Một giọng nói của người phụ nữ vang lên: “Chào bác quản gia, cháu đến mang chút món ăn tự làm cho anh Lục Tần ăn nè!”
Bác quản gia cũng vui vẻ mời cô vào nhà: “Hàn tiểu thư thật có tâm, mời cô vào trong.”
Hàn Y Tuyết cởi chiếc guốc cao năm xăng ti mét của mình ra, trong tay cầm một hộp đồ ăn bước vào nhà. Y Nhiên cũng nhiệt tình ra chào hỏi cô:
“Xin chào, cô là bạn của Nhan Lục Tần hả?”
Hàn Y tuyết đứng hình vài giây. Trước mắt cô là một cô gái có mái tóc màu đen, đôi mắt sáng long lanh, mặc bộ váy hồng nhạt điểm vài bông hoa hồng xinh xắn. Đây là lần đầu tiên, Y Tuyết thấy có một cô gái lạ ở trong nhà Nhan Lục Tần. Thỉnh thoảng sẽ có bóng dáng của Giai Tuệ đến chơi nhưng em ấy chẳng bao giờ dám dẫn một người bạn nào khác đến nhà anh trai cả.
Hàn Y Tuyết liền gặng hỏi: “Cô là ai vậy? Tại sao lại ở đây?”
Lý Y Nhiên thong thả ngồi xuống đối diện Y Tuyết, đồng thời mời cô ấy một tách trà nóng, “Cô uống trà đi. Cơ mà muốn hỏi danh tính của người khác thì vị tiểu thư đây phải mở lời trước chứ nhỉ?”
Thực ra Y Nhiên định nói thẳng luôn thân phận thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Nhan rồi. Cơ mà, nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt này làm cô có chút nghi ngờ về mối quan hệ giữa Y Tuyết và Nhan Lục Tần. Trước hết vẫn nên hỏi danh tính của cô gái lạ này rồi mới nói tiếp được.
Hàn Y tuyết nâng tách trà lên nhâm nhi. Trên người cô toát ra sự quý phái của một tiểu thư nhà giàu chân chính. Đến cả cách cầm ly trà cũng rất chuẩn, làm cho Lý Y Nhiên có chút e ngại về thân phận của mình. Mặc dù cô cũng là đại tiểu thư của nhà họ Lý, những từ nhỏ đã phải làm nhiều việc khác nhau, bị đánh đập, hành hạ từ ngày này qua ngày khác làm gì có ai dạy cách cầm ly hay ăn uống như thế nào cho giống con nhà quý tộc chứ. Tuy nhiên, nếu hồi nhỏ đã không học được thì bây giờ cô học là sẽ được thôi.
Sau khi uống một ngụm trà nóng, Y Tuyết mới lên tiếng trả lời cô: “Tôi là đại tiểu thư nhà họ Hàn, có quan hệ thân thiết với công ty của anh Lục Tần. Có thể nói tôi và anh ấy là thanh mai trúc mã từ nhỏ.”
Hàn Y Tuyết cố tình nói như thế là muốn xem thử phản ứng của cô gái trước mắt sẽ ra sao khi nghe Nhan Lục Tần có một thanh mai trúc mã như cô ta, vừa xinh đẹp vừa tài giỏi. Chắc là cô gái này sẽ thấy tự ti rồi tự động rời xa Nhan Lục Tần mà thôi. Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ từ một phía của Hàn Y Tuyết. Sau khí hớp hết một ngụm trà, cô lại đưa mắt liếc nhìn trạng thái của Y Nhiên, nó khác hoàn toàn so với những gì cô tưởng tượng.
Khuôn mặt Lý Y Nhiên vô cùng rạng ngời và tươi tắn. Cô ấy cười rất vui vẻ, biểu thị rất rõ sự thoả mãn mà chẳng có một chút khó chịu hay xấu hổ nào cả.
“Thật sao? Tôi còn tưởng Nhan Lục Tần sẽ chẳng có thanh mai trúc mã cơ đó. Bởi nghe đồn anh ta thích con trai đó.”
Câu nói này của Lý Y Nhiên làm cho Y Tuyết sốc ngang đến cả bác quản gia đứng ngay đó cũng phải xanh hết cả mặt. Hai người họ đồng thanh hét lớn:
“Ai đồn thế hả? Sao lại đồn bậy bạ như thế?”
Tiếng hét của họ làm cho Y Nhiên giật hết cả mình, lắp bắp trả lời: “Thì nghe đồn thôi mà, tôi cũng đâu có biết là ai nói đâu.”
Thực ra Y Nhiên đang nói dối. Lời đồn đó cô nghe được từ người bạn thân nhất của mình, Diệu Nhi. Lúc đầu Y Nhiên cũng có phản ứng y chang như bác quản gia và Y Tuyết. Nhưng mà nghe Diệu Nhi phân tích tỉ mỉ các thứ thì cô nửa ngờ nửa tin về giới tính thực sự của Nhan Lục Tần.
Lý Y Nhiên liền nói lại từng câu mà Diệu Nhi đã nói với cô cho hai người nghe: “Thì cũng không phải là không thể. Mọi người xem, anh ta không hề động đến nữ sắc nhé, rồi còn hay ở chung với trợ lý của mình nữa. Có khi hai người họ là tình nhân cũng nên.”
Nghe lí luận của Y Nhiên mà hai người họ cũng chìm vào trong suy nghĩ của bản thân, bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.
Thấy mọi người không nói gì, Lý Y Niên lại nói tiếp: “Còn nữa nhé, về phương diện kia anh ta “không được” đâu.”
Lúc này sắc mặt của bác quản gia và Hàn Y Tuyết bắt đầu tối sầm lại. Ánh mắt không khỏi nói lên sự sợ hãi của họ. Không phải là họ sốc về chuyện của Nhan Lục Tần, mà là do có gì đó ở đằng sau lưng của Lý Y Nhiên nên mới làm họ sợ hãi đến như thế.