• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà phía sau xa xa bỗng nhiên truyền tới hai âm thanh đứt quãng, phá vỡ không khí im lặng.

“Đợi với… Đợi chúng tôi với…”

“Kẻ nào vậy?” Mọi người đều dừng bước chân, ai nấy đều cau mày nghi hoặc quay đầu nhìn lại.

Chuyện giống như buổi chiều lại xảy ra, thần kinh mỗi người đều ở trạng thái căng thẳng cực độ, vừa nghe thấy có tiếng người theo phản xạ liền nghĩ tới những thánh thú kia lại tới đây, không ít người đã trắng bệch cả mặt.

Hai bóng người trong đêm tối chạy một mạch tới đây, mọi người chăm chú nhìn, lúc này mới phát hiện thì ra là hai người trẻ tuổi, một người khoảng hơn hai mươi tuổi, một người khoảng mười lăm mười sáu, lúc này mọi người mới dần thả lỏng cảnh giác.

“Ngạo Hải, Ngạo Phong, sao lại là hai người, sao hai người lại tới đây vậy?” Tần Thiển dẫn theo đám người nhà họ Tần đi qua đó, vừa nhìn rõ liền kinh ngạc nhận ra hai người mới tới. Đây chẳng phải là Ngạo Phong mất tích mấy hôm trước và Tần Ngạo Hải chờ cậu ta ở trong doanh địa của đội thám hiểm hay sao?

Đám người xung quanh vừa nghe thấy hai tên này, lập tức châu đầu ghé tai nhỏ giọng bàn tán.

“Thì ra cậu ta chính là Thất Thiếu Gia nhà họ Tần - Tần Ngạo Phong à!”

“Nói cậu ta tới khu rừng Nhật Bất Lạc này, ban đầu tôi còn không tin cơ, không ngờ rằng lại là sự thật.”

“Tôi thật bội phục lòng can đảm của cậu ta, một tên phế vật cũng dám xâm nhập Sơn Lĩnh Chết Chóc này, có phải cái này gọi là người không biết thì không sợ hay không?”

Ở trong tứ đại gia tộc, Ngạo Phong căn bản không cần được tuyên dương vì mọi người ai cũng biết, cô đến nơi này đã lập tức tăng thêm sức sống cho đoàn người vốn đang bị tử khí bao vây.



“Bọn họ… Bọn họ đã… Đuổi chúng tôi ra ngoài rồi.” Ngạo Phong “chạy” đến nỗi thở hồng hộc, đứt quãng nói.

Tần Thiển nghe mà không hiểu gì, xua xua tay nói: “Cậu đừng sốt ruột, cứ nói từ từ thôi, cái gì mà đuổi các cậu ra ngoài? Bọn họ là ai?”

“Là cái tên đại thống lĩnh của Liên minh Tự Do.” Ngạo Phong thở hổn hển, vẻ mặt vô cùng ấm ức nói: “Tôi bị lạc đường trong khu rừng Nhật Bất Lạc, lúc quay về thì gặp Ngạo Hải, vừa hay đội ngũ Liên minh Tự Do cũng bắt đầu xuất phát, chúng tôi liền ở cùng trong đoàn người đó muốn tìm đội ngũ của Tần Thiển các hạ. Nhưng không ngờ rằng đám người theo đuôi của cái tên hôm qua được gọi là đại thống lĩnh đã nghe thấy tôi và Ngạo Hải nói chuyện với nhau, chúng nói chúng tôi là người trong tứ đại gia tộc, bọn họ không chào đón nên đã đuổi chúng tôi đi. May mà lúc đó đã gần tới cửa vào sào huyệt của cự long, không gặp ma thú gì nữa, nếu không chúng tôi thật sự không biết bay qua đó kiểu gì nữa.”

Tần Ngạo Hải ở bên cạnh vừa nghe vừa toát mồ hôi hột, nhìn thấy vẻ mặt Ngạo Phong thật sự “ấm ức” tới cực điểm, muốn cười nhưng lại không dám cười, nghẹn đến mức đỏ mặt tía tai.

“Hai người các cậu đến tìm chúng tôi ư?” Tần Thiển bị dọa toát mồ hôi, tức giận trách móc: “Các cậu có biết như thế là nguy hiểm lắm không? Thời gian một ngày đã đủ để cho đám ma thú kia xé xác các cậu thành từng mảnh nhỏ rồi, không chết là các cậu mạng lớn đấy. Lần sau không được mạo hiểm như thế nữa đâu biết chưa?”

Hai người vội vàng gật đầu, đồng thời “Ừ” một tiếng, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.

“Được rồi được rồi, nếu đã là người mình thì đừng làm chậm trễ hành trình nữa, ai về đơn vị đó đi, mau chóng lên đường.” Lam Trừng nhìn Ngạo Phong với ánh mắt ghét bỏ, không quên cười lạnh châm biếm vài câu: “Trước đó không phải còn rất ngạo mạn sao, chưa đến nửa tháng kia mà, Lôi Ngự Phong các hạ đã chán ghét cậu rồi à? Phế vật đúng là phế vật, đừng tưởng rằng một huyễn sư thiên không như người ta thật sự coi trọng cậu.”

Ngạo Phong trợn trắng mắt kề vai sát cánh với Tần Ngạo Hải bước về phía đội ngũ nhà họ Tần, lạnh lùng quăng cho anh ta một câu cực kỳ vang dội: “Ngu xuẩn!”

Vừa mới dứt lời, Ngạo Phong đã sớm chui vào đám đông với Tần Ngạo Hải không thấy bóng dáng đâu cả, Lam Trừng tức giận giậm chân tái mét cả mặt, nhưng lại không thể chạy tới đoàn người của gia tộc Tần thị để bắt người, chỉ đành hậm hực “phì” vài tiếng, nuốt cục tức vào trong bụng, xoay người quay trở về đội ngũ nhà họ Lam phía trước trong ánh mắt cười nhạo của tất cả mọi người.

Vài người trẻ tuổi nhà họ Tần vui sướng khi người khác gặp họa, cười nhạo Lam Trừng, khe khẽ nói nhỏ.

“Haha chửi hay lắm, chỉ biết cười nhạo gia tộc chúng ta có tên phế vật, nay ngược lại cũng cho nó nếm thử mùi vị bị phế vật lạnh mặt mắng ngu xuẩn.”

“Tuy rằng Thất Thiếu Gia không có thực lực mạnh nhưng tính cách lại rất nhiệt huyết. Mấy lời đồn trước kia nói cậu ấy yếu ớt e là chỉ là tung tin vịt thôi.”

“Dù sao cũng là em của Ngạo Thiên các hạ mà.”

Ngạo Phong không ngờ rằng chỉ một câu mắng bừa đám người kia ngu xuẩn ngược lại khiến cho ấn tượng của cô trong lòng mọi người nhà họ Tần đến đây rèn luyện đều có chuyển biến tốt đẹp. Trong đội ngũ ngoại trừ Tần Ngạo Hải ra, ba vị linh huyễn sư đều mỉm cười nhìn cô, bao gồm anh em chi thứ Tần Dương và Tần Liễu, còn thiếu nữ Tần Phỉ Nhi thì là người ngưỡng mộ Tần Ngạo Thiên.

Ngạo Phong khẽ gật đầu với bọn họ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng vạn năm bất biến như cũ, cùng với đám người theo sát Tần Thiển ở hàng đầu tiên, dư quang khóe mắt liếc nhìn các tiểu đội rèn luyện của tứ đại gia tộc.

Nhà họ Tần và nhà họ Lam mỗi nhà đều có bốn năm vị linh huyễn sư đứng ở phía trước, nhà họ Lương và nhà họ Tiêu chỉ có hai và ba vị linh huyễn sư đứng đầu, đều là các linh huyễn sư cấp kiếm thấp, còn chẳng có ai vượt qua tam kiếm, đại huyễn sư cấp hai cũng có rất nhiều cấp kiếm thấp, trừ năm vị huyễn sư thiên không ra, Tần Ngạo Hải ngược lại đã trở thành người đứng đầu trong đội ngũ này.



Đội này hoàn toàn không thể nào so được với thực lực của cả tập thể Liên minh Tự Do, dẫu sao đám người này chỉ là một thành viên bình thường trong gia tộc, không thể được gọi là người quá xuất sắc, đa phần bọn họ sẽ không thể nào chống lại được ma thú trong Sơn Lĩnh Chết Chóc. Nhưng năm vị huyễn sư thiên không cầm đầu lại vô cùng mạnh, có thể bảo đảm cho đội ngũ được an toàn.

Con đường nhỏ sâu thẳm vẫn không nhìn thấy được điểm cuối, đoàn người lại một lần nữa rơi vào im lặng, đường đi dài dằng dặc dường như đi mãi không hết.

Tranh thủ cơ hội này, Ngạo Phong lại khiêm tốn xin Tần Thiển chỉ dạy: “Tần Thiển đạo sư, ngài có biết để trở thành huyễn sư thiên không, ngoài việc phải có đủ huyễn lực ra thì còn cần điều kiện gì khác không?”

Thời gian gần đây, Ngạo Phong thuần hóa được nhiều thánh thú thần thú như vậy, thậm chí còn có cả một con thần thú ngũ tinh long vương Komodo, cô vốn tưởng rằng cũng đã đủ để lên cấp mới, nhưng ngưỡng cửa huyễn sư thiên không lại vẫn cứ chậm chạp không thể vượt qua được. Dẫu có thuần hóa ma thú cỡ nào thì tấm bình phong kia vẫn hoàn toàn không cách nào phá vỡ được, huyễn lực cũng không thể tăng lên.

Điều này khiến cho Ngạo Phong vô cùng đau đầu, thậm chí cô còn nghi ngờ dựa theo tình hình hiện tại, ký khế ước với cự long Candia kia thật sự có thể thăng cấp sao?

Về kinh nghiệm của Lôi Ngự Phong thì người anh em này chỉ chậc lưỡi một tiếng bảo rằng: “Uầy, không biết làm sao thì đã lên cấp rồi. Tôi đã lập lời thề với trời đất, không lừa cậu một chút nào đâu.” Khiến cho Ngạo Phong bực bội đến nỗi muốn hộc máu.

“Ngạo Phong, cậu hỏi cái này để làm gì, cậu đâu có phải huyễn sư, hỏi cũng vô dụng thôi.” Tần Dương bên cạnh lắc đầu cười nói.

“Nói linh tinh cái gì thế, cũng chưa chắc sau này Ngạo Phong sẽ không dùng tới nó, nói không chừng ngày nào đó thiên phú của cậu ấy thức tỉnh lại giống như Tần Ngạo Thiên các hạ, trở thành một vị huyễn sư thiên không cường đại ấy chứ.” Bởi vì quý mến Tần Ngạo Thiên, suốt cả đường đi Tần Phỉ Nhi đều đối xử với Ngạo Phong rất thân thiện. Lúc này sợ rằng Tần Dương nói tới chuyện thương tâm của Ngạo Phong, đả kích cậu ấy, cô gái bèn vội vàng trừng mắt lên tiếng bênh vực.

“Đúng đúng đúng, Ngạo Phong tiền đồ xán lạn, thằng em thối tha của tôi chỉ biết nói linh tinh là nhanh. Ngạo Phong, cậu đừng để ý nhé.” Một tay Tần Liễu kéo Tần Dương lại, vỗ bốp một cái lên đầu anh ta, cũng nói lời động viên với Ngạo Phong.

Ngạo Phong không thèm để ý, gật đầu nghiêm túc đáp lại: “Không sao, tôi tin tưởng mình sẽ nhanh chóng trở thành huyễn sư thiên không.”

Ba người vốn dĩ chỉ muốn an ủi Ngạo Phong một chút, không ngờ rằng người này lại thật sự kiêu ngạo. Nhìn bộ dạng ngẩng đầu ưỡn ngực tự tin tràn đầy của cậu ta, ai nấy đều trợn mắt mắt há hốc mồm dở khóc dở cười, chỉ có Tần Ngạo Hải ở bên cạnh lại đang nghẹn cười đến nỗi “Hự hự”.

Tần Thiển lại không hề để ý chút nào, khẽ mỉm cười ôn hòa nói: “Tuy rằng nói với các cậu như vậy thì hơi sớm, nhưng nếu như Ngạo Phong đã hỏi thì mọi người cùng nhau lắng nghe một chút nhé. Giữa cấp thiên và cấp địa là một mốc cần phải vượt qua. Trở thành huyễn sư thiên không thậm chí so với việc thăng cấp từ huyễn sư thiên không lên thành huyễn tông còn khó khăn hơn nhiều. Đầu tiên chính là phải tu luyện huyễn lực lên tới mức đỉnh điểm, sau đó thì để cho huyễn lực chuyển hóa thành vu lực, mượn sức mạnh vu lực mới có thể đủ sức phá vỡ tấm bình phong đó. Nếu chỉ dựa vào huyễn lực mà muốn vượt qua ngưỡng cửa kia thì thực sự quá mức khó khăn.”

Tần Thiển không hổ danh là một người đủ tư cách làm thầy giáo, tri thức lý luận hiểu biết sâu rộng hơn nhiều cái tên Lôi Ngự Phong bạ đâu đánh đấy. Ngạo Phong cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân đã hỏi một câu như vậy, cuối cùng đã tìm ra được vấn đề đang tồn tại. Chẳng trách cứ chậm chạp không thể nào thăng cấp được, vu lực, thì ra là vậy.

“Vậy như thế liệu có tình huống nào đặc biệt hay không? Kiểu như nhoáng một cái đã được thăng cấp rồi.” Nghĩ tới Lôi Ngự Phong, Ngạo Phong lại không khỏi nghi hoặc hỏi.

“Có, nhưng tình huống như vậy thì vô cùng ít ỏi. Khi cơ thể đã chịu sự xung kích nghiêm trọng, hoặc là có được một thứ vật phẩm dạng như linh quả trời đất khiến cho sức mạnh toàn thân đột nhiên tăng vọt. Sau khi phá vỡ bình phong, huyễn lực cũng sẽ tự chủ động chuyển hóa thành vu lực. Tình huống này và cái trước đó đều là trăm sông đổ về một biển, sau khi trở thành cấp thiên rồi thì chẳng có bất kỳ sự khác biệt nào cả.” Tần Thiển khẳng định về câu hỏi của Ngạo Phong.



“Đại đa số nhà thám thiểm tự chủ tu luyện đều đi theo con đường này, còn tứ đại gia tộc chúng ta và một vài thế lực lớn khác, trải qua những cố gắng hơn ngàn năm qua, các tiền bối đã tìm được công pháp cấp thiên chuyển hóa vu lực, để lại cho con cháu chúng ta sau này. Vì vậy nên số lượng huyễn sư thiên không của tứ đại gia tộc mới nhiều như vậy.”

Ngạo Phong gật đầu, ánh mắt hơi lay động: “Ra là thế… Tần Thiển đạo sư, những công pháp đó tôi có được biết không?”

Tần Thiển hơi sửng sốt, trong mắt hiện ra một ánh nhìn kỳ quái, ngừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Đương nhiên là được, cậu kế thừa huyết mạch trực hệ của cha cậu, vốn dĩ nên là cha cậu trực tiếp truyền thụ lại cho cậu, đáng tiếc là ông ấy đã mất nên cậu mới không hiểu được. Đương nhiên nói như vậy thì những thứ này đều là chuyện sau khi đã đạt được linh huyễn sư cửu kiếm, ngay cả Ngạo Hải cũng không biết được. Mà con cháu chi thứ cũng chỉ có khi nào trở thành linh huyễn sư cửu kiếm mới có thể được đưa vào từ đường để truyền dạy, nhưng bắt buộc phải bảo đảm không được tiết lộ ra ngoài.”

Ngạo Phong và Tần Ngạo Hải bốn mắt nhìn nhau giao lưu, hai người đều hiểu ý đối phương, dùng giọng nói trầm thấp chỉ có một mình Tần Thiển có thể nghe thấy được: “Tần Thiển các hạ, buổi tối chúng tôi tới tìm người.”

Lông mày khẽ nhướng lên, trên khuôn mặt Tần Thiển càng thêm vẻ kinh ngạc.

Đường đến sào huyệt của cự long cũng to rộng như vậy, đi cả ngày vẫn không thấy tăm hơi đâu. Tới ban đêm đội đi bộ cắm trại nghỉ ngơi, rất nhanh chóng tiếng ngáy trên đỉnh lều đã vang lên đều đều, Tần Thiển ngồi trong lều một mình nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong màn đêm tĩnh mịch, bức màn được vén lên, hai bóng người nhanh chóng lao vào.

“Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện là gì không? Ngạo Phong, tại sao cậu lại dò hỏi phương pháp chuyển hóa vu lực?” Ánh mắt Tần Thiển như tỏa ra ánh sáng linh động, sắc bén nhìn chằm chằm vào Ngạo Phong, dường như muốn nhìn thấu triệt để con người cô. Nhưng mặc kệ ông ta có đánh giá kiểu gì thì Ngạo Phong vẫn như cũ, vẫn là bộ dạng bình tĩnh trước sóng gió, không nhìn ra được nông sâu thế nào.

Càng là như vậy, trong lòng Tần Thiển lại càng thêm cảm thán bản thân quá hồ đồ, vậy mà lúc trước lại nhìn nhầm tên nhóc này, rõ ràng là thâm tàng bất lộ.

“Tần Thiển các hạ đã biết rõ còn cố hỏi, với kinh nghiệm của ngài thật sự không nhìn ra được điều gì ư?” Ngạo Phong không chút sợ hãi nhìn sang, cũng không giấu giếm nữa, khẽ cười một tiếng. Hoa văn màu bạc dưới chân từ từ dâng lên, hoa văn tứ linh tinh đã hiện ra hình dạng đầy đủ nhất, mỗi một đỉnh nhọn màu bạc lại là chín tiểu kiếm màu bạc không thừa không thiếu, ánh sáng lóa mắt đến nỗi khiến cho ánh mắt Tần Thiển lóe lên vẻ kinh ngạc cảm thán.

“Linh huyễn sư cửu kiếm! Trời ạ, một linh huyễn sư cửu kiếm mới mười lăm tuổi! Thiên phú thức tỉnh hay sao?”

Tuy đã chuẩn bị tâm lý trước, thiếu một chút suy đoán tới vài chuyện, Tần Thiển vẫn bất ngờ như thể nuốt nguyên một quả trứng gà, vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Đứa nhỏ này thật là, loại chuyện này cũng không biết đường nói sớm, định dọa nạt tôi chứ gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK