Trình Liễm Nhất đi được một lúc, Đường Hạnh tới siêu thị mua ít đồ dùng cá nhân, như móc treo quần áo, bàn chải và cốc đánh răng, giấy vệ sinh.
Rèm giường màu trắng, chăn màu xanh da trời, tuy không quá đẹp nhưng vẫn rất ưa nhìn.
Cô để ít đồ lên bàn, đến 1 rưỡi chiều mới thu dọn xong.
Đường Hạnh xoay cổ rồi nói với Điền Giai Lệ và Từ Viên Viên, “Bọn mình đi ăn cơm đi.”
Lúc trước cô bảo hai người đi ăn trước, một mình cô dọn cũng được, nhưng hai cô nàng cự tuyệt, bảo chờ cô dọn xong rồi cùng đi. Đường Hạnh thấy cực kỳ ấm áp, đây là lần đầu tiên cô ở ký túc xá, lại gặp được bạn cùng phòng tốt như vậy.
Từ Viên Viên hôm qua đã tới, vậy nên biết nhiều hơn. Đại học Giang Thành có 3 nhà ăn, gần ký túc xá là nhà ăn số 2, các cô cũng không muốn đi xa nên quyết định tới đó.
Nhà ăn số 2 có 3 tầng, mỗi tầng đều có những món ăn khác nhau, tha hồ lựa chọn.
“Tầng 2 có canh sườn, vừa nhiều lại ngon, các cậu có muốn ăn thử không?” Từ Viên Viên vừa đi vừa hỏi.
Đường Hạnh không có ý kiến, cô gật đầu, “Được nha, tớ thích ăn sườn lắm.”
Điền Giai Lệ sờ bụng, lo lắng hỏi: “Nhỡ đâu hết rồi thì sao?”
“Chắc chưa hết đâu, ở đây mở tới khuya mà, giờ cũng không muộn lắm.” Từ Viên Viên lắc đầu.
Quả nhiên đi tới nhà ăn số 2, Đường Hạnh phát hiện ở đây có rất nhiều sinh viên và phụ huynh đang ăn cơm.
Ba người lên tầng 2, chỗ bán canh sườn vẫn còn, mà chỉ có 2 người đang đứng xếp hàng, vậy nên 3 cô nàng nhanh chóng đi đến, mỗi người gọi một phần.
Hôm nay có món canh sườn heo nấu với khoai tây, còn có thêm mấy món ăn kèm, 3 người tìm chỗ ngồi xuống.
Đường Hạnh uống một ngụm canh, tấm tắc khen, “Ngon quá đi.”
“Sườn heo ngon lắm nha.” Điền Giai Lệ cắn một miếng, nói.
“Tớ đã hỏi rồi, lớp mình có 50 người, 12 nam 38 nữ.” Từ Viên Viên vừa ăn vừa kể.
“Giống lớp ban xã hội hồi cấp 3 quá, lớp tớ chỉ có 7 nam sinh.” Điền Giai Lệ thở dài.
“Ít nam thì sao?” Đường Hạnh khó hiểu.
“Sẽ không tìm được người yêu.” Điền Giai Lệ nói đùa.
“Vẫn còn nhiều chán, tớ nghe nói Khoa Kiến trúc có 2 lớp toàn là hòa thượng (ý nói toàn con trai), bọn họ còn khóc không ra nước mắt kia kìa.” Từ Viên Viên cười nói.
Điền Giai Lệ cả kinh, “Thảm quá.”
“Những lớp mà có 1 hay 2 bạn nữ sẽ được coi là quốc bảo, lớp ông anh họ của tớ chỉ có 2 nữ sinh, gọi là đại hoa và tiểu hoa.” Từ Viên Viên nói tiếp.
Đường Hạnh bật cười, “Ôi nếu có loại đãi ngộ này thì chắc không cần phải làm gì luôn.”
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, cũng bắt đầu thân nhau hơn.
***
Buổi chiều, người cuối cùng cũng tới.
Lúc Ngô Mẫn Nhi bước vào, cô nàng mỉm cười làm lộ má lúm đồng tiền, làm 3 người đều đứng hình.
Điền Giai Lệ không khỏi cảm thán, phòng 302 đã có một vị mỹ nữ là Đường Hạnh còn chưa đủ, bây giờ lại thêm một người khác.
“Xin chào, tớ là Ngô Mẫn Nhi.” Cô nàng nhỏ giọng giới thiệu.
“Giọng cậu ấy hay quá.” Từ Viên Viên kinh ngạc nói.
Ngô Mẫn Nhi cười nói: “Rất nhiều người đều nói vậy.”
“Tớ là Đường Hạnh.” Cô bình tĩnh lại, nhanh chóng giới thiệu.
“Tớ là Từ Viên Viên.”
“Điền Giai Lệ, Giai Lệ trong ba nghìn giai lệ.”
Ngô Mẫn Nhi và ba mẹ cô nàng đi vào, 4 người hàn huyên vài câu, Ngô Mẫn Nhi thu dọn giường đệm, cô nàng nằm cùng giường tầng với Đường Hạnh.
Phòng 302 tập hợp đông đủ.
Bởi vì Ngô Mẫn Nhi là người cuối cùng, vậy nên Đường Hạnh, Từ Viên Viên và Điền Giai Lệ kể cho cô nàng nghe về một số chuyện trong trường.
“Tớ còn nghĩ mình tới sớm cơ, không ngờ các cậu còn đến sớm hơn.” Ngô Mẫn Nhi thở dài.
Đại học Giang Thành nhập học trong 3 ngày, hôm nay mới là ngày thứ 2.
“Ba tớ nói nên tới sớm làm quen trước.” Từ Viên Viên gãi đầu.
Điền Giai Lệ nhướng mi, “Tớ ở nhà 3 tháng hè mốc cả người, vậy nên mới nóng lòng tới báo danh.”
Đường Hạnh phụ họa, “Tớ rất muốn xem cuộc sống đại học thế nào, nên cũng đến sớm.”
Ngô Mẫn Nhi nhìn Đường Hạnh, nói: “Cậu có bạn trai rồi đúng không?”
“Đoán được hả? Cậu là thầy bói sao?”Từ Viên Viên kinh ngạc.
Ngô Mẫn Nhi bật cười: “Cái này gọi là giác quan thứ 6.”
Đường Hạnh kinh ngạc: “Giác quan thứ 6 chuẩn như vậy à?”
“Lừa các cậu làm gì, trên bàn của Đường Hạnh có một chiếc đồng hồ nam, hình như không phải là của cậu ấy.”
Đường Hạnh quay đầu lại xem, đồng hồ này là của Trình Liễm Nhất, hôm nay cô mang tới, còn chưa nói cho anh.
“Mẫn Nhi nhạy bén quá, đỉnh.” Điền Giai Lệ giơ ngón cái nói.
Ngô Mẫn Nhi chớp mắt, “Tớ rất hợp làm paparazzi (*)”
(*) Paparazzi: Thợ săn ảnh, paparazzi là số nhiều của từ paparazzo để chỉ những người chụp ảnh chuyên nghiệp, chuyên săn ảnh của những người nổi tiếng, thường là chụp lén khi họ đang có những hoạt động công cộng hoặc riêng tư.
***
Sau khi nhập xong xong, giảng viên bảo tất cả tân sinh viên tới phòng họp, mỗi phòng bầu ra kí túc xá trưởng, sau đó bắt đầu làm quen với nhau.
Khác với những khoa khác, lớp của Đường Hạnh có một đàn chị năm hai đang chuẩn bị camera, thu lại vẻ mặt ngây ngô của những “tấm chiếu mới” năm nhất.
Người hỗ trợ còn rất trẻ, là đàn chị năm tư mới ra trường, tuổi tác không chênh lệch nhiều nên dễ dàng trò chuyện.
Đường Hạnh giới thiệu xong, cô đi về chỗ thì thấy điện thoại sáng lên, mở ra thì thấy tin nhắn của Trình Liễm Nhất.
Trình Liễm Nhất: Em đang ở đâu thế? Bọn mình cùng ăn tối nhé.
Đường Hạnh liếc mắt nhìn bục giảng, lén lút nhắn tin với anh.
Đường Hạnh: Em đang ở tòa dạy học số 2, phòng 305, bây giờ vẫn đang họp, phải một lúc nữa mới tan.
Trình Liễm Nhất: Được, tí nữa anh tới tìm em.
Đường Hạnh nhắn lại một icon đáng yêu rồi cất điện thoại, tập trung nghe bạn học giới thiệu.
Trình Liễm Nhất nhận được tin nhắn của cô, gương mặt cười tươi không kìm lại được.
“Tối nay bọn mình ăn liên hoan nhé?” Dương Sâm đề nghị.
Trình Liễm Nhất cầm điện thoại, lắc đầu nói: “Tối nay không được, tôi phải đi ăn với bạn gái.”
“Đi ăn với người yêu lúc nào chả được, hôm nay là ngày đầu tiên của bọn mình mà.” Trương Á Lôi nói.
“Không được, nếu tôi không đi thì cô ấy sẽ giận.” Trình Liễm Nhất khẽ cười.
Phương Lý Hà bĩu môi, “Quan trọng thế à?”
Trình Liễm Nhất đứng dậy đi ra ngoài, “Vợ tương lai đấy, cậu nói xem có quan trọng không?”
Dương Sâm tấm tắc một câu, “Tôi không muốn ăn cơm chó đâu, mời cậu đi nhanh dùm!”
Trình Liễm Nhất cười, nhẹ nhàng đi ra.
Chỗ Đường Hạnh đang bầu trưởng phòng, bởi vì bốn người đều đưa đẩy cho nhau, vậy nên cuối cùng chọn cách bốc thăm, Điền Giai Lệ “trúng thầu.”
Sau khi tan họp, bốn cô nàng cùng đi với nhau.
Ngô Mẫn Nhi nhìn điện thoại, đã 5 giờ nhiều, “Tụi mình đi ăn đi.”
“Được nha, tớ đói quá.” Từ Viên Viên nói.
Đường Hạnh xấu hổ, “Tí nữa bạn trai tớ tới, bọn tớ đi ăn với nhau.”
Điền Giai Lệ cười, “Tớ có dự cảm mình phải ăn cơm chó.”
“Đúng đấy.” Từ Viên Viên phụ họa.
Trình Liễm Nhất đứng chờ ở bồn hoa dưới tầng, dáng anh cao ráo thẳng tắp như cây thanh tùng. Lúc Đường Hạnh đi tới, ánh mắt lạnh lẽo như có cơn gió xuân thổi qua, ý cười nồng đậm.
Đường Hạnh thấy Trình Liễm Nhất đứng đó, cô vẫy tay với bạn học rồi vội vàng chạy đến, “Anh chờ em lâu chưa?”
Trình Liễm Nhất như muốn tuyên bố chủ quyền, anh nắm tay Đường Hạnh, 10 ngón tay đan vào nhau, cười nói: “Chờ bao lâu cùng nguyện ý.”
Đường Hạnh đỏ mặt, ngại ngùng nói, “Ở ngoài đừng nói mấy câu này.”
“Nói chuyện với người yêu còn phải lúc này lúc kia hả?” Trình Liễm Nhất nắm tay cô đi tới nhà ăn.
“Nhất Nhất, dạo này anh bận gì à?”
Trình Liễm Nhất không phủ nhận, “Ừ, anh đang chăm chỉ học hành.”
“Không được học mấy cái linh tinh đâu đấy.” Đường Hạnh nói.
Trình Liễm Nhất cúi đầu nhìn cô, “Vậy em thì sao, ghi tên anh trong danh bạ là đại móng heo, anh có đồng ý đâu?”
Đường Hạnh luống cuống, “Sao anh biết, anh nhìn lén hả?”
Trình Liễm Nhất ho khan một tiếng, “Không phải, anh gọi điện cho em.” Anh rất tò mò không biết cô lưu tên mình là gì, kết quả lại thấy cô lưu tên mình là đại móng heo.
Đường Hạnh ngẩn người, không ngờ còn có chiêu này.
Tới nhà ăn, hai người lấy đồ ăn rồi ngồi xuống. Ăn được một nửa, đột nhiên Đường Hạnh nhớ đến chuyện đồng hồ.
Cô lấy đồng hồ ra, “Vì cái này mà bạn em biết em có người yêu rồi đó.”
“Thế thì tốt.” Trình Liễm Nhất không ngẩng đầu trả lời.
Đường Hạnh: “……Anh cầm đi.”
“Em đeo cho anh.” Trình Liễm Nhất vươn tay trái ra.
Đường Hạnh lườm Trình Liễm Nhất, “Anh không tự đeo được hả?”
“Tay phải đang ăn cơm mà.” Trình Liễm Nhất cười.
Đường Hạnh giật giật khóe môi, cảm thấy câu này hình như đã nghe ở đâu đó rồi…