Hàng năm vào thời điểm này, Nhật Bất Lạc Thành sẽ mời các cao thủ trong hàng ngũ huyễn sư và kiếm sĩ tham gia các trận tấn công và phòng thủ, Lạc Phi có nhiệm vụ tìm kiếm các cao thủ để gửi thiệp mời vào những ngày này. Những cao thủ được mời đều để đối phó với những thủ lĩnh ma thú, bọn chúng đều là huyễn thú cửu tinh, thậm chí có những linh huyễn thú, phải có cao thủ ra tay mới có thể thảo phạt được.
Trước khi diễn ra cuộc bao vây của ma thú, những ma thú trong khu rừng Nhật Bất Lạc sẽ có thời gian bạo loạn kéo dài một tháng. Trong khoảng thời gian này, hoạt động của ma thú liên tiếp gia tăng, cao tinh ma thú thường xuyên lui tới, rất nhiều các đội lính đánh thuê cũng từ khắp nơi kéo đến, lợi dụng thời kỳ bạo loạn của ma thú mà đi săn bắn tứ phương, cuối cùng tạo thành đội quân không chính thức tham dự cuộc tấn công thành của ma thú.
Đối mặt với nguy hiểm lớn nhưng cũng có lợi ích đáng kể, ngoài tinh hạch của cao tinh ma thú thì toàn bộ thân thể của chúng đều có thể bán được rất nhiều tiền, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải giết được nó trước.
Ngạo Phong suy nghĩ một lát rồi đồng ý: “Được rồi, nửa tháng cũng không dài, lịch trình của tôi cũng không vội, không biết thành chủ có phần thưởng gì?”
Tôi luyện trong thiên quân vạn mã có cơ hội rất nhỏ mà chỉ có thể gặp được cao tinh huyễn thú, nếu những thủ lĩnh ma thú này đạt tới thánh thú thì có lẽ cô sẽ thừa dịp hỗn loạn mà chiếm lấy khế ước. Với sức mạnh hiện tại của Ngạo Phong không thể một mình chiến thắng được thánh thú, nhưng khi mọi người vây bắt nó, tình hình sẽ khác.
“Ôi, người anh em, nếu anh có thể đến tham gia, vậy lúc đó chúng ta có thể kề vai sát cánh chiến đấu rồi.” Lạc Phi nghe thấy Ngạo Phong đồng ý, nụ cười càng thêm sảng khoái: “Phần thưởng từ thành chủ nhất định sẽ khiến anh hài lòng, vào buổi tối trước khi diễn ra cuộc tấn công thành, thành chủ sẽ công bố, đến lúc đó anh cầm thiệp mời đến là được.”
“Có cần phải bí mật đến vậy không? Có khi nào thành chủ định gả thiên kim tiểu thư cho vị cao thủ nào có công lớn nhất chăng?” Ngạo Phong nghe thấy giọng điệu của anh ta, biết không thể hỏi thêm gì nữa nên lắc đầu nói đùa.
“Thành chủ không có vị thiên kim tiểu thư nào, chỉ có một vị công tử…” Lạc Phi nói đến đây, ánh mắt chợt trở nên kỳ quái, sờ cằm nhìn khuôn mặt thanh tú của Ngạo Phong, lại nở nụ cười: “Nếu anh là con gái thì có thể gả cho anh ta đấy, tôi tin chắc anh ta cũng sẽ thích.”
“Anh không phải anh ta, sao biết anh ta sẽ thích.” Ngạo Phong khẽ nhún vai, không để tâm: “Được rồi, thiệp mời tôi cũng đã nhận, tôi còn có việc, đi trước đây.”
Lạc Phi sửng sốt: “Nàyy, tôi còn chưa biết tên của anh, người anh em, tên gì vậy?”
“Tôi tên là… Truy Vân.” Nghĩ ngợi một lúc, Ngạo Phong không nói tên thật của mình, dù sao cô cũng không biết Tần Liêm có dùng mạng lưới gián điệp của nhà họ Tần để tìm kiếm trả thù cô hay không. Nhật Bất Lạc Thành rất lớn, có cứ điểm của nhà họ Tần cũng rất bình thường, cô không muốn gây thêm phiền phức.
“Truy Vân, thật là một cái tên hay, người anh em, hẹn gặp lại sau.” Lạc Phi lại nhìn Ngạo Phong cười, nháy mắt nói: “Ngoài ra tôi muốn nhắc nhở anh một việc, nếu không muốn bị giới quý tộc trong thành nhìn thấy và nơi nơi đều mời thì tốt hơn hết hãy tháo chiếc huy hiệu huyễn sư kia xuống. Một đại huyễn sư cửu kiếm còn trẻ tuổi như thế thật sự rất bắt mắt.”
Khi Ngạo Phong được anh ta nhắc nhở, cô giật mình. Đúng vậy, khi còn ở gia tộc Tần Thị, cô đã để lộ sức mạnh của đại huyễn sư cửu kiếm, cấp bậc này rất ít người đạt được, hơn nữa cô vẫn còn trẻ, e là chỉ cần suy nghĩ một chút là đã nhận ra. Nghĩ đến đây, cô chợt lạnh toát sống lưng, xem ra cô vẫn chưa thể suy nghĩ chu toàn rồi.
“Cảm ơn.” Ngạo Phong tháo huy hiệu ra rồi thả vào nhẫn không gian, liếc nhìn thật sâu Lạc Phi, mỉm cười đầy chân thành.
Nói xong, thiếu niên áo đen vẫn duy trì hình tượng lạnh lùng thường ngày, xoay người sải bước rời đi. Chỉ còn lại Lạc Phi ở phía sau vẫn sững sờ nhìn chằm chằm vào chỗ Ngạo Phong đã đứng ban nãy, anh ta vẫn còn vấn vương mãi nụ cười tuyệt đẹp của người thiếu niên kia…
Khi mặt trời lặn và những chiếc đèn lồng đầu tiên xuất hiện, khung cảnh đẹp như tranh vẽ. Nhật Bất Lạc Thành tựa như được bao phủ một màn sương mù màu tím.
Phòng thương mại Hải Đức là một trong số các phòng thương mại khổng lồ của Đế quốc Kaya, dấu chân của họ trải khắp lục địa. Cỗ xe ngựa bằng vàng ròng là biểu tượng của họ, mỗi một ngành sẽ có một cỗ xe bằng vàng ròng mang thương hiệu của họ. Lúc này tầng dưới của phòng thương mại chật ních người, tiếng cười nói ồn ào không dứt, đây là lúc nhộn nhịp nhất trong ngày.
Cái gọi là sàn giao dịch thực chất là một quán rượu, giống y như các quán rượu bình thường, có một quầy bổ sung dành riêng cho việc mua bán và kinh doanh, tiếp nhận khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới, thậm chí cả những người lính đánh thuê cũng sẽ đến đây vào thời điểm quan trọng này. Họ đến quán rượu để uống rượu, và nhân tiện hỏi thăm tin tức xung quanh Nhật Bất Lạc Thành, thậm chí còn có một vài quán rượu đăng tuyển nhân viên.
“Kẹt!” Cánh cửa gỗ của quán rượu vừa vang lên, những giọng nói bên trong đột nhiên trầm xuống một cách kỳ lạ.
Một vài người đàn ông ngồi trong góc chợt thấy khó hiểu khi mọi người lại đột ngột im lặng, họ vừa quay lại thì cũng tự giác ngậm chặt miệng, mọi ánh mắt đều tập trung vào người vừa bước vào cửa.
Một cậu thiếu niên còn chưa đến mười sáu tuổi mặc áo choàng đen, dung mạo khôi ngô, mang theo một chiếc túi vải nặng trĩu, thong thả đi tới. Sau lưng cô có ánh sáng bạc nhấp nháy, đó là một con sói bạc cao bằng nửa thân người, tổ hợp một người một sói, vừa đẹp vừa tàn bạo thật sự rất gây chú ý.
Điều thu hút sự chú ý của mọi người trong quán rượu không chỉ là dung mạo khôi ngô kia mà còn là chiếc túi vải to trên tay cô.
Đó là một chiếc túi màu đen khá chắc chắn, nhưng ánh sáng chói lọi bên trong nó không thể bị che lấp bởi màu đen của chiếc túi, anh sáng rất chói lọi. Những người lính đánh thuê có kinh nghiệm lập tức nhận ra, đó là ma tinh! Ma tinh của ma thú! Chỉ có ma thú ngoài thất tinh mới có ma tinh sáng bóng và đẹp mắt như thế.
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn, hơi thở dồn dập, tim đập thình thịch.
Ngạo Phong nhìn cách trang trí sang trọng trong sàn giao dịch, trong lòng thầm khen thưởng, cô đi qua đám đông nhìn mình không chớp mắt, đến trước quầy giao dịch, đặt cái túi vải to trên tay lên bàn. Ma tinh đẹp mắt chiếu sáng nóc nhà của sàn giao dịch, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn duyên dáng của cô gái ở quẩy lễ tân không khỏ kinh ngạc.
Tại nơi giao dịch bất ngờ diễn ra cuộc trao đổi rất náo nhiệt, bàn tán sôi nổi hơn trước gấp mấy lần.
“Trời ạ, sao lại có nhiều tinh hạch như vậy, chẳng lẽ tiểu huyễn sư này vừa mới cướp được một con rồng sao?” Một thanh niên trông như kiếm sĩ nghẹn họng nhìn trân trối, gương mặt cứng đờ.
Bên cạnh lập tức có người tiếp lời: “Chẳng lẽ là cậu ta trộm từ một đội lính đánh thuê à? Một người làm sao có thể giết được nhiều ma thú đến thế?”
Một người lính đánh thuê trung niên ngạc nhiên cảm thán: “Tất cả đều là tinh hạch của cao tinh ma thú, này mà bán thì phải giá trị bao nhiêu bảo thạch đây? Không không không, chúng ta chỉ có thể dùng Obis để tính toán. Ôi, chúng ta đã làm việc vất vả hơn mười năm, còn không bằng người ta chỉ đi ra ngoài một chuyến, người so với người thật sự khiến người ta tức chết mà.”
Bình thường tiểu đội ra ngoài săn bắn, sẽ chẳng dễ dàng gì mà bắt được một hai con ma thú thất tinh. Cây cối ở trong rừng sâu nhiều vô kể, người bình thường không dám tiếp cận, cũng chỉ có Ngạo Phong có thánh thú hộ thân mới dám ra tay đặt chân vào trong rừng rậm để kiếm tiền.
Tuy rằng bàn luận ầm ĩ, nhưng Ngạo Phong không để ý tới ánh mắt của mọi người, cô chỉ vào chiếc túi vải nói: “Tính giúp tôi, tôi muốn bán chúng. Ngoài ra tôi còn cần vài chiếc áo choàng huyễn sư bằng chất liệu cao cấp.”
Cô nhân viên phục vụ sửng sốt một lúc rồi vội vàng gật đầu, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Vâng, nhưng vị công tử này có nhiều tinh hạch cao cấp như thế sẽ là một khoản tiền lớn, có thể sẽ tới mấy ngàn Obis, chúng tôi cần kiểm kê một chút mới có thể cho ngài một con số cụ thể được, ngài xem có cần uống nước gì không ạ?”
“Cho một cốc sương mù xanh lam.”
Sương mù xanh lam là một loại rượu đặc biệt, trong trí nhớ của Ngạo Phong, đây là thứ yêu thích nhất của người chú rất yêu thương cô, nhẹ nhàng và dư vị không dứt, ánh sáng màu xanh da trời trong suốt, thuộc loại rượu ngon trong giới quý tộc, một ly có giá tới mười Obis.
“Công tử đợi một lát, tôi sẽ đi kiểm kê ngay.” Nhân viên phục vụ bưng một cốc sương mù xanh lam lên, nở nụ cười, đang định cầm lấy cái túi thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn.
“Chờ đã! Giao dịch không thể tiến hành! Túi ma tinh này không phải của cậu ta, đó là đồ ăn trộm! Đây là tài sản của nhóm lính đánh thuê Sói Điên bọn ta, tên tiểu huyễn sư chết tiệt này đã trộm đi thành quả trong mấy tháng của bọn ta!”
Cùng với tiếng hét này là hơn chục kiếm sĩ khoẻ mạnh từ bên ngoài xông vào, tên cầm đầu là gã đầu trọc, khuôn mặt hung dữ và ánh mắt dữ tợn, gã nhìn chằm chằm Ngạo Phong như thể sự việc đúng như gã nói vậy.
“Là đám Sói Điên chết tiệt, tiểu huyễn sư này gặp rắc rối rồi.”
“Đám người này suốt ngày chỉ biết cướp bóc, bắt nạt người thân cô thế cô, ỷ vào mình là đại kiếm sĩ nhất tinh nên đi đâu cũng ra vẻ ta đây, sớm hay muộn gì cũng có ngày đá phải tấm sắt.”
Rất nhiều người trong quán rượu đều biết gã, từ những cuộc thảo luận của những người này, Ngạo Phong biết được ý định của họ, cô nhếch miệng và bĩu môi. Cô đã cố ý tìm một nơi bí mật để lấy ma tinh từ trong nhẫn không gian ra để tránh có người ngửi thấy mùi tiền lại nổi lòng tham, nhưng không ngờ dù tránh được nhẫn không gian những không thể tránh được một túi ma tinh.
Cướp của một đại huyễn sư cửu kiếm, đúng là thiệt thòi cho đám to gan này rồi.
“Thằng nhóc hôi thối, mau giao ma tinh ra đây, bọn tao sẽ tha cho mày!” Tên đầu trọc chỉ vào Ngạo Phong và hét lên đầy ngạo mạn.
“Anh nói nó là của các anh, vậy anh vứt nó đi khi nào và ở đâu? Nhóm lính đánh thuê luôn thu thập dữ liệu của cải để phân phát, nếu đây là tài sản của mấy người tích lũy trong mấy tháng, vậy hãy nói thử xem trong đó có bao nhiêu miếng thất tinh, có bao nhiêu miếng bát tinh, bao nhiêu miếng cửu tinh?” Ngạo Phong liếc nhìn gã đầy khinh thường, rồi bưng cốc rượu lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói.
Mặc dù người thiếu niên này mặc một chiếc áo choàng đen rách nát nhưng lại có sức hấp dẫn kỳ lạ của sự trưởng thành và điềm tĩnh, trong sự lạnh lùng hà khắc lại có sự gợi cảm riêng biệt khiến cho tất cả cô gái trong quán rượu đều thần hồn điên đảo.
“Mày…” Gã đầu trọc bị vạch trần ngay chốn đông người, tức giận đỏ bừng mặt, lập tức rút kiếm ra để thị uy!
“Bớt nói nhảm đi, tóm lại hôm nay bọn tao phải lấy túi ma tinh này về. Không cho mày biết mặt thì mày cho rằng binh đoàn Sói Điên bọn tao dễ chọc lắm hử?”
“Sói Điên?” Ngạo Phong cười khẩy, phất tay đầy khinh thường: “Răng Nanh, đi nói cho chúng biết thế nào là Sói Điên chân chính đi.”
Trước một con thánh thú sói bạc bốn cánh mà cũng tự xưng là Sói Điên, nóng lòng muốn chết như vậy à?
Vốn dĩ Răng Nanh đã bất mãn với mấy tên lính đánh thuê này nên nó lao ra nhanh như chớp, cắn chặt tên đầu trọc. Tiểu Băng đang nép trong cổ của Ngạo Phong cũng đột nhiên xông ra ngoài, thò hơn nửa cái đuôi ra, ríu rít vẫy đuôi cổ vũ, hòng xông lên tham chiến.
“Đừng quậy nữa, một mình Răng Nanh là đủ rồi.” Ngạo Phong vỗ về tiểu tử kia, dù sao đối phương cũng là đại kiếm sĩ nhất tinh, cô không muốn Tiểu Băng vừa lên đã bị thương, đây là bé cưng mà Quân Lạc Vũ để lại cho cô nên cô rất trân trọng.
Tuy nhiên, đúng lúc này, một bóng dáng màu vàng khác cũng đồng thời nhảy xuống từ cầu thang lầu hai, thậm chí nhảy xuống người đàn ông to lớn trước cả Răng Nanh. Ngay sau đó, ánh sáng màu vàng như tia chớp liên tiếp lóe lên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Ngạo Phong sửng sốt, cho dù là về hình thái thì Răng Nanh cũng đã mạnh hơn trước rất nhiều, có thể vượt qua nó, tất nhiên không thua kém bậc linh thú, là ai?
Răng Nanh đánh hụt, lập tức lui về phía sau mà không cần mệnh lệnh của Ngạo Phong, trong đôi mắt màu vàng đồng đã chộp được bóng dáng màu vàng kia, truyền thần giao cách cảm đến Ngạo Phong: “Chủ nhân, tốc độ này là của báo đốm, đây là linh thú nhị tinh.”
“Hay lắm, hay lắm! Anh Trúc đánh rất hay! Loại lưu manh này phải bị dạy cho một bài học, dám ngang nhiên cướp ngay tại phòng giao dịch Hải Đức, khinh thường bọn ta là không khí à? Cắn chết gã! Cắn chết bọn chúng!” Cùng với giọng nói sôi nổi là một cô gái nhỏ xinh xắn như yêu tinh nhảy từ lầu hai xuống, hai ba bước đã nhảy đến bên cạnh Ngạo Phong, mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Đừng sợ, có anh Trúc ở đây, cho dù là đại kiếm sĩ nhất tinh thì chúng ta cũng sẽ đánh cho bầm dập.”
Ngạo Phong không nói nên lời, tôi đâu có sợ, tự mấy người lao ra đó chứ?
“Linh Nhi, đừng gây phiền phức cho người khác, những người đó đều đã chạy mất rồi, vị công tử này còn phải mua đồ nữa.” Một giọng nói nhẹ nhàng và rõ ràng vang lên, một thanh niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặc áo trắng viền xanh bước xuống cầu thang từ tầng hai với phong thái của một quý tộc, mái tóc đen dài buộc sau đầu bằng băng đô màu bạc. Thoạt nhìn rất gọn gàng, nho nhã thanh tú, trên áo để lộ ra một chiếc huy hiệu màu bạc có ba thanh kiếm nhỏ tạo thành hình tam giác.
Thiếu niên mặc đồ trắng bước xuống, nhìn thấy ánh mắt của Ngạo Phong cứ nhìn mình thì không khỏi sững sờ, hơi cúi đầu, hai má ửng hồng, thấp giọng hỏi: “Vị công tử này, cậu… cậu không sao chứ?”
Hả, một đại huyễn sư tam kiếm tuấn mỹ mà lại thẹn thùng ư?
Ngạo Phong nhướng mày nhìn con báo đốm.
Ngạo Phong lắc đầu không muốn nói thêm gì nữa, đoàn lính đánh thuê Sói Điên đã chạy mất rồi, cô cũng không muốn bại lộ thân phận, vậy thì thôi.
Không thể nghi ngờ thiếu niên tuấn mỹ áo trắng cấp bậc đại huyễn sư tam kiếm là một thiên tài, ở tuổi này, có rất ít người có thể đạt tới cảnh giới của đại huyễn sư. Người này khác với sự đột ngột phát triển của Ngạo Phong, quá trình này cần phải tích luỹ dần dần, mà có được linh huyễn thú chứng tỏ thân phận của người này cực kỳ bất phàm, mà giá của một linh thú trưởng thành đã được thuần hóa đối với người bình thường mà nói là cái giá trên trời.
Nhưng những chuyện này không liên quan đến cô, thậm chí không có họ thì Ngạo Phong cũng chẳng bị tổn thất gì, không cần phải nói cảm ơn.
“Haha, đúng là có bản lìĩnh, tôi rất thích!”
Cô gái xinh xắn như yêu tinh không quan tâm đến sự thờ ơ của Ngạo Phong, đôi mắt to híp lại thành nếp gấp, cô ấy cười nói: “Xin chào, anh chàng lạnh lùng, tôi tên là Mặc Linh, anh trai tôi tên là Mặc Trúc, đây là phòng thương mại Hải Đức, tạm thời do chúng tôi quản lý. Hôm nay ở đây lại để xảy ra chuyện này, thật sự xin lỗi anh.”
Ngạo Phong di chuyển ánh mắt, trên mặt cậu thiếu niên vẫn còn ửng hồng, tiếp đó anh ta lại nói với nhân viên phục vụ: “Hải Lệ, ra đằng sau lấy một chiếc áo choàng huyễn sư cao cấp nhất đến đây, sẵn tiện kiểm kê chiếc túi ma tinh này rồi làm cho vị công tử này một chiếc thẻ pha lê, chuyển tiền vào trong đó.”
“Vâng, tam thiếu gia.” Hải Lệ đáp.
Thẻ pha lê, giống như thẻ ngân hàng được sử dụng ở các thành phố hiện đại, có thể lưu trữ một lượng tiền lớn trong đó. Chúng thường được sử dụng trong các giao dịch cao cấp và có thể rút tiền mặt ở bất cứ nơi đâu, mang theo rất tiện. Tuy nhiên, thường một tấm thẻ pha lê phải có ít nhất một trăm Obis trong đó, cậu thiếu niên mặc áo trắng này giống như đang bán cho Ngạo Phong một ân tình.
Mặc Linh nhìn như mới mười bốn mười lăm tuổi, nhưng lại không hề sợ người lạ, giống như một cô gái đã quen với cảnh đời, nói năng lưu loát, trong khi cậu thiếu niên áo trắng lại có vẻ nhút nhát, mới bị người ta nhìn chăm chú đã đỏ mặt, nhưng anh ta đối nhân xử thế rất tốt, mới nói vài câu đã lấy lòng được Ngạo Phong.
Ngạo Phong gật đầu với hai người để tỏ lòng cảm kích, nhấp một ngụm rượu nhưng vẫn không nói chuyện. Lúc này mọi người mới để ý từ đầu đến cuối của sự việc, cô vẫn chưa hề đặt cốc sương mù xanh lam xuống, giống như không hề sợ nhóm lính đánh thuê Sói Điên đó chút nào.
“Giả bộ lạnh lùng gì chứ, một tên tiểu huyễn sư vô dụng, đã ăn trộm đồ lại còn suýt bị người của nhóm lính đánh thuê Sói Điên giết chết, nếu không phải tam thiếu gia cứu mày thì mày đã đầu lìa khỏi cổ rồi, còn không biết cảm ơn nữa à. Linh Nhi, người như thế cô để ý làm gì?” Một tên đàn ông khoảng mười mấy tuổi đứng phía sau Mặc Linh bước tới, liếc nhìn Ngạo Phong đầy vẻ khinh thường, giống như vẻ lạnh lùng của Ngạo Phong thật nhỏ nhen. Trước ngực người này cũng đeo một chiếc huy hiệu màu bạc, anh ta là một đại huyễn sư nhất kiếm.
Người đàn ông nhìn về phía Mặc Linh bằng ánh mắt nồng nhiệt, có thể hiểu tại sao anh ta lại nhìn Ngạo Phong bằng ánh mắt đầy địch ý như thế.
Mặc Linh liếc nhìn anh ta với vẻ không vui: “Dư Phàm, anh nói bậy bạ cái gì vậy, vị công tử này không có trộm cái gì cả, cũng đâu phải anh chưa nhìn thấy đám người đó bao giờ, đừng có vu oan cho người khác.”
“Vu oan cho anh ta?” Dư Phàm ngạc nhiên trợn mắt, khịt mũi rồi nhướng mày nhìn Ngạo Phong hỏi: “Nhóc con, nói cho tôi nghe xem có phải một mình cậu giết chết số ma tinh đó không?”
Vừa nói, Dư Phàm vừa nghĩ thầm, huyễn thú của tên nhóc này giống như huyễn thú bình thường nuôi trong nhà, cậu ta lại không có huy hiệu, có lẽ còn không đạt tới huyễn sư thất kiếm nữa, muốn một mình đánh chết huyễn thú cửu tinh là điều không thể.
Ngạo Phong ngẩng đầu lên, híp mắt, thưởng thức hương vị tao nhã của sương mù xanh lam, cũng không thèm liếc nhìn anh ta một cái, tựa hồ như không hề nghe thấy câu hỏi của anh ta.
Đây chính là lần đầu tiên Dư Phàm gặp một kẻ kiêu ngạo như vậy, anh ta lập tức tức giận đập bàn nói: “Cậu điếc hay sao vậy? Tôi đang hỏi cậu đó.”
“Tôi chỉ trả lời câu hỏi của con người.” Ngạo Phong nãy giờ vẫn không lên tiếng, giờ lại liếc nhìn anh ta rồi lạnh lùng nói: “Cho nên anh hãy quên đi.”
Mọi người nghe vậy thì sững sờ trong giây lát, sau đó, trong quán rượu vang lên một tràng cười ồn ào, cả đám đông cười nghiêng ngả.
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trúc cười đến đỏ bừng, Mặc Linh cúi gập người xuống mà cười, không ai có thể nghĩ rằng thiếu niên áo choàng đen lạnh lùng này thật ra lại biết nói đùa, lại còn là lời nói đùa hạ nhục người khác nữa.
“Thằng nhóc thối tha, mày có ý gì? Tao thấy mày muốn chết rồi đó!” Lần đầu tiên Dư Phàm bị người ta làm nhục như thế, khuôn mặt đỏ như máu, giống như một con sư tử đang nổi cơn thịnh nộ, nhảy lên đong đỏng, cơ mặt méo mó.
“Đừng gây chuyện nữa. Chúng ta đến đây nhằm nhân dịp ma thú bạo động mà rèn luyện, là đi giết ma thú chứ không phải để cho anh đến cãi nhau với người khác. Phu nhân ghét nhất là nhìn thấy những cuộc tranh chấp, anh cũng không mong sẽ bị phu nhân ghét đó chứ?” Một thanh niên khoảng mười mấy tuổi khác nhíu mày nói, trên lưng anh ta đeo hai thanh kiếm và trước ngực là huy hiệu đại kiếm sĩ nhị tinh.
Ngoại trừ cô gái trẻ Mặc Linh, tất cả những người khác trong đội này đều là những chuyên gia hạng hai, và mỗi người trong số họ đều có tài năng rất cao.
“Hừ, coi như cậu may mắn!” Dư Phàm nghe thấy hai chữ phu nhân thì sắc mặt cứng đờ, vừa vặn kìm nén được lửa giận trong lòng, không gây sự với Ngạo Phong nữa, có vẻ như vị phu nhân kia có sức ảnh hưởng không nhỏ với mọi người.
“Linh Nhi, Trúc Nhi, các con đã chuẩn bị xong hết chưa?” Ngay khi Ngạo Phong đang thầm tò mò về danh tính của phu nhân, thì cô chợt nghe thấy một tiếng cười lanh lảnh và êm tai như tiếng chuông bạc reo.
Lại có tiếng bước chân từ trên cầu thang truyền đến. Khi chiếc váy dài màu vàng nhạt tinh xảo lọt vào tầm mắt, người phụ nữ xinh đẹp và dịu dàng chậm rãi bước xuống, với mái tóc dài gợn sóng, mày liễu, sống mũi thẳng, làn da nõn nà, quý phái tao nhã, đôi mắt đen trong suốt như pha lê.