“Vậy con đi cẩn thận nhé, nào rảnh cứ ghé về nhà ta chơi, ta sẽ tiếp đón thật chu đáo nếu con mang tặng ta một món quà, ví dụ như một cái hộp sắt có tài liệu gì đó quan trọng chẳng hạn.”
Bản thân Lý Y Nhiên có thể hiểu rõ được câu nói tràn đầy ẩn ý này của Nhan Bắc Ngạn. Ông ta đang muốn cô giao ra cái hộp có chứa đựng bí mật động trời của ông ta đây mà. Cô chỉ có thể giả ngốc mà đáp lại:
“Vâng, con hiểu rồi.”
Nói xong, cô quay lưng rời đi không ngoảnh lại một lần nào. Có vẻ như ông ta đã ngầm đoán được chiếc hộp sắt đang nằm trong tay cô hoặc có thể ông ta đã điều tra ra được. Lúc này, Trần Tinh Húc cũng từ góc khuất đó, đi theo sau lưng Lý Y Nhiên.
“Có chuyện gì sao? Anh nãy giờ cứ đi theo tôi hoài.” Y Nhiên quay lưng lại nhìn anh.
Trần Tinh Húc không ngờ cô lại có lòng cảnh giác cao như thế, nhưng như vậy cũng rất tốt, bản thân cô sẽ đỡ gặp nhiều nguy hiểm hơn. Anh tiến đến nắm lấy tay cô rồi nói:
“Chỗ này không an toàn, chúng ta đến nơi khác nói chuyện đi.”
Dứt câu, anh dẫn cô đến nhà xe, đưa cô lên chiếc xe riêng của anh. Xung quanh lúc này cũng chẳng có một ai, chiếc xe lại cách âm với bên ngoài nên cả hai có thể thoải mái nói chuyện với nhau hơn.
Trần Tinh Húc mở lời nói trước: “Bây giờ có vẻ lão già Nhan Bắc Ngạn kia đang âm thầm theo dõi hành tung của em đấy. Anh nghĩ tốt nhất em nên rời khỏi Nhan Lục Tần càng xa càng tốt, anh sợ em sẽ bị hắn ta phản bội.”
Lý Y Nhiên không suy nghĩ nhiều mà trả lời ngay: “Không đâu, nếu bây giờ em rời xa Nhan Lục Tần thì chắc chắn sẽ càng bị thế lực ngầm của Nhan Bắc Ngạn nhắm tới nhiều hơn. Em sẽ ở lại với anh ấy.”
Quyết định của cô cực kì dứt khoát khiến cho Trần Tinh Húc cũng không còn gì để nói với cô. Lòng tin tưởng của cô đối với Nhan Lục Tần giống như một cây cột đá vậy, khó mà đập bỏ được, tình cảm của cả hai lại càng khó mà chia cắt. Trần tinh Húc cũng không nói đến Nhan Lục Tần nữa, anh chuyển sang một chuyện khác quan trọng hơn.
||||| Truyện đề cử: Chân Thành Của Trái Tim |||||
“Ngày mai anh sẽ chính thức lấy lại thân phận thực sự của mình, lúc đó anh sẽ tích đủ chứng cứ để giúp em đưa lão già Nhan Bắc Ngạn vào tù.”
Nghe câu này của Trần Tinh Húc khiến cô cũng thấy vui thay cho anh, cuối cùng sau bao nhiêu thời gian thì anh ấy cũng có thể thành công cướp lại vị trí của bản thân. Y Nhiên cũng rất cảm kích về những việc và anh đã từng làm, từ việc tìm kiếm chứng cứ cho đến lòng lo lắng tận tình anh dành cho cô, tất cả cô đều nhớ hết.
Y Nhiên mỉm cười chúc mừng anh: “Mong rằng sự nghiệp của anh sẽ phát triển tốt đẹp, tới lúc đó em sẽ lại kí hợp đồng với anh tiếp.”
Nụ cười tươi tắn này của cô đã lâu rồi anh không thấy, nay lại có được vinh dự nhìn thấy thật vui biết bao nhiêu. Anh không kìm được cảm xúc này của bản thân mà ôm chầm lấy cô giống như một đứa trẻ vậy, giọng nói cũng hạ xuống hẳn:
“Cảm ơn, cho anh ôm một lát được không?”
Chỉ là một cái ôm giữa tình bạn bình thường với nhau nên cô cũng vui vẻ đồng ý, vỗ nhẹ vào lưng anh, “Được rồi.”
Cảnh này của cô và Trần Tinh Húc không ngờ lại bị Hàn Y Tuyết chụp lại. Trên khuôn mặt cô ta lại nở một nụ cười gian xảo nhìn về phía hai người họ.
“Chậc, tôi không tin Nhan Lục Tần lại không từ hôn với cô đấy, cái đồ hồ ly tinh.”
Cô ta vui vẻ quay trở lại bữa tiệc tìm hình bóng của Nhan Lục Tần. Cô ta liếc mắt nhìn xung quanh một lượt thì thấy anh đang đứng một mình ở bên cạnh bàn đồ ăn. Y Tuyết hào hứng cầm ly rượu, tiến đến bắt chuyện với anh:
“Chào anh Nhan Lục Tần, lâu rồi không gặp, anh vẫn khoẻ chứ?”
Nhan Lục Tần miễn cưỡng đáp lại cô ta, ánh mắt thì không ngừng tìm kiếm xung quanh: “Tôi vẫn ổn.”
Câu nói của anh vẫn rất lạnh lùng, làm cho Y tuyết rất buồn, cộng thêm cả thái độ vô cùng thơ ơ của anh càng khiến cho lòng của cô chua xót hơn. Hàn Y Tuyết có thể nhận ra được Nhan Lục Tần đang tìm kiếm bóng dáng của con hồ ly kia đây mà. Cô tức giận nói với anh mọi chuyện:
“Đừng tìm nữa, vợ yêu của anh không có trong bữa tiệc này nữa đâu, em vô tình thấy cô ta đang ở chung xe với một người đàn ông khác rồi. Trông hành động của bọn họ cũng rất tình tứ đấy.”
Câu nói này của Hàn Y Tuyết trực tiếp thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng anh. Nhan Lục Tần lườm cô ta với ánh mắt sắc bén mà chất vấn: “Không có bằng chứng thì đừng có ăn nói xằng bậy, cẩn thận tôi cắt lưỡi của cô đấy.”