Câu nói này làm cho hai má của Lý Y Nhiên đỏ ửng hết lên. Ánh mắt của cô dần tránh né anh mà đáp:
"Không có, em chỉ thấy nó không công bằng một chút nào."
Nhan Lục Tần bật cười khoái chí, "Vậy được rồi, có lẽ là em không ham muốn cơ thể của anh, nhưng phía dưới của em lại nói khác hẳn đấy."
Bàn tay thô ráp của anh ấn vào chỗ nhạy cảm của cô một cách mạnh bạo. Lý Y Nhiên giật bắn mình, hai chân không ngừng run rẩy, bàn tay nắm chặt lấy áo của Nhan Lục Tần.
Cô run rẩy cần xin anh: "Đừng, dừng lại đi...đau..."
Tiếng rên rỉ của cô khiến cho con dã thủ ẩn trong người của Nhan Lục Tần dần được lộ diện. Anh nhanh chóng cởi chiếc áo sơ mi trắng trên người xuống. Ánh mắt hắn lúc này không khác gì một con sói hoang đang măm me con mồi trước mặt. Anh nắm lấy bàn tay của cô, đặt lên cơ bụng săn chắc của bản thân.
"Em phải nhìn anh, không được né tránh, nếu không sẽ càng đau hơn đấy."
Dứt lời, Nhan Lục Tần cúi xuống nắn bóp, đùa nghịch núm vú của cô một cách tàn bạo. Bàn tay anh ta không hề ngưng lại mà còn cho thêm ngón tay vào chỗ nhảy cảm của Lý Y Nhiên. Cơn đau truyền đến, khiến cho cô rên rỉ không ngừng.
"Á...ựm....đừng....đừng làm thế nữa...."
Nhan Lục Tần cắn nuốt cơ thể cô một cách trọn vẹn. Anh ngẩng đẩu lên, hôn cô một cách nồng cháy. Lưỡi của cả hai lại va chạm vào nhau một cách thật sâu và nhẹ nhàng. Y Nhiên dần dần chìm đắm vào nụ hôn của Nhan Lục Tần. Cảm giác rất khác mỗi ngày, nó cuồng nhiệt và mê hoặc lòng người một cách vô điều kiện. Cô có thể cảm nhận được kĩ thuật hôn của anh đã được nâng cao hơn, đến cái cách hắn đưa ***** *** vào bên trong cô cũng thật dịu dàng. Lưỡi cả hai cọ sát vào nhau, mùi vị của rượu vang còn vương vấn trên lưỡi của Nhan Lục Tần.
Dần dần, anh đã thành công đưa ***** *** của bản thân vào sâu bên trong cơ thể của Lý Y Nhiên. Cơ thể của cô càng trở nên nhạy cảm hơn, không chỉ có đôi chân run rẩy mà cả cơ thể, khuôn mặt đều thể hiện rất rõ ràng. Sức lực của Nhan Lục Tần hôm nay cũng mạnh hơn mấy lần trước, nó cọ sát bên trong cô với tốc độ vô cùng nhanh. Lý Y Nhiên chỉ biết ôm chặt lấy cổ của Nhan Lục Tần, bởi cô biết, càng phản kháng thì anh ấy càng làm nhanh và lâu hơn.
2 tiếng trôi qua nhanh chóng...
Nhan Lục Tần làm cho đến khi cô ngất đi mới thôi. Anh nhẹ nhàng bồng cô vào phòng tắm, cẩn thận lau chùi và vệ sinh sạch sẽ cho cơ thể của cô. Nước nóng ấm áp rất dễ dịu, mùi hương trong phòng tắm thoang thoảng vị cam ngọt ngào. Lý Y Nhiên dần dần tỉnh lại. Cô mở tròn hai mắt quanh sát xung quanh.
"Phòng tắm sao? Em đã ngủ thiếp đi à?"
Nhan Lục Tần ngồi chung một bồn tắm với cô. Anh ôm chặt lấy eo của Y Nhiên từ phía sau, hắn cúi xuống thì thầm bên tai cô:
"Đúng vậy, em đã ngất đi đó, anh vẫn còn chưa thoả mãn đâu."
Lý Y Nhiên cảm nhận được sự nguy hiểm toả ra từ người Nhan Lục Tần. Cô vội vàng quay người lại, ngồi xuống cuối bồn tắm, đối diện với anh. Khuôn mặt cô đỏ bừng, ánh mắt không ngừng né tránh đi chỗ khác.
"Hôm nay như vậy là đủ rồi, ngay mai em còn phải đến xem kịch hay của Quách Phong Cửu nữa đó!"
Nhan Lục Tần tựa người vào thành bể, anh mỉm cười đáp: "Được rồi, tùy em thôi, anh không thích ép buộc."
Nghe câu này của anh, cô mới có thể yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm. Cô chuyển dời ánh mắt về phía Nhan Lục Tần. Vẫn là một dáng người thật quyến rũ và chuẩn. Nhan Lục Tần nhận ra được anh mắt không ngừng săm soi của Lý Y Nhiên. Khoé miệng anh lại nhếch lên, tươi cười nhìn cô một cách bí ẩn.
"Cơ mà, kĩ thuật hôn của em vẫn còn kém quá. Bây giờ đang rảnh, em tiến đến đây, anh sẽ rèn luyện cho em."
Nhìn thoáng qua cô có thể thấy được một ý đồ khác trong đôi mắt gian xảo của Nhan Lục Tần. Nhưng mà chỉ hôn thôi thì chắc sẽ ổn. Anh ấy sẽ không lật mặt một cách trắng trợn đâu nhỉ? Lý Y Nhiên tiến đến gần Nhan Lục Tần. Anh nắm chặt lấy cổ tay của cô, kéo cơ thể Y Nhiên ngồi lên đùi mình.
"Sao hả? Em ngại sao? Em lo lắng anh sẽ làm gì em à?"
Y Nhiên Lắp bắp trả lời: "Không.... không có, chỉ là...em thấy trong cái trường hợp này nó không ổn lắm."
"Xung quanh chỉ có hai chúng ta, có gì mà không ổn cơ chứ?"
Y Nhiên cũng không nói gì thêm. Cô ngoan ngoãn ngồi lên người anh một cách gượng gạo, "Vậy giờ làm gì?"
Nhan Lục Tần nghiêng đầu đáp: "Em phải dùng lưỡi hiểu chưa? Đưa lưỡi một cách điêu luyện."
Cô ngoan ngoãn nghe theo lời chỉ dẫn của anh. Đôi môi của cả hai lại chạm vào nhau. Lưỡi của cô len lỏi từng ngóc ngách, đi theo sự chuyển động lưỡi Nhan Lục Tần.