Sau khi tạm biệt Trình Liễm Nhất, Đường Hạnh về ký túc xá, cô còn chưa vào phòng đã nghe thấy tiếng ồn ào.
“Sao các cậu vui vẻ thế?” Đường Hạnh quẹt thẻ rồi mở cửa.
Từ Viên Viên giơ điện thoại lên, “Bọn tớ đều thông qua rồi, cậu thì sao?”
Đường Hạnh đắc ý mỉm cười, “Tớ cũng thế.”
“Oa! Chúc mừng cậu nha.” Điền Giai Lệ cũng cười nói.
Ngô Mẫn Nhi nghe điện thoại xong thì về phòng, thấy vẻ mặt bực bội của cô nàng, Đường Hạnh hỏi: “Cậu sao thế?”
“Bạn học cấp 3 tự dưng gọi điện tỏ tình với tớ, tớ đã từ chối rồi mà cậu ta còn bảo muốn tới Giang Thành thăm tớ, có phải đầu óc cậu ta hỏng rồi không?” Ngô Mẫn Nhi tức giận ném điện thoại lên bàn.
“Nếu cậu đã không thích thì block luôn đi, dù sao cũng không cùng một thành phố, mai sau cũng không gặp nhau đâu.” Đường Hạnh nói.
Ngô Mẫn Nhi gật đầu, “Tớ vừa cho số cậu ta vào danh sách hạn chế rồi, còn cả QQ nữa, phải block ngay và luôn.”
“Ôi cái người này cũng buồn cười thật, người ta đã từ chối rồi còn mặt dày muốn tới tìm cậu.” Điền Giai Lệ hết nói nổi.
“Chắc là nghĩ nếu tới đây rồi thì Mẫn Nhi sẽ ngại từ chối thẳng, có khi lại có cơ hội.” Từ Viên Viên trầm ngâm nói.
Ngô Mẫn Nhi vừa vào QQ đã nhận được tin nhắn, “Hồi học cấp 3 cậu ta rất xấu xa, còn bắt nạt người khác, phải nhanh nhanh block thôi huhu.”
“Cậu đừng quan tâm cậu ta nữa, thẳng tay block luôn.” Điền Giai Lệ vội vàng nói.
Từ Viên Viên đột nhiên nhớ tới một câu, “Thời buổi này nếu đẹp trai xinh gái sẽ được gọi là trêu chọc, còn xấu sẽ bị gọi là quấy rầy.”
Đường Hạnh dở khóc dở cười, “Câu này của cậu làm người khác không phản bác lại được luôn.”
Advertisement
“Ngày trước Trình Liễm Nhất có hay trêu cậu không?” Điền Giai Lệ tò mò.
Hai người kia nghe thấy cũng bắt đầu bật chế độ hóng chuyện.
Đường Hạnh nghĩ, “Không có, anh ấy chẳng bao giờ làm chuyện khác người cả.”
“Trình Liễm Nhất vừa đẹp trai tuấn tú lại còn giỏi giang, nhân phẩm đều tốt cả, cậu phải giữ cho chắc đấy.” Điền Giai Lệ vỗ vai Đường Hạnh.
“Ở trên diễn đàn trường Trình Liễm Nhất nổi tiếng lắm, được nhiều nữ sinh thích, cậu phải trông chừng cho kĩ vào.” Từ Viên Viên nhắc nhở một câu.
Đường Hạnh không để bụng, cô xua tay, “Sẽ không đâu, tớ tin anh ấy.”
“Nhưng mà nhìn Trình Liễm Nhất không giống người đã có bạn gái mà lại mập mờ với người khác.”
“Nếu Trình Liễm Nhất dám lăng nhăng thì tớ sẽ cạo đầu anh ấy thành thảo nguyên luôn.” Đường Hạnh hừ lạnh, căn bản cô không sợ.
Từ Viên Viên vỗ tay, “Đỉnh của chóp, tớ xách dép học theo cậu nhé.”
***
Tối thứ 4, Đường Hạnh tới tòa dạy học số 1, câu lạc bộ Báo tường đều họp ở đây.
Lúc Đường Hạnh tới đã có vài bạn học ngồi ở đó, có một người cô không quen, còn các bạn khác đều học cùng lớp với Đường Hạnh, cô chào hỏi qua rồi ngồi xuống.
Một lúc sau có hai nam sinh đi tới, một người học cùng Đường Hạnh, bạn nam sinh kia thì khác khoa. Phần lớn là sinh viên khoa Báo chí
Đến giờ họp, có đàn anh và đàn chị đi tới, đứng trên bục giảng tự giới thiệu, trước đây Đường Hạnh từng gặp đàn chị kia rồi.
“Bây giờ các em lên giới thiệu bản thân đi nhé, mọi người cùng làm quen.”
Tới lượt Đường Hạnh, cô chỉ nói sơ qua vài câu rồi đi xuống.
Chào hỏi xong xuôi, có một đàn anh tuấn tú đi lên, giới thiệu sơ qua về câu lạc bộ.
Đường Hạnh nhớ rõ tên người này, anh ta là Tần Nghi Thư, gương mặt lạnh lùng không thân thiện lắm, rất ít nói.
Sinh viên năm nhất nhanh tay cầm sổ ra ghi chú, Đường Hạnh nghiêm túc lắng nghe không dám phân tâm, như là đi học.
Tần Nghi Thư nói xong, nhìn xuống phía dưới, “Có bạn nào muốn hỏi gì không?”
Có một bạn nam giơ tay lên, “Bọn em không có kinh nghiệm viết báo, đàn anh có thể nói qua không ạ?”
“Các anh chị khóa trên năm 3 đều rất bận, thường việc này sẽ phân công cho sinh viên năm 2, đến lúc đó các em sẽ được chỉ dạy kĩ càng, vậy nên không cần phải lo lắng.” Tần Thư Nghi nói tiếp, “Còn gì nữa không?”
Phía dưới im lặng không tiếng nói chuyện.
Thấy vậy, một đàn chị bật cười, “Tần Nghi Thư, cậu đừng nghiêm túc như thế, làm các em khóa dưới sợ đấy.”
Tần Nghi Thư cười khẽ, “Vậy các cậu nói đi.”
“Không cần đâu, cậu nói là được rồi.”
“Tí nữa các em có thể chọn người dẫn dắt, hôm nay có mấy anh chị không tham dự được, anh đều viết tên trên bảng, các em tự chọn đi.” Tần Nghi Thư vừa nói vừa cầm phấn viết.
Đường Hạnh ngẩng đầu nhìn lên bảng, chữ viết Tần Nghi Thư trông rất đẹp, trừ Trình Liễm Nhất ra thì anh ta là người viết chữ đẹp nhất mà cô từng gặp.
“Đương nhiên bọn em chọn đàn chị rồi, đủ cả nam nữ, làm việc dễ dàng.” Mấy bạn nam ồn ào nói chuyện rồi chọn luôn.
Đường Hạnh còn đang do dự thì mấy bạn nữ đã chọn xong, lúc cô ngẩng đầu lên thì còn mỗi Tần Nghi Thư chưa có ai chọn, Đường Hạnh đau đầu, ủ rũ nói, “Em chọn đàn anh Tần ạ.”
Tần Nghi Thư giật giật khóe miệng, viết tên Đường Hạnh dưới tên mình.
Ánh mắt thương cảm của người khác đổ dồn về phía Đường Hạnh làm cô khóc không ra nước mắt, cô chỉ suy nghĩ hơi lâu thôi mà cuối cùng chỉ còn mỗi Tần Nghi Thư, cô cũng khổ lắm chứ huhu.
Sau khi chọn xong, mọi người trao đổi số điện thoại, Tần Nghi Thư đi tới trước mặt Đường Hạnh, “Đây là số của anh, em lưu lại đi, sau này có việc gì thì cứ gọi là được.”
Đường Hạnh luống cuống lưu số anh ta vào, cô còn đang định bảo Tần Nghi Thư số điện thoại của mình thì bị cản lại, “Anh có số điện thoại của em rồi.”
“Vâng.” Đường Hạnh gượng cười.
“Hôm nay tới đây thôi, tan họp.” Tần Nghi Thư nhìn xung quanh, nói một câu.
Đường Hạnh đứng dậy, cầm balo đi ra ngoài.
Có cô bạn còn vỗ vai an ủi cô, “Tớ nghe nói đàn anh Tần làm việc rất nghiêm túc, không thích người khác phạm sai lầm, cậu phải cố lên nhá.”
Tuy rằng Tần Nghi Thư đẹp trai thật, nhưng lại quá nghiêm túc, làm người khác không thể chịu đựng nổi.
Nghe thế, sắc mặt Đường Hạnh trầm xuống.
***
Lúc xuống cầu thang, Trình Liễm Nhất gọi Đường Hạnh, cô mếu máo, “Nhất Nhất.”
“Em đang ở đâu thế?” Trình Liễm Nhất nhẹ giọng hỏi.
Đường Hạnh trả lời: “Ở tòa giảng dạy số 1.”
“Anh đang ở gần đấy, anh tới tìm em nhé.” Trình Liễm Nhất nói xong thì cúp máy.
Đường Hạnh đi xuống tầng 1, đứng ở dưới chờ anh.
Tần Nghi Thư đúng lúc đi tới cửa, nhìn thấy cô, nói, “Đường Hạnh.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đường Hạnh run người, cô xoay người, ngượng ngùng, “Chào đàn anh ạ.”
“Đừng nghe người khác nói linh tinh, anh không khủng bố như thế đâu.” Tần Nghi Thư nhìn dáng vẻ thấp thỏm lo âu của Đường Hạnh, không khỏi buồn cười.
Đường Hạnh kinh ngạc nhìn anh ta, ngơ ngác gật đầu.
“Vào câu lạc bộ rồi thì phải nghiêm túc làm việc.” Tần Nghi Thư nói.
Đường Hạnh cong môi cười, “Làm phiền anh rồi ạ.”
“Hạnh Hạnh, em chờ lâu chưa?” Nghe thấy giọng Trình Liễm Nhất, Đường Hạnh lập tức đi tới.
Tần Nghi Thư hỏi: “Đây là?”
“Là bạn trai của em ạ, anh ấy tên là Trình Liễm Nhất, đang học khoa Y học lâm sàng.” Đường Hạnh kéo tay anh, “Đây là đàn anh Tần Nghi Thư, cũng trong câu lạc bộ Báo tường.”
“Xin chào.” Trình Liễm Nhất gật đầu.
“Chào cậu.” Tần Nghi Thư nhìn Đường Hạnh, “Anh đi trước đây.”
“Học trưởng, tạm biệt.” Đường Hạnh vẫy tay.
Cô thở phào một hơi, thấy ánh mắt của Trình Liễm Nhất không rời khỏi người Tần Nghi Thư.
Đường Hạnh quơ tay trước mặt anh, giọng nói xen chút tức giận, “Sao anh cứ nhìn người ta mãi thế, anh không để em vào mắt à?”
Trình Liễm Nhất hoàn hồn, dở khóc dở cười, “Em nghĩ linh tinh gì thế.”
“Vậy anh cứ nhìn anh ấy làm gì?” Đường Hạnh bĩu môi.
Trình Liễm Nhất cầm tay cô, lắc đầu nói: “Không có gì.”
Đường Hạnh không tin, cô hừ một tiếng, đi theo Trình Liễm Nhất.
***
Trưa hôm sau, Trình Liễm Nhất bảo Đường Hạnh tới gặp mình.
Cô đi đến rừng trúc, hỏi: “Anh gọi em đến làm gì thế?”
Trình Liễm Nhất cầm áo blouse trắng trong tay, “Không phải em muốn nhìn thấy anh mặc áo blouse sao?”
Ánh mắt Đường Hạnh sáng rực, gật đầu như giã tỏi, “Muốn xem, đương nhiên là muốn xem rồi.”
Trình Liễm Nhất thở dài, anh mặc áo lên người. Đường Hạnh mở sẵn camera đứng chờ.
Dáng người Trình Liễm Nhất cao ráo, mặc áo blouse lại thêm vẻ anh tuấn, khí chất ngời ngời.
Đường Hạnh ngây người, quên cả chụp ảnh.
Trình Liễm Nhất khẽ cười, “Nước miếng chảy hết ra rồi kìa, em muốn lau không?”