Tháng 9.
Trước ngày nhập học của tân sinh viên, Giang Thành đổ một trận mưa to, mưa xua đi nóng bức ngày cuối hạ, mang đến gió thu mát mẻ.
Phòng ký túc xá 302 từ sáng sớm đã nhộn nhịp.
“Tiểu Hạnh Tử, hôm nay cậu đi phỏng vấn hả?” Từ Viên Viên vừa kiểm tra máy quay vừa hỏi.
Đường Hạnh đang soi gương buộc tóc, “Ừ, tớ chọn đề tài rồi, hôm nay là ngày nhập học, phải đi phỏng vấn, chuẩn bị xong xuôi cả rồi.”
Từ Viên Viên thở dài: “Tớ cũng thế, tuy hôm nay không nắng lắm nhưng phải vác máy quay chạy tới chạy lui, mệt ghê.”
Điền Giai Lệ mới rửa mặt xong, cô nàng bật cười: “Một năm này chưa luyện sức đủ hả? Sao cậu vẫn yếu thế?”
“Cậu cứ khiêng thử một ngày xem.” Từ Viên Viên nhướng mày nói.
Điền Giai Lệ vội vàng xua tay: “Không cần đâu nha, hôm nay tớ là tình nguyện viên, phải đi hỗ trợ các em khóa dưới.”
Ngô Mẫn Nhi nhàn nhã bôi kem chống nắng, “Xem ra tớ là người sung sướng nhất, hôm nay trạm phát thanh liên hoan, ha ha.”
“Cậu im miệng đi.” Điền Giai Lệ tức giận trừng mắt nhìn cô nàng.
Ngô Mẫn Nhi thoa kem xong, nhìn lại bản thân một lượt rồi cầm túi xách, vẫy tay với ba người còn lại, “Tớ đi đây bái bai.”
“Biến biến biến.”
Một lát sau, Điền Giai Lệ nghe điện thoại, vội vàng tạm biệt Đường Hạnh và Từ Viên Viên.
Đường Hạnh không vội, cô dành cả ngày hôm nay để phỏng vấn nên là người đi cuối cùng.
Từ Viên Viên đi rồi, Trình Liễm Nhất gọi cho Đường Hạnh, anh biết hai ngày nay cô rất bận nên hỏi trưa nay có thời gian ăn cơm với anh không.
“Có nha, sao lại không có thời gian chứ, anh muốn ăn với em thì sao em dám từ chối.” Đường Hạnh cười nói.
Hồi nghỉ hè, có hôm Đường Hạnh không đi chơi với Trình Liễm Nhất làm anh giận dỗi cả ngày, Đường Hạnh phải dỗ lời ăn tiếng ngọt thì mới bớt giận.
Trình Liễm Nhất cười, “Được rồi, lúc đấy anh tới tìm em.”
“Hôm nay em đi nhiều chỗ lắm, anh đến tìm em thật à?” Đường Hạnh hỏi.
Trình Liễm Nhất bảo: “Dù sao cũng chỉ ở trong trường mình thôi, em có thể đi đâu chứ?”
“Nếu em ở cổng Đông chạy tới cổng Tây thì sao?” Đường Hạnh vẫn muốn cãi lại.
“Phía Tây trường mình là rừng cây, em đến đấy thì phỏng vấn ai?”
Đường Hạnh cười tủm tỉm, “Có mấy đôi yêu nhau đó.”
Trình Liễm Nhất im lặng một hồi, Đường Hạnh còn tưởng anh có chuyện gì, mãi sau mới thấy anh nói: “Có phải em lại đọc truyện linh tinh gì không?”
Đường Hạnh sửng sốt, lúc này cô mới nhận ra mình nói hớ, vội vàng phủ nhận, “Không có đâu nha, em đi phỏng vấn đây, bái bai.”
Cô cúp điện thoại rồi khoác balo lên vai, mang camera chạy ra cửa.
***
Hôm nay là ngày nhập học đầu tiên, Đường Hạnh chụp ảnh trước rồi mới tìm người phỏng vấn.
Ở khu vực các khoa đều có rất nhiều sinh viên đứng xếp hàng, phụ huynh đứng cạnh cẩn thận hỏi một vài thông tin.
Đường Hạnh chọn góc chụp, điều chỉnh tiêu cự, nhìn qua trông rất chuyên nghiệp.
Cô tới khu vực báo danh của khoa Báo chí, bạn cùng lớp đang giới thiệu cho tân sinh viên, Đường Hạnh đứng cạnh chụp ảnh tanh tách.
Có nam sinh nhìn cô, cười hì hì: “Đường Hạnh, chụp cho tớ thật đẹp vào nhé.”
“Yên tâm đi, cậu như thế nào tới chụp thế đấy.”
Bạn nam kia buồn bực, “Tí nữa phải photoshop giúp tớ đấy.”
“Photoshop thế nào? Cậu muốn thành xà tinh hả?”
Có bạn nữ vỗ vai cậu ta, “Mặt cậu đã vậy rồi còn muốn chỉnh thế nào, cậu làm khó người ta quá.”
Đường Hạnh cười nói: “Tớ không biết photoshop đâu, chỉ biết cắt ảnh linh tinh thôi, có thể cho cậu đi du lịch vòng quanh thế giới.”
Photoshop là môn tự chọn, Đường Hạnh mới học một chút.
Cô bạn bật cười, “Nghe đi kìa, cậu ấy cho cậu đi du lịch vòng quanh thế giới luôn, cậu phải tạo nhiều dáng vào.”
Nam sinh cau mày, “Vẫn nên đứng tử tế thì hơn.”
Đường Hạnh và bạn nữ kia nhìn nhau, trong mắt đong đầy ý cười.
Đường Hạnh không ở lại lâu, cô phải đi phỏng vấn, vậy nên hỏi tân sinh viên khoa Báo chí ở kí túc xá nào.
“Các bạn gái thì ở tòa kí túc số 8, cả tầng 4, còn nam sinh thì ở tòa 16 tầng 3, phòng 303, 304 và 305.” Có nữ sinh nói cho cô.
Đường Hạnh cả kinh, “Có mỗi 12 bạn nam thôi à?”
“Lớp mình cũng thế còn gì.”
Đường Hạnh ngẫm lại, thấy cũng đúng rồi rời đi.
***
Cô đi đến kí túc xá số 8, vì đều là con gái nên cũng dễ nói chuyện hơn.
Có phòng vẫn khóa cửa, Đường Hạnh đi qua phòng khác, phía trong có 2 nữ sinh và phụ huynh.
Thấy Đường Hạnh tới, cả hai đều sững sờ.
“Xin chào, chị là phóng viên của ban Báo tường, cũng là sinh viên năm hai khoa Báo chí, hai em có thời gian rảnh để phỏng vấn không?” Đường Hạnh cầm thẻ phóng viên rồi giới thiệu bản thân.
“Hóa ra là đàn chị ạ, chị cứ vào đi.” Một nữ sinh tươi cười nói.
Đường Hạnh chào hỏi người nhà của hai cô gái sau đó ngồi xuống ghế.
“Chị ơi, sinh viên năm nhất như bọn em có được tham gia ban Báo tường không ạ?” Nữ sinh nhìn thẻ phóng viên và camera trên tay Đường Hạnh, kích động hỏi.
“Đương nhiên là được rồi. Khi nào kết thúc đợt huấn luyện quân sự thì các ban và câu lạc bộ đều sẽ tuyển thành viên, các em có thể đi đăng kí.” Đường Hạnh giải thích.
Người nhà bên cạnh nghe thế, vội nói: “Hai đứa có gì thắc mắc thì hỏi đi.”
Đường Hạnh vừa phỏng vấn vừa giải đáp vài điều, quá trình cực kì thuận lợi. Phỏng vấn xong, cô chào tạm biệt rồi đi tới kí túc xá nam.
Hôm nay là ngày nhập học, vậy nên kí túc xá mở cửa suốt, ai cũng vào được, không cần phải báo với dì quản lý.
Đường Hạnh đi lên tầng 3, cô còn chưa đi đến phòng kí túc của nam sinh khoa Báo chí đã nghe thấy tiếng cười nói rôm rả. Cô nhanh chân đi tới thì thấy Từ Viên Viên đang chỉnh máy quay phỏng vấn.
Từ Viên Viên nhìn chằm chằm vào màn hình máy quay, không phát hiện Đường Hạnh đứng bên cạnh.
Tới khi phỏng vấn kết thúc, Từ Viên Viên gật đầu, “Được rồi nha.”
Đường Hạnh dựa người vào khung cửa nhìn cô nàng, khen ngợi, “Trông cậu chuyên nghiệp quá.”
Từ Viên Viên quay đầu, vui vẻ nhìn Đường Hạnh, “Sao cậu lại ở đây?”
“Đi cướp miếng cơm của cậu đó.” Cô ra vẻ nghiêm túc không xen chút trêu đùa nào.
“Vừa đúng lúc, cậu phỏng vấn còn tớ sẽ quay video.” Từ Viên Viên hùa theo cô.
Nam sinh mạnh dạn hơn nữ sinh nhiều, thấy Đường Hạnh với Từ Viên Viên đang nói chuyện với nhau, có đàn em nhiệt tình mời Đường Hạnh, “Đàn chị cũng học Khoa Báo chí ạ? Chị có muốn uống nước không?”
“Chị là thành viên của ban Báo tường đúng không ạ? Lợi hại quá đi.”
“Đàn chị, làm sao để được vào ban Báo tường ạ?”
Từ Viên Viên và nữ sinh bên cạnh bật cười, trách: “Lúc hai chị mới đến sao các em không nhiệt tình như này vậy?”
Mấy chàng trai ngượng ngùng, chỉ biết gãi đầu cười trừ.
Từ Viên Viên đùa: “Còn không phải là vì Đường Hạnh xinh đẹp à?”
Đường Hạnh xấu hổ, “Không phải đâu.”
“Mấy đứa đừng suy nghĩ nhiều, các em không có cơ hội đâu, đàn chị của các em có bạn trai rồi.” Từ Viên Viên cười nói.
Một nam sinh đẹp trai lập lộ ra vẻ mặt mất mát, người còn lại kinh ngạc nhìn Đường Hạnh.
“Hóa ra đàn chị có người yêu rồi, đáng tiếc quá.”
“Người yêu của cậu ấy cực kì đẹp trai nhé, cùng trường nhưng học khoa Y lâm sàng, mấy đứa thu hồi tình ý của mình đi.” Từ Viên Viên cười ha hả.
Đường Hạnh vội vàng ngăn lại, “Bọn mình bắt đầu phỏng vấn đi.”
Cô vừa nói xong, nam sinh tuấn tú kia lập tức giơ tay, “Để em ạ.”
Từ Viên Viên cả kinh, “Vừa nãy em còn bảo không muốn xuất hiện trước ống kính cơ mà, sao bây giờ lại đồng ý?”
Bạn nam kia đỏ mặt, ấp úng: “Lúc nãy em không muốn thật mà.”
Từ Viên Viên liếc mắt nhìn Đường Hạnh, chuyển máy quay, “Em ngồi đây đi.”
Nam sinh kia nhìn Đường Hạnh, ngồi nghiêm chỉnh.
Một bạn khác giơ microphone lên, Đường Hạnh bắt đầu đặt câu hỏi.
Buổi phỏng vấn rất thuận lợi, bạn nam kia trông rất thành thạo, không hề luống cuống lại tự nhiên, Từ Viên Viên cũng rất vừa lòng.
Phỏng vấn kết thúc cũng đến giờ ăn trưa. Trình Liễm Nhất gọi cho Đường Hạnh, cô vui vẻ bảo với Từ Viên Viên, “Tớ ra kia một lát.” Nói xong cô nhanh chóng ra ngoài hành lang.
Thấy Đường Hạnh ra khỏi phòng, Từ Viên Viên trêu 3 nam sinh, “Bạn trai gọi đấy.”
Đường Hạnh nói với anh mình đang ở kí túc xá nam, cô còn muốn phỏng vấn bổ sung thêm, Trình Liễm Nhất nói không sao cả, anh chờ được.
Cô hỏi thêm mấy câu nữa mới kết thúc, lúc Đường Hạnh ngẩng đầu mới phát hiện không biết từ khi nào Trình Liễm Nhất đã đứng chờ ngoài cửa.
Cô vội vàng đứng dậy, “Nhất Nhất, anh đến từ lúc nào thế?”
“Anh mới tới thôi.” Trình Liễm Nhất khẽ cười.
Đường Hạnh thu dọn đồ đạc, “Viên Viên, phần của tớ xong rồi, tớ đi ăn cơm đây.” Nói xong, cô lại chào 3 chàng trai kia, “Chị đi trước đây.”
“Đàn chị, chị có thể cho em xin số điện thoại không ạ?” Nam sinh vừa phỏng vấn hỏi cô.
Trình Liễm Nhất liếc mắt nhìn qua, sắc mặt anh cực kì bình tĩnh, không tỏ ra cảm xúc bất thường nào.
Từ Viên Viên bật mode hóng drama, ánh mắt đảo qua đảo lại nhìn 3 người.
Đường Hạnh mỉm cười, “Cái này phải hỏi bạn trai chị đã.” Cô quay đầu nhìn anh, “Nhất Nhất, anh thấy sao?”
“Không cho.” Trình Liễm Nhất mím môi, chỉ nói 2 chữ.
Đường Hạnh xua tay: “Người yêu chị không vui rồi, xin lỗi nhé, chị không cho số được.”