện Báo chí và Tuyên truyền có nhiều em gái xinh đẹp lắm nhỉ.”
Đường Hạnh chưa kịp trả lời thì Trình Liễm Nhất đã mang đồ ăn tới, anh quét mắt nhìn ba người bạn cùng phòng, sau đó nói: “Đang nói chuyện gì thế?”
Đường Hạnh thành thật trả lời: “Bọn họ muốn em giới thiệu bạn gái cho.”
Ba người Dương Sâm thấy Đường Hạnh nghe hiểu, trong lòng hơi kích động, kí túc xá chỉ có mỗi Trình Liễm Nhất có bạn gái, tối nào cũng trò chuyện cười nói rôm rả, bọn họ cũng ghen tị lắm.
“Đừng giới thiệu.” Trình Liễm Nhất lãnh đạm liếc mắt nhìn họ.
Đường Hạnh chớp mắt, “Hả? Tại sao?”
“Thói quen sinh hoạt kém quá, sẽ dọa người ta.” Trình Liễm Nhất bình tĩnh trả lời.
Dương Sâm tức giận, “Nếu có bạn gái bọn tôi sẽ thay đổi mà!”
“Đúng đúng đúng!” Trương Á Lôi và Phương Lý Hà phụ họa.
“Chuyên ngành các cậu không phải cũng có nữ sinh sao? Sao không suy nghĩ một chút?” Đường Hạnh ăn một miếng mì, hỏi.
Phương Lý Hà lập tức lộ vẻ sợ hãi, ” Quên đi, không phải con gái đâu, trên lớp giải phẫu còn tích cực hơn con trai bọn tôi, đáng sợ lắm.”
Dương Sâm gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, nếu không thì… hôm nào Đường Hạnh theo bọn tôi lên lớp giải phẫu xem đi.”
Tay cầm đũa của Đường Hạnh run lên, cô thật sự không dám nhìn mấy thứ đẫm máu, “Đừng, tôi không muốn đi.”
Đầu cô lắc như trống bỏi, đáy mắt mang theo sự từ chối và sợ hãi dễ thấy.
“Cậu xem, đây mới là phản ứng bình thường của con gái.” Trương Á Lôi tức giận nói, “Mấy đứa con gái lớp mình vừa có tiết giải phẫu là vui sướng liền, sợ là sau này nói chuyện yêu đương còn có thể giải phẫu cho bạn trai đấy.”
Đường Hạnh nghe họ nói xong bỗng không muốn ăn nữa, cô thở dài nhìn bát mì khô nóng ngon lành.
Trình Liễm Nhất lên tiếng đúng lúc, “Ăn cơm đi, nói thêm nữa cô ấy không ăn nổi.”
“À à, xin lỗi.” Dương Sâm lập tức xin lỗi, bắt đầu cúi đầu ăn.”
Trình Liễm Nhất quay đầu nhìn Đường Hạnh, khẽ nói: “Ăn nhanh đi, mì sắp nguội rồi.”
Đường Hạnh cảm kích nhìn Trình Liễm Nhất, nhưng cô không muốn ăn nữa rồi.
***
Lúc đi ra, Đường Hạnh thở dài, bát mì khô nóng vừa rồi cô chưa ăn được bao nhiêu.
“Vừa rồi em ăn rất ít, buổi tối sẽ đói, có muốn mua ít đồ ăn lót dạ không?” Trình Liễm Nhất đi tới cạnh cô hỏi.
Đường Hạnh lắc đầu, “Không cần, ký túc xá của em nhiều đồ ăn lắm, đừng lo.”
“Được, anh định đến thư viện trả sách, cùng đi nhé.” Trình Liễm Nhất nói với cô.
Tất nhiên Đường Hạnh không có ý kiến, cô cũng đang không có gì làm.
Thư viện cách nhà ăn hơi xa, nhưng trên đường có không ít sinh viên cầm sách đi qua đi lại.
Đường Hạnh và Trình Liễm Nhất vừa đi vừa cười nói đã đến được thư viện, không ngờ lại gặp một người quen đi tới.
Đều nói trường học lớn, không cùng chuyên ngành thì một năm cũng không gặp nổi một lần, nhưng còn chưa tới một năm cô đã gặp Tưởng Tình Ca, đây là nghiệt duyên gì thế.
Lúc này Tưởng Tình Ca đang thân thiết nắm tay một nam sinh, Đường Hạnh to gan đoán đó là bạn trai cô.
Tưởng Tình Ca cũng không ngờ sẽ gặp phải Đường Hạnh và Trình Liễm Nhất, nụ cười trên mặt bỗng cứng đờ, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục vẻ tự nhiên, “Trùng hợp quá.”
Trình Liễm Nhất không nhìn cô, cũng không chào hỏi cô, nhưng Đường Hạnh lại mỉm cười lên tiếng chào hỏi, “Đúng là trùng hợp, lâu rồi không gặp.”
Tưởng Tình Ca thấy dáng vẻ lạnh lùng của Trình Liễm Nhất thì không khỏi âm thầm cắn răng, cô nàng khôi phục lại tươi cười trên mặt nhìn Đường Hạnh, trong nụ cười kia còn mang theo vẻ khiêu khích, “Đây là bạn trai tôi, Phương Mặc.”
“Chào cậu.” Đường Hạnh nhìn anh.
Phương Mặc có ngoại hình không tệ, lại cao lạ thường, còn cao hơn Trình Liễm Nhất. Trình Liễm Nhất cao 1m85, đã rất vượt trội trong đám con trai rồi. Có lẽ Phương Mặc này phải cao khoảng 1m88.
“Hai người này là bạn học cấp ba của em, Trình Liễm Nhất và Đường Hạnh, trước đây Trình Liễm Nhất xếp hạng nhất trường em đấy.” Tưởng Tình Ca giới thiệu.
Phương Mặc nhíu mày, “Tên Trình Liễm Nhất tôi từng nghe qua rồi, nghe danh không bằng gặp mặt, chào cậu, tôi là Phương Mặc, chuyên ngành máy tính.”
Trình Liễm Nhất chỉ gật đầu, anh không có hứng thú hàn huyên với họ, vì vậy cúi đầu nhìn Đường Hạnh: “Không phải em muốn đến thư viện mượn sách à? Đi thôi.”
Đường Hạnh ước gì bây giờ có thể đi ngay, cô vội nói tạm biệt với hai người họ, “Bọn tôi không có thời gian, đi trước đây, tạm biệt.”
Đường Hạnh kéo Trình Liễm Nhất rời khỏi hiện trường, đi đến thư viện, lúc không thấy bóng dáng hai người Tưởng Tình Ca nữa mới dừng lại.
“Đây là chuyện tốt anh gây ra đấy!” Đường Hạnh buông tay anh, vừa rồi cô thấy rất rõ ràng, Tưởng Tình Ca khiêu khích cô.
Trình Liễm Nhất bất đắc dĩ xoa tóc cô, “Anh có làm gì đâu.”
“Em thấy là cậu ta muốn tìm một người bạn trai tốt hơn anh để cho anh nhìn đấy.” Theo Đường Hạnh thấy, chỉ hơn được mỗi chiều cao thôi.
Trình Liễm Nhất vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Anh là của em, không ai cướp đi được cả.”
Đường Hạnh hừ lạnh, “Đại móng heo.” Vừa rồi còn lấy cô làm cái cớ.
“Vâng, là đại móng heo của em.” Trình Liễm Nhất lại dắt tay cô đi về phía thư viện.
***
Trình Liễm Nhất dẫn Đường Hạnh đi thang máy lên tầng năm trả sách, phòng đọc ở đây phần lớn là sách về y học, sau khi trả sách xong Trình Liễm Nhất lại tiện tay chọn thêm mấy quyển.
Đường Hạnh theo sau, cô tùy tiện cầm một quyển trên giá sách xuống, mở ra xem.
Những chữ trong này cô biết hết, nhưng khi xếp chúng lại với nhau, cô lại không hiểu một câu nào.
Để phòng đau sọ não, Đường Hạnh không suy nghĩ nhiều, lập tức bỏ ý nghĩ đọc tiếp xuống.
Phòng đọc này hầu như không có người, Đường Hạnh đoán là trừ học sinh của học viện y đến mượn sách, còn học sinh của học viện khác sẽ không tới đây mượn sách đâu.
Trong phòng đọc yên tĩnh, Đường Hạnh có thể nghe được tiếng lật sách của Trình Liễm Nhất cách đó không xa, từng trang từng trang rất rõ ràng.
Cô ở bên cạnh không quấy rầy, nhìn Trình Liễm Nhất chọn ba quyển sách rồi bước về phía cô.
“Chờ lâu không?” Trình Liễm Nhất đi qua nhỏ giọng hỏi.
Đường Hạnh tựa vào giá sách, cô lắc đầu, “Không, nhìn anh chọn sách cũng thú vị lắm.” Dẫu sao cũng là cảnh đẹp ý vui.
Dáng người Trình Liễm Nhất rất cao, mỗi lần Đường Hạnh nói chuyện với anh đều phải ngẩng đầu, cô không khỏi phàn nàn: “Nhất Nhất, anh cao 1m85 từ lúc nào thế?”
Rõ ràng hồi cấp ba chỉ có 1m80 thôi mà, bỏ lại cô một đoạn xa rồi.
“Vì anh chịu vận động nên mới cao.” Trình Liễm Nhất khẽ cười đáp.
Trong lòng Đường Hạnh buồn bực, từ năm cấp hai cô cao 1m65, sao đó không cao thêm phân nào nữa, mấy bạn học vốn lùn hơn cô giờ cũng cao hơn cô rồi, đúng là khiến lòng người chua xót.
“Em cũng muốn cao lên, nếu không thì kì sau học thể dục em chọn bóng rổ nhé?” Đường Hạnh nảy ra một ý tưởng.
Trình Liễm Nhất nhẹ nhàng búng trán cô, cho cô hai chữ: “Nằm mơ.”
Đường Hạnh xoa cái trán hơi đau, trừng mắt nhìn Trình Liễm Nhất, “Nằm mơ cái gì, em chỉ muốn chơi bóng rổ để được cao lên như anh thôi!”
Trình Liễm Nhất lấy tay so chiều cao của hai người, môi của anh vừa đúng chạm đến trán Đường Hạnh, anh thở dài, “Cao như vậy là vừa, anh rất thích.”
“Lần nào nói chuyện với anh em cũng phải ngẩng đầu, mệt lắm.” Đường Hạnh bất mãn.
Trình Liễm Nhất cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng dụ dỗ nói: “Không sao, anh có thể cúi đầu.”
Đường Hạnh nhìn đôi mắt đen như mực của Trình Liễm Nhất, trong khoảnh khắc, tựa như bị điện giật, trái tim đập như trống.
Trình Liễm Nhất từ từ lại gần, hô hấp của hai người cũng dần gần hơn.
Đường Hạnh nhắm mắt lại, nhưng cô không đợi được điều mình đang mong đợi.
“Ở chỗ này không làm được mấy chuyện đó.” Trình Liễm Nhất nở nụ cười trầm thấp bên tai cô.
Đường Hạnh trợn mắt, vừa lúc gặp ánh mắt ranh mãnh của Trình Liễm Nhất, mặt cô nóng bừng lên như tôm luộc.
Trình Liễm Nhất lùi lại mấy bước, mím môi cười nói: “Đi thôi, đi đăng kí.”
Đường Hạnh nhìn bóng lưng xa dần của Trình Liễm Nhất không khỏi tức giận, sau này anh đừng mong hôn cô nữa!