Lông mày của Ngạo Phong khẽ giật giật, ngay từ đầu cô đã thầm tự hỏi, chẳng lẽ bọn họ không biết cô đã là huyễn sư ư? Những người này vẫn coi mình là người nhà họ Tần, còn tưởng rằng mình vẫn là “Thất Thiếu Gia phế vật”, Tần Liêm không nói chuyện của mình ra ư?
Nhìn quanh một lượt, Ngạo Phong càng thêm chắc chắn vấn đề từ biểu hiện của mọi người, trong đầu chợt lóe lên.
"Vô… vô dụng? Còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần?" Lôi Ngự Phong sửng sốt, mắt trợn tròn.
Trời ơi! Trò đùa quốc tế à? Tên siêu biến thái có thể hù chết người này thực sự bị gọi là phế vật sao? Cô là rác rưởi, vậy họ là gì?
Lúc này, Lôi Ngự Phong không khỏi nghi ngờ mắt nhìn người của gia chủ nhà họ Tần, anh ta thật muốn hỏi ông ta rằng, ông già rồi nên bị hoa mắt đúng không? Đuổi cổ một siêu thiên tài có tài năng vượt trội hơn cả Quân Lạc Vũ của Huyễn Điện Ánh Sáng? Chuyện kiểu này chắc chỉ mỗi ông ta là làm ra được thôi!
"Đúng vậy, vì vô dụng nên từ nhỏ tôi đã bị bắt nạt ở Tần Thành rồi. Mấy tháng trước, tôi bị hai anh em Tần Ngạo Lạc đánh đến mức suýt chút nữa không tỉnh lại được. Từ đó, tôi không muốn ở lại Tần Thành nữa, nhưng cũng cảm ơn trận đòn nhớ đời đó của họ, nếu không sẽ không có tôi của bây giờ.” Ngạo Phong lạnh lùng cười nói, ánh mắt thâm tình nhìn Lôi Ngự Phong: "Sau khi tôi ra ngoài, tôi tình cờ đi theo một đội thám hiểm, đi vào sâu trong rừng. Tôi đã may mắn gặp Lôi Ngự Phong vài ngày trước. Chúng tôi vừa gặp đã thân, anh ấy hứa sẽ đi cùng tôi trong ba tháng, đưa tôi ra khỏi rừng Nhật Bất Lạc."
Giọng của cô ở đoạn trước nặng nề hơn, Lôi Ngự Phong có thể nhạy cảm cảm nhận được sự nặng nề chân thật cũng như tức giận trong lời nói của cô, tuy rằng trong vòng vài tháng đã trở thành huyễn sư như bây giờ là rất khó tin, nhưng anh ta vẫn tin cô, có nực cười tới đâu anh ta cũng theo bản năng tin cô không lừa gạt mình.
Nhìn đôi mắt đen láy lạnh tanh của cô, Lôi Ngự Phong bỗng cảm thấy thương xót, chỉ có người bị bài xích từ nhỏ, bị khinh thường từ lâu, cô mới dùng sự lạnh lùng này để nguỵ trang mình đúng không? Tiếp xúc rồi sẽ biết cô là một người dịu dàng cỡ nào, lo lắng chăm sóc mọi người cỡ nào.
Cũng chỉ có luôn tồn tại trong áp lực và nước bọt người đời mới cố gắng trở nên mạnh mẽ, mới có thể tạo ra kỳ tích mấy tháng mà đã trở thành linh huyễn sư cửu kiếm thế này.
Lôi Ngự Phong nhìn ánh mắt khinh thường của mọi người, không nhịn được lửa giận, kéo Ngạo Phong ra sau lưng, cơ thể cao lớn che chắn cho cô, che đi những ánh mắt kia, liếc một phát: “Nhìn gì mà nhìn? Anh em của Lôi Ngự Phong tôi mà có thể để các người muốn trêu chọc chế giễu thế nào thì trêu à? Tôi cảnh cáo các người, ai còn dám nhìn Ngạo Phong với ánh mắt đó thì tôi móc mắt kẻ đó ra!”
Đối diện với Lôi Ngự Phong nóng nảy, mọi người cũng khiếp vía, vội vàng nhìn đi chỗ khác, thầm nghi ngờ, Lôi Ngự Phong các hạ chập mạch chỗ nào à? Mắt nhìn tệ thế không biết? Lại chịu làm anh em với loại người này.
“Hai tên khốn Tần Ngạo Lạc và Tân Ngạo Tân dám đối xử với anh như vậy ư!” Tần Ngạo Hải vốn dĩ đang rất bình tĩnh cũng nổi giận: “Lần sau gặp lại để xem tôi có đánh cho bố mẹ chúng nhận không ra không!”
Phản ứng quá khích của hai người đàn ông khiến Ngạo Phong ấm lòng, cảm động vỗ vai hai người: “Yên tâm, đã qua rồi. Đúng rồi, thầy Tần Thiển đến vừa đúng lúc, tôi và Ngự Phong vừa hay tin Sơn Lĩnh Chết Chóc đằng trước có một con cự long Candia thần thú thất tinh vừa sinh trứng rồng xong, nên yếu đi rất nhiều, bị ma thú cao tầng làm bị thương nặng nữa, có lẽ đây là cơ hội tốt cho chúng ta!”
Ngạo Phong như sợ người ta không biết mà nói to, tin tức này vừa thoát ra, người của hai gia tộc lập tức ngơ ngác, Tần Thiển nghe xong suýt thì ngả ngửa, muốn giẫm chân gào to.
Thất thiếu gia à, chuyện kiểu này sao cậu lại la làng lên làm gì! Lén nói cho tôi thì tôi có thể dò đường đi cướp trứng rồng trước là được mà? Có thêm Lôi Ngự Phong thì sức chiến đấu của họ cũng chưa chắc bằng nhà họ Lam, gặp phải trứng thần thú này ai còn quan tâm sức uy hiếp nữa, đều dựa vào khả năng mà nói chuyện! Vừa khen cậu thông minh sao bây giờ lại ngốc thế này!
Lôi Ngự Phong hiểu rõ sức mạnh của Ngạo Phong nên khẽ nhếch mày, mắt giật liên hồi nhìn biểu cảm trên mặt Ngạo Phong không khác gì lúc chơi đểu mình cả, thầm mắng một cậu, đệch, còn tưởng cậu đổi tính, thế mà không kiếm chuyện với nhà họ Lam, lại giở trò âm mưu biến thái này!
Sói đội lốt cừu là đây chứ đâu.
Chẳng trách Ngạo Phong không để anh ta nói ra thực lực của mình, người của bốn gia tộc có ấn tượng quá sâu sắc với cô trước kia, đương nhiên sẽ không ngờ sức chiến đấu của Ngạo Phong mới là mạnh nhất trong nhà họ Tần này, lúc giành giật trứng rồng, vị “phế vật” mạnh mẽ này sẽ đột nhiên bắn lén hai mũi tên thật đau vào lưng Lam Tuân và Lam Trừng, hai người này không chết cũng mất một lớp da.
Vịt đến tay bay mất, còn khó tin là do đồ vô dụng này giở trò, Lôi Ngự Phong nghĩ lúc đó Lam Tuân và Lam Trừng sẽ thổ huyết hẳn mấy thùng đấy.
Ngạo Phong, cái tên thâm độc này, toan tính đạp nhà họ Lam từ trên mây xuống một phát đây mà.
Lam Tuân, Lam Trừng của nhà họ Lam mừng thầm, nhà họ Tần và Lôi Ngự Phong cộng lại cũng không bằng họ, không cần lo gì, mà ngoài bốn gia tộc lớn ra thì những người khác muốn vào Sơn Lĩnh Chết Chóc lấy trứng rồng cũng là chuyện không thể.
Cao thủ trong rừng thực lực đa số không đến mức mạnh như cao thủ của tứ đại gia tộc huyễn sư, đặc biệt là về mặt huyễn thú, cách nhau rất xa. Những cao thủ đó có một con linh thú đã là không tệ rồi, rất nhiều người thậm chí còn dùng trợ giúp là huyễn thú cửu tinh, không phải ai cũng có bối cạnh hùng hậu như Lôi Ngự Phong thế này.
Nghĩ tới đây, Lam Tuân như quên mất mân thuẫn ban nãy, trên gương mặt già nua bỗng niềm nở: “Tần Thiển các hạ, về chuyện trứng cự mãng, tôi nghĩ chúng ta không ai có cách tự lo liệu, thám hiểm Sơn Lĩnh Chết Chóc bất cẩn là chết ngay, mà chúng ta đưa theo tiểu đội rèn luyện thế này cũng không thể làm việc qua loa. Không bằng thế này, điều kiện vừa nãy tôi đề ra vẫn tính, tôi thuần hoá ba con ma thú cấp cao cho nhà họ Tần, cho dù là thần thú, chỉ cần các người bắt được, lão phu vẫn thuần hoá giúp, chúng ta hợp sức cùng tới Sơn Lĩnh Chết Chóc, lấy được trứng rồng thì nó thuộc về nhà họ Lam, thế nào?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Quý Thứ Năm
4. Nhất Niệm Thành Kỳ
=====================================
Tần Thiển nghe mà ngơ ngác, sự kích động do thần thú thất tinh mang lại đã dần giảm xuống, bình tĩnh suy nghĩ, giao dịch này cũng vẫn ổn, ông ta tuy muốn sờ trứng rồng lắm nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, không sờ tới được thì cũng không sao.
Ở Sơn Lĩnh Chết Chóc, không chỉ có mỗi con cự long Candia đó! Cũng không chỉ có một con ma thú cao tầng!
Cho dù có huyễn sư thiên không dẫn đầu đoàn đội, muốn xông vào hang ổ của rồng thì phải tiến sâu vào nội địa của Sơn Lĩnh Chết Chóc, nếu may mắn có thể gặp được một hai thánh thú, bằng không thì huyễn sư thiên không cũng chết trong đó thôi! Cẩn thận cũng không dám đi vào trong.
Tụ đi vào thì hầu hết đều là tự tìm cái chết, nếu bạn may mắn vào được hang ổ của rồng thì một cái hắt hơi của rồng Candia cũng có thể thổi bay bạn. Cho dù bị thương, thần thú cao tinh vẫn là thần thú cao tinh, cự long khác rất nhiều so với ma thú thông thường, để đối phó với nó, cách duy nhất là dùng những thứ đê hèn nhất, vô liêm sỉ và phương pháp phổ biến trong lịch sử loài người - đánh nhau theo nhóm.
Tần Thiển rên rỉ một tiếng, sau đó nở nụ cười nói: "Tứ đại gia tộc nên thân thiện giúp đỡ lẫn nhau, Lam Tuân các hạ, tôi thay mặt nhà họ Tần đồng ý lời mời của ông, ngoài ra tôi cũng có một đề nghị khác, chúng ta cũng có thể đợi ở đây cho đến khi hai gia tộc kia đến. Thêm sự xuất hiện của các đồng minh, tôi tin rằng họ sẽ rất quan tâm đến hoạt động này."
Nếu muốn hợp tác theo nhóm, tốt nhất nên hợp nhất tất cả các tiểu đội rèn luyện của bốn gia tộc lớn lại. Cộng lại thì sẽ có sáu huyễn sư thiên không, còn có nhân vật thế hệ trẻ cũng xuất chúng, không những khiến họ mở mang tầm mắt mà lúc quan trọng cũng có tác dụng.
“Tôi hiểu, ý tôi cũng là vậy. Hãy cắm trại ở nơi này rồi chờ đợi thôi.” Lam Tuân cũng đã cân nhắc điều này.
Huyễn sư thiên không của hai bên tự tìm một mảnh đất trống, thành thạo dựng lều lên, Ngạo Phong cười đùa với Lôi Ngự Phong và Tần Ngạo Hải, Tần Ngạo Hải và Ngạo Phong lâu năm không gặp, có nhiều lời muốn nói với người bạn lúc nhỏ này, với Ngạo Phong thì cô muốn biết tình hình gần đây của anh trai, ba người trẻ cứ như vậy mà quen thân.
Tần Thiển trong lúc bận rộn bỗng vỗ đầu nhớ ra, bước tới nói với Lôi Ngự Phong: “Lôi Ngự Phong các hạ, vừa rồi quên nói với cậu, ông nội cậu dặn chúng tôi gặp cậu thì khuyên cậu mau về, yên tâm, tôi sẽ không bắt cậu đi đâu, chỉ là lần này ông nội cậu căn dặn tôi rất kĩ, nói cậu muốn làm huyễn sư thì cứ làm, mấy năm nay cậu nỗ lực thế nào ông ấy cũng thấy rõ, nếu đã muốn làm huyễn sư thiên không thì làm đi, ông ấy cũng không giận cậu nữa, bây giờ ông ấy rất nhớ cậu, bố mẹ cậu cũng nhớ cậu, mong cậu về sớm.”
Lôi Ngự Phong khẽ run người, ngón tay run theo, thất thanh đáp: “Ông nói gì? Ông nội tôi, ông ấy…”
Thảo nào nãy giờ họ hoàn toàn không có ý muốn bắt anh ta lại, anh ta còn căng thẳng nhiều, ai ngờ người cứng rắn như ông nội lại thoả hiệp.
“Haiz, Lôi Đình các hạ rất lợi hại, nhưng dù gì cậu cũng là cháu trai duy nhất của ông ấy, máu chảy ruột mềm mà!” Tần Thiển lắc đầu cười: “Chàng trai à, nghĩ đi, cậu sẽ hiểu được thôi.”
Tần Thiển xoay người rời đi, hốc mắt của Lôi Ngự Phong đỏ lên, nghĩ đến người ông mình từng yêu thương nhất, nghĩ đến bố mẹ đã lâu không gặp, trong lòng đã muốn bay về với gia đình.
Tần Thiển nói đúng, máu chảy ruột mềm.
Ngạo Phong vỗ vai anh ta, chớp mắt: “Ngự Phong, chúc mừng anh, chỉ cần không từ bỏ thì cũng có ngày trở mình.”
Lôi Ngự Phong mấy năm nay chưa bao giờ vui như vậy, mừng rỡ cầm tay cô: “Ngạo Phong, cảm ơn, cậu đúng là ngôi sao may mắn của tôi, vừa gặp cậu, tâm sự bao năm của tôi được giải quyết rồi!”
Cảm giác lành lạnh truyền đến lòng bàn tay, Lôi Ngự Phong bất giác ngơ người, trái tim chệch một nhịp, thầm thấy lạ, tay Ngạo Phong sao lại nhỏ, lại mềm mại thế này! Không khác gì tay con gái cả?
Ngạo Phong cũng không chú ý tới thay đổi tâm lý của anh ta, sờ cằm nói: “Bánh mì của chúng ta còn chưa mua nữa, nhưng tôi quên nói với anh, tôi chỉ còn mấy nghìn Obis thôi, chỉ đành dùng tiền của anh thôi, vừa hay gặp được chuyện tốt thế này, nếu không tôi cũng không biết tìm lý do gì để gạt tiền anh.”
Lôi Ngự Phong nghe xong, ước gì có thể tặng hết tiền cho cô, chỉ cần cô vui là được, anh ta vội vỗ ngực: “Của tôi chính là của cậu, cậu dùng bao nhiêu thì dùng, anh em một nhà không cần khách sáo!”
“Đừng cướp thoại của tôi chứ, Ngạo Phong, tôi cũng có tiền lắm, dùng bao nhiêu cũng được.” Tân Ngạo Hải cũng vội kêu lên.
“Thế thì đi thôi.” Ngạo Phong mỉm cười, đi giữa hai người con trai, cảm giác cũng không đến nỗi.
Họ cùng nhau đi đến nhiều khu giao dịch mua bán, mua một số lượng lớn bánh mì, quầy trái cây, nước ép trái cây mát mẻ sảng khoái, rượu cocktail lấy màu xanh làm chủ đạo, chuẩn bị chu toàn, Lôi Ngự Phong cứ đòi tặng chiếc nhẫn hàn băng cho Ngạo Phong, bây giờ hai tay Ngạo Phong đeo đủ thứ nhẫn, cứ thế nữa thì có tới chân cũng không đủ đeo.
Việc này cũng dẫn đến sự ghen tỵ của nhiều người trong hai gia tộc, một tên vô dụng mà lại gặp phải cây cao Lôi Ngự Phong các hạ này, được bảo vệ đầy đủ, sao mà không ghen tị được? Có không ít người hoài nghi về quan hệ lạ kỳ giữa hai người họ.
Tiểu đội của hai gia tộc tự chia nhau vào rừng săn bắt để hoàn thành công việc, ba người Ngạo Phong đi vòng quanh một hồi, Lôi Ngự Phong giúp Tần Ngạo Hải giết vài con linh thú, trời tối, mọi người ai về chỗ người nấy nghỉ ngơi.
Đêm đến, Ngạo Phong kéo cứa sổ lều ra, nhìn quanh không thấy ai mới yên tâm trốn ra.
Trong rừng nói không chừng còn có phân đội nhỏ của hai gia tộc, Ngạo Phong đi thẳng về phía Sơn Lĩnh Chết Chóc, tìm một sơn cốc nhỏ rồi kêu huyễn thú của mình ra, đuổi một con linh thú thất tinh trong sơn cốc ra, nhìn quanh, chắc chắn không có ai đến làm phiền mới thả con Darma dài ngoằn kia ra.
Dùng năng nguyên huyễn thần để thuần hoá huyễn thú kị nhất là bị làm phiền, vì thế Ngạo Phong mới cố ý hành động vào ban đêm, dặn dò Mộng Yểm và huyễn thú khác chờ ở cửa hang, Ngạo Phong ngồi xuống, bắt đầu thuần hoá một con thánh thú thất tinh.
Thương thế của cự mãng Darma cũng chưa được xử lí liền, đã thoi thóp, suýt thì đi chầu diêm vương, Ngạo Phong niệm huyễn thần quyết để truyền lại năng lương vào cơ thể nó, cự mãng hơi rùng mình, cảm giác được sự thoải mái nên không phản khác nữa. Thương thế đã hồi phục rất nhanh, đồng thời, sức mạnh của nó cũng có ảnh hưởng đến Ngạo Phong.
Ngạo Phong cảm thấy một luồng nhiệt truyền vào cơ thể mình, huyễn lực lại tăng lên, nhưng khi ở giữa quá trình thăng cấp, cô phát hiện ra dường như mình đã chạm vào một lớp kết giới, không có cách nào để tăng thêm nữa. Đây là thời kỳ bình cảnh để thông qua huyễn sư thiên không, chỉ cần qua bậc thềm này rồi, huyễn lực xanh lục trong cơ thể sẽ biến thành vu lực xanh nhạt, vậy thì cô sẽ có thể trở thành cao thủ cấp thiên, huyễn sư thiên không.
Thật lâu sau, Ngạo Phong chậm rãi mở mắt ra, phun ra một ngụm nước bọt đục ngầu, tự lẩm bẩm: "Xem ra mình chỉ có thể hy vọng vào Candia rồi, kết giới cấp thiên quá mạnh, trước mắt cho dù thuần hóa bao nhiêu thánh thú nữa cũng không thể tiến bộ…"
“Loài người đáng chết kia! Đứng lại cho ta!”
Vừa lẩm bẩm dứt lời, thanh âm hùng hậu đáng sợ đến mức muốn rách luôn màng nhĩ của Ngạo Phong truyền tới, chấn động đến mức Ngạo Phong đang ngồi xếp bằng trên đất cũng ngã người, thậm chí cô cảm giác được cả ngọn núi này đang rung lên! Ở cửa hang, mấy con huyễn thú đang canh trước cũng đồng loạt ngã ra! Cả Mộng Yểm cũng vậy!
Thứ gì mà khủng khiếp thế này? Ngạo Phong gian nan bò dậy, tim đập thật mạnh, chỉ với giọng nói thôi mà đủ để khiến mình và Mộng Yểm gục ngã, thực lực khủng khiếp gì đây?