• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Y Tuyết liền lấy điện thoại của mình ra, đưa cho anh xem tấm ảnh mà cô ta đã chụp lén được vừa nãy. Bây giờ, sắc mặt của Nhan Lục Tần lại càng khó coi hơn. Mặc dù không nhìn rõ được khuôn mặt của người đàn ông mà Lý Y Nhiên đang ôm, nhưng chỉ nhìn thoáng qua thôi anh cũng nhận ra được người đó chính là Trần Tinh Húc. Nhan Lục Tần cướp luôn chiếc điện thoại của Hàn Y Tuyết, ánh mắt sắc lạnh mà nhìn cô ta một cách đáng sợ.

"Chuyện này tôi sẽ tự giải quyết, còn điện thoại của cô tôi sẽ mượn một tối."

Chưa kịp để Hàn Y Tuyết phản ứng lại thì Nhan Lục Tần đã dứt khoát rời đi trong cơn tức giận tột cùng. Anh không thèm đợi Lý Y Nhiên nữa mà tự lái xe trở về nhà luôn. Hàn Y Tuyết cũng không cảm thấy tiếc khi bị anh lấy mấy chiếc điện thoại của cô ta, bởi vì niềm vui khi anh sắp đá Lý Y Nhiên ra khỏi nhà càng khiến cho cô sung sướng hơn.

Lúc này đã gần nửa đêm, Lý Y Nhiên đợi mãi vẫn không thấy Nhan Lục Tần xuất hiện. Võ Nhị Nam thấy cô đứng một mình, bèn đến hỏi thăm vài câu:

"Này, sao cậu lại đứng ở đây một mình vậy? Không về sao? Hay tính ngủ lại đây luôn?"

Lý Y Nhiên đáp: "Không, tôi đợi Nhan Lục Tần, nhưng có vẻ anh ấy về trước rồi."



Võ Nhị Nam cảm thấy vô cùng bức xúc thay cô, "Chậc, tên đó đúng là tồi thật mà!"

Lý Y Nhiên nghe thấy cậu nói xấu Nhan Lục Tần, làm cho cô tức giận mà đấm mạnh vào bắp tay của cậu ta. Giọng nói của cô cũng trở nên cáu kỉnh hơn.

"Trước khi nói xấu chồng của tôi thì cậu hãy thử nhìn lại bản thân coi! Miệng nói không thích người ta, giờ lại đi đính hôn là sao?"

Võ Nhị Nam liếc mắt nhìn xung quanh, xác đinh không có ai rồi mới quay lại nói nhỏ vào tai cô:

"Tại ông già cứ bắt tôi cưới vợ, nên tạm thời tôi và Nhan Giai Tuệ kí hợp đồng với nhau ấy mà! Đừng nói cho ông già biết đấy!"

Lý Y Nhiên cũng phải bất lực trước cậu bạn láu cá này của mình. Trường hợp của cậu ta cũng không khác gì Nhan Lục Tần lúc đầu cả. Có lẽ đây là duyên phận chăng? Chỉ thấy Lý Y Nhiên mỉm cười mà nhìn Võ Nhị Nam một cách bí ẩn.

"Cậu sớm muộn gì cũng sẽ có một màn tự vả cực kì nặng cho xem."

Trong đầu Võ Nhị Nam xuất hiện rất nhiều dấu chấm hỏi khi nghe câu nói này của cô. Cô nói vậy là có ý gì chứ? Cậu chẳng để tâm nhiều lắm, chỉ cần qua mặt được ông già ở nhà là được rồi.

Bây giờ cũng đã gần nửa đêm, khách khứa đều đã về hết, chỉ còn lại Lý Y Nhiên và Võ Nhị Nam đứng đó chờ. Cô có cảm giác rằng Nhan Lục Tần giống như đang giận dỗi với cô nên mới bỏ về trước vậy. Vì cũng tiện đường nên Võ Nhị Nam chở Lý Y Nhiên trở về nhà luôn, cậu không yên tâm để một người phụ nữ đứng ở đây một mình.



[...]

Nhan Lục Tần trở về nhà từ sớm, anh cho người giúp việc nghỉ sớm hơn mọi hôm nên bây giờ chỉ còn lại một mình anh trong căn nhà rộng lớn này. Trong đầu Nhan Lục Tần không ngừng nghĩ về Lý Y Nhiên. Anh vẫn không thể tin được rằng, cô lại lén lún ngoại tình sau lưng anh.

"Cạch...."

Lý Y Nhiên đã trở về nhà an toàn. Cô bước vào trong căn nhà tối om không một ánh sáng chiếu rọi.

"Tối quá! Có lẽ Nhan Lục Tần vẫn chưa về đâu nhỉ? Anh ấy lại bận chuyện gì rồi chăng?"

Lý Y Nhiên đang định lặng lẽ trở về phòng ngủ thì cô lại nhìn thấy ánh sáng ở trong nhà ăn. Cô tò mò bước vào trong xem thử. Đập vào mắt cô ngay lúc này là một Nhan Lục Tần say xỉn, hai má anh đã đỏ bừng lên vì nồng đồ cồn của rượu. Lý Y Nhiên tức giận tiến đến chất vấn anh:

"Tại sao anh lại không chờ em?"

Nhan Lục Tần ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh mắt của anh trông vô cùng sắc lạnh làm cho cô giật cả mình. Chỉ thấy Nhan Lục Tần đẩy chiếc điện thoại về phía cô, giọng nói nghe rất đáng sợ:

"Tự xem đi."

Lý Y Nhiên cầm chiếc điện thoại lên. Bên trong là hình ảnh cô đang ôm Trần Tình Húc, được chụp lại một cách vô cùng rõ ràng. Lúc này, Y Nhiên mới hoảng hốt mà giải thích với anh:

"Không phải, em với Trần Tinh Húc chỉ là bạn thửa nhỏ, em ôm chúc mừng anh ấy thôi, không hề có bất cứ quan hệ gì hết."

Nhan Lục Tần đứng phắt dậy, anh của lúc này không còn lí trí nữa. Nhan Lục Tần ôm chặt lấy cô, cương hôn một cách tàn bạo. Mặc dù, Y Nhiên biết được tâm trạng của Nhan Lục Tần vô cùng rối bời, anh có thể sẽ lại không nghe cô giải thích cũng nên. Nhưng mà nụ hôn của anh giống như muốn ăn cô ngay lập tức vậy. Không khí xung quanh cũng trở nên ít hơn hẳn. Y Nhiên không thể chịu được áp lực này mà đẩy anh cách xa cô ra một chút.

Hành động này của cô làm cho Nhan Lục Tần không vui. Đôi mày của anh nhăn lại, giọng nói gầm gừ của một con sói hoang vang lên:

"Em dám vì tên đàn ông khác mà từ chối tôi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK