Phúc Hạo đưa tay ra thể hiện thành ý, "Rất vui được gặp cậu, tôi là trợ lí của Nhan tổng, tên Phúc Hạo. "
Nhị Nam vội vàng bắt tay với cậu, "Vâng, tôi cũng từng nghe nói về cái tên này rồi."
"Cơ mà sao cậu lại ngồi ở đây?" Phúc Hạo tò mò hỏi cậu.
Nhị Nam lúng túng một hồi, tỏ vẻ khó nói nhưng vẫn thành thật trả lời: "Thật ra, tôi đập nát vài cái cửa của bệnh viện nên cần ở lại đền tiền cho người ta ấy mà!"
Bây giờ Phúc Hạo mới biết tại sao bên viện trưởng lại không nói danh tính của kẻ phá bệnh viện rồi. Người gì đâu mà khỏe dữ, chỉ bằng tay không đã có thể phá nát cửa bệnh viện. Chỉ có một điều mà chính cậu không hiểu, bèn hỏi tiếp:
"Chỉ phá mỗi một cải cửa thôi mà, cậu đưa thẳng tiền cho người ta là xong, sao phải ngồi đây đợi?"
Võ Nhị Nam gượng cười, "À thì... tôi đập đâu chỉ có một cái, cũng phải sương sương năm sau cái cửa đấy chứ! Tại tôi quên không hỏi số phòng của Lý Y Nhiên nên cứ thế đạp."
Đến thời khắc này mà tay cậu ta vẫn còn nguyên vẹn thì đúng là kì tích mà. Phúc Hạo bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, cậu không thể tin được người đang ngồi trước mặt mình đã phá vỡ liên tiếp mấy cái cửa mà vẫn không hề hấn gì.
Võ Nhị Nam cảm thấy ánh mắt Phúc Hạo nhìn mắt có vẻ khác lạ. Để cho bầu không khí trở nên vui vẻ hơn, cậu chuyển sang chủ đề mới.
"À, nghe nói giám đốc của anh sắp kết hôn rồi hả? Mà kết hôn với ai thế?"
Phúc Hạo trả lời: "Là gia chủ nhà họ Lý đấy! Cậu là bạn thân của cô ấy mà không biết gì sao?"
Nghe được tin động trời này, Nhị Nam chết lặng vài giây. Sao chỉ có một ngày không gặp cô mà cô đã sắp kết hôn với nhà họ Nhan là sao? Cậu không thể tin nổi vào hiện thực, liền hỏi lại thêm một lần nữa:
"Anh nói ai sắp kết hôn cơ? Lý Y Nhiên sao? Không thể nào."
Phúc Hạo cũng nhìn ra được tâm ý mà cậu dành cho Lý Y Nhiên, nhưng thật đáng tiếc cho tình yêu đơn phương này của cậu. Phúc Hạo dõng dạc nhắc lại thêm một lần nữa cho cậu nghe:
"Cậu nghe không nhầm đâu, Lý Y Nhiên là vợ sắp của của Nhan tổng."
Cậu ta đứng phắt dậy, "Không được, tôi phải hỏi Lý Y Nhiên cho rõ ràng."
Phúc Hạo liền ngăn cản cậu ta lại. Anh lấy từ trong túi áo của mình ra giấy đăng kí kết hôn của Nhan Lục Tần và Ly Y Nhiên đưa cho cậu ta xem. Võ Nhị Nam cầm lấy tờ giấy mà không khỏi bất ngờ. Quả thật trên này ghi rõ chưc kí của Y Nhiên, tên tuổi đều đúng cả. Cậu ta rơi vào trầm tư, im lặng không nói gì nữa. Đúng lúc này, viện trưởng bệnh viện đi vào đưa giấy thanh toán phí phá hoại cho cậu. Nhị Nam trả lại giấy cho Phúc Hạo, đồng thời giựt mạnh tờ giấy trong tay viện trưởng.
"Tôi sẽ chuyển khoản qua cho cô, xin phép về trước."
Nói xong, cậu rời đi trong tuyệt vọng. Nỗi buồn của cậu đã được thể hiện rất rõ trên khuân mặt trắng bệnh, tràn đầy sự thất vọng ấy. Phúc Hạo cũng tiếc thay cho cậu ta nhưng cũng chẳng giúp đỡ gì thêm được. Điều quan trọng nhất bây giờ của cậu là phải giải quyết xong nhiệm vụ mà Nhan tổng đã giao cái đã. Cậu ngồi nói chuyện với viện trưởng một lúc về kế hoạch của mình rồi đi lên gặp Lý Y Nhiên với hai tay đầy ắp đồ ăn vặt để cô bồi bổ sức khỏe.
Tại căn phòng không có cửa, Lý Y Nhiên đã thức dậy sau một giấc ngủ bù thoải mái. Cô ngồi trên giường ngăm nhìn khung cảnh thiên nhiên từ xa như mọi ngày. Bên ngoài vẫn sẽ có những cụ già đi lại và các bác sĩ đi lại xung quanh. Chỉ có một chú chó màu trắng to bự là luôn thu hút được sự chú ý của cô. Trông nó rất đẹp, và thông minh, luôn chạy nhảy khắp sân của bệnh viện. Tiếng sột soạt của ni lông khiến cô phải quay người lại nhìn theo bản năng. Đập vào mắt cô là hai túi đồ ăn vặt lớn, người cầm nó là trợ lí Phúc quen thuộc đây mà.
Cậu để đề ngay đầu giường của cô rồi nhiệt tình chào hỏi: "Phu nhân vẫn ổn chứ? Tôi có mang đồ ăn cho phu nhân để bồi bổ này, toàn loại hảo hạn không đó!"
Lý Y Nhiên vui vẻ cảm ơn cậu, "Làm phiền anh quá! Nhưng mà lúc nhận điện thoại của bọn bắt cóc, giám đốc của các anh thực sự bỏ rơi tôi sao?"
Phúc Hạo vội vàng bác bỏ suy nghĩ này của cô. Cậu kể lại từng chi tiết của câu chuyện cho cô hiểu. Không phải giám đốc của anh bỏ rơi cô, mà do đám sát thủ chết tiệt đó thôi, chứ thực ra khi nghe tin cô bị bắt cóc, lòng Nhan Lục Tần đã bị xáo trộn hết cả lên, cử người đi cứu cô liền. Lý Y Nhiên cũng hiểu được một phần nào đó của câu chuyện. Cơ mà cô vẫn không thể chấp nhận được những lời nói vô cảm của Nhan tổng khi nói qua điện thoại.
"Những lời mà anh ta nói với bọn cướp là thật lòng sao?"