Ngạo Phong liếm môi, vô cùng mong chờ.
Dung Lạc lắc đầu cười nói: "Tôi thật sự không biết thằng nhóc nhà cậu chui từ đâu ra, nếu đúng là vậy thì tôi yên tâm rồi, cậu đợi một lát, anh Dung sẽ bắt được thánh thú để cậu tăng vọt lên luôn."
Lư Phong cũng cười lớn nói: "Cậu đừng quên tôi nữa, người anh em Truy Vân đã giúp chúng tôi nhiều như thế, nếu không bắt được bốn năm con thì tôi biết ăn nói thế nào đây?"
Trong lúc mọi người đang cười nói vui vẻ, bỗng nghe thấy tiếng kinh hô của đám huyễn sư ở phía trước, sắc mặt liền trở nên nghiêm nghị, cùng nhìn về phía khu rừng.
Lúc này mặt trời đã ngã về tây, hoàng hôn tuyệt đẹp tô điểm cho bầu trời xanh, khiến lòng người mê mẩn. Đợt ma thú trước mặt vừa mới kết thúc, mặt đất ngổn ngang xác ma thú và mấy thi thể người không cẩn thận bị giết, đại đội nhanh chóng rút lui, chiến trường hoàn toàn trống trơn. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ trận thế đã xảy ra sự chuyển biến, đổi thành trận thế tam giác giống như kim tự tháp, tập trung toàn bộ cường giả tinh nhuệ lên phía trước.
Trên bầu trời, thành chủ Lạc Ly cưỡi điểu sư đứng trước nhất, phía sau là một lượng lớn cường giả cũng cưỡi điểu sư, mặt đầy cảnh giác nhìn về phía trước. Đợt ma thú cuối cùng cũng đã tới.
Năm thân hình đáng sợ chui ra từ sâu trong rừng, bay lên bầu trời hoàng hôn, thân hình khổng lồ đó khiến người khác cảm thấy sợ hãi, dưới chân bọn chúng là hơn một trăm loại ma thú cơ bản, cũng chui ra từ trong rừng rậm, đồng loạt ngửa đầu gào thét, rung chuyển trời đất.
“Năm con thánh thú, còn lại đều là linh thú.” Ngạo Phong hít ngụm khí lạnh, cũng bị đội hình đáng sợ này làm cho choáng váng.
Năm ma thú khổng lồ che kín bầu trời dẫn đầu, lao về phía đám cường giả đang liên minh bảo vệ thành. Không ít chiến sĩ lính đánh thuê đứng hàng phía trước cảm thấy tê cả da dầu, ai cũng có thể tưởng tượng được hậu quả sau khi thánh thú như Voi ma mút kia lao vào doanh trại liên quân.
Hàng trăm con linh thú kia cũng rất đáng sợ, huống hồ sau lưng bọn chúng còn là một đại quân huyễn thú cửu tinh chi chít đang không ngừng tuôn ra khỏi khu rừng.
Nhưng năm con thánh thú và hàng trăm linh thú này, chỉ mới là đội tiên phong.
"Đội hình này quá khoa trương rồi đó! Điều động một loạt nhiều thánh thú và linh thú như vậy, chưa từng xuất hiện trong lịch sử của Nhật Bất Lạc. Trong các cuộc tấn công thành trước đây, cùng lắm chỉ có hai con thánh thú và mười con linh thú. Rốt cuộc là thần thú nào đang dẫn dắt bọn chúng? Ông trời đang đùa bỡn với chúng ta đúng không?” Khóe miệng của Lư Phong không khỏi giật mạnh nói.
“Chúng ta không thể để cho thánh thú xông vào, bằng không, cho dù thực lực của đoàn lính đánh thuê chúng ta cũng sẽ thương vong nặng nề.” Dung Lạc nghiêm nghị nói.
Ba người Ngạo Phong, Dung Lạc và Lư Phong có thể đối kháng với thánh thú, nên gật đầu với nhau vô cùng ăn ý, nhanh chóng nhảy lên lưng của Sấm Sét, rồi lao ra ngoài như tia chớp.
Ngạo Phong và Dung Lạc cùng kích hoạt huyễn lực, sử dụng khải hóa toàn thân. Áo giáp huyễn thú màu đồng thau bọc kín cơ thể của bọn họ, bởi vì lực công kích của thánh thú cực kỳ mạnh, trong khi bọn họ không phải là chiến sĩ tu luyện đến cực hạn như Lư Phong, nên dưới tình huống cấp độ của huyễn sư thấp hơn thánh thú, nếu không có áo giáp thú bảo vệ, lỡ bị thánh thú đập một phát thì bọn họ sẽ tiêu đời. Ngoài ra, Ngạo Phong cũng thả ra ba mươi hai chuột băng nhỏ, để lại một số con ở dưới đất, số còn lại thì đứng trên lưng của Sấm Sét, quan sát toàn bộ chiến trường.
“Tôi sẽ đi chiến đấu với con Voi ma mút kia, cứ để tôi ngã xuống lưng của nó là được.” Lư Phong nói với hai người Ngạo Phong.
"Còn tôi sẽ đi chiến đấu với Bá Tráo Long Tích Thú. Hùng Sư của tôi có thiên phú ưu thế trong việc đối chiến với ma thú loại thằn lằn, cho nên uy thế thánh thú của nó sẽ không ảnh hưởng bao nhiêu đến tôi, tôi nhất định có thể bắt được nó." Dung Lạc chỉ về phía Long Tích Thú nói.
"Được, hai anh đều phải cẩn thận, đặt an toàn lên hàng đầu, nếu không thể bắt được thì cứ thẳng tay mà giết, dù thánh thú quý giá đến đâu cũng không bằng tính mạng." Ngạo Phong cũng không do dự, căn dặn Sấm Sét lao thẳng về phía Voi ma mút, tốt nhất ở phía chính diện để làm nó bị thương, giảm bớt độ khó cho Dung Lạc và Lư Phong trong việc đánh bại bọn chúng, đồng thời ra lệnh cho một con chuột băng nhỏ đi theo mỗi người, để khi nào cô phát hiện tình hình không ổn sẽ chạy tới chi viện.
Xét về tốc độ, Sấm Sét là thuộc loài kiệt xuất trong thánh thú, nhanh chóng tiếp xúc trực diện với Voi ma mút chạy nhanh nhất, móng vuốt sắc bén cào rách mấy đường trên người nó, đồng thời Lư Phong cũng thuận thế nhảy lên lưng Voi ma mút.
Trong ma thú, có con lợi hại nhưng cũng có con bình thường, mấy con thánh thú này đều không phải là thánh thú cao tinh, nên cao thủ Địa Giai Đỉnh Phong của con người có thể đối phó được. Lư Phong đã tiến gần đến cảnh giới Kiếm Thánh, nên việc đánh bại con Voi ma mút này chỉ là vấn đề thời gian.
Sau khi giáng một đòn lên người Voi ma mút, Sấm Sét chẳng hề do dự, nhanh chóng lao về phía Long Tích Thú, Long Tích Thú tam tinh nhìn thấy Sấm Sét bừng bừng khí thế thì ánh mắt hiện lên vẻ sợ sệt, miệng phun ra một thứ giống như long tức, nhưng bị Sấm Sét né sang một bên ngay. Sấm Sét vòng ra phía sau Long Tích, rồi cắn xé chiếc đuôi của nó. Long Tích Thú đau đớn điên cuồng gào thét, thậm chí còn rớt xuống một mảng da thịt, máu chảy đầm đìa.
“Truy Vân, đợi tin tốt của tôi.” Dung Lạc khẽ cười đẹp trai rồi bay vút ra ngoài.
Còn Ngạo Phong và Sấm Sét – một người một thú cấp tốc lao về phía Đại bàng Kaidon. Thánh thú tứ tinh này là con mạnh nhất trong năm con. Sấm Sét và cô cùng ra tay, chẳng mấy chốc có thể bắt được nó. Nếu không phải cô sợ lực tấn công của nó có thể uy hiếp đến tính mạng của cô, thì cô đã sử dụng hóa giáp cục bộ của Răng Nanh và Sấm Sét, như vậy lực sát thương sẽ càng mạnh hơn.
Trên bầu trời, ba người Ngạo Phong tiếp nhận ba con thánh thú, còn Lê Thanh và hai bố con Batuk, Balbo thì ngăn chặn chim khổng lồ Oboni và Thái Thản Cự Vượn. Balbo và Batuk hợp sức đối phó với Thái Thản Cự Vượn, cộng thêm thánh thú thất tinh của Lê Thanh có ưu thế tuyệt đối, có thể bù đắp cho chỗ thiếu hụt, nên chẳng mấy chốc bọn họ cũng giành được chiến thắng, nhưng bọn họ phải giết chết thánh thú ngay.
Trận chiến giữa các cường giả bắt đầu, bên dưới, toàn bộ đoàn lính đánh thuê cũng thủ thế chờ đợi đợt xung kích của linh thú.
Đúng lúc này, hai làn khói đen ngòm bỗng bốc lên ở phía sau doanh trại hỗn hợp của Xích Luyện Đàn Sói và đoàn lính đánh thuê Phi Thiên, khiến mọi người nhất thời hoảng loạn.
"Ơ, tại sao phía sau doanh trại lại bốc cháy? Chuyện gì đang diễn ra vậy?"
"Là tên khốn kia đã phóng hỏa."
"Mùi gì thế, sao lại như vậy?"
Người của hai bên đều cảm thấy kỳ lạ, nhân số của đoàn lính đánh thuê Phi Thiên không hề ít, ngoại trừ tâm phúc của Batuk ra thì ông ta không hề nói cho bất kỳ ai, cho nên đám lính đánh thuê này cũng đang bàn tán xôn xao.
“Mùi thơm quá!” Một lính đánh thuê lớn tuổi dày dặn kinh nghiệm trong đoàn lính đánh thuê Phi Thiên khịt mũi, sắc mặt nhất thời trắng bệch tái nhợt kinh hô: “Ôi trời ơi! Đây… Đây chính là phấn hoa Siti."
“Chết tiệt, là phấn hoa Siti đó. Trời ơi! Là tên khốn không bằng đầu chó nào đã làm ra chuyện này."
Lúc này, đoàn lính đánh thuê Phi Thiên đã biến thành một mớ hỗn độn, bởi vì bọn họ đã nhìn thấy thủy triều linh thú ở phía trước đột nhiên ngừng lại. Sau khi ngửi thấy mùi phấn hoa Siti, hai mắt linh thú nhất thời phát sáng, thay đổi phương hướng ban đầu, điên cuồng lao về phía doanh trại của đoàn lính đánh thuê Phi Thiên như dời núi lấp biển.
"A! Cứu tôi với!"
"Trời ơi!"
Mấy trăm linh thú vốn phân tán đội hình, mặc dù sẽ có xung kích, nhưng chắc chắn sẽ không đến nỗi xuất hiện quá nhiều thương vong, nhưng bây giờ bị phấn hoa Siti thu hút, toàn bộ áp lực đều dồn về phía đoàn lính đánh thuê Phi Thiên. Tốc độ hành động của linh thú cực kỳ nhanh, trong khi chiến tuyến giữ thành lại rộng, nên mấy người khác chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, hoàn toàn không kịp cứu viện.
Đây là lần đầu tiên ma thú tấn công thành xuất hiện thương vong với quy mô lớn, toàn bộ huyễn sư đứng hàng trước của đoàn lính đánh thuê Phi Thiên đều bị làn sóng linh thú xung kích giết chết, có mấy người còn bị linh thú nuốt thẳng xuống bụng, ngay cả thi thể cũng không còn sót lại, mùi máu tanh bốc lên từ trong doanh trại của đoàn lính đánh thuê Phi Thiên còn nồng nặc hơn cả chiến trường.
Batuk và Balbo vừa mới chém đầu Thái Thản Cự Vượn, bỗng nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ trong doanh trại, bọn họ vốn tưởng rằng kế hoạch đã thành công, nên dương dương tự đắc quay đầu nhìn lại, nhưng lại chứng kiến cảnh tượng này, vẻ mặt đang tươi cười nhất thời cứng đờ một cách mỉa mai, trong tích tắc, hai người thật sự muốn chết cho rồi.
"Không! Chuyện này không thể nào!" Balbo như bị người khác bóp chặt cổ họng, sợ hãi hét lên.
"Chết tiệt, Balbo, mày đã làm cái quái gì vậy? Tao đã dặn đi dặn lại rồi, không ngờ mày lại đặt nhầm hai chiếc hòm." Hai mắt Batuk đỏ ngầu, giọng nói the thé như ác quỷ gào lên, trước mắt tối đen, chỉ cảm thấy dường như ngày tận thế sắp đến rồi.
Đoàn lính đánh thuê Phi Thiên tiêu đời rồi.
"Đây chính là sự bảo đảm của ông à? Đây chính là rắc rối lớn của Xích Luyện à? Đây chính là thắng lợi của chúng taà?" Không dễ gì Lê Thanh mới chém đầu chim khổng lồ Oboni, nhưng lại chứng kiến cảnh tượng này khiến anh ta suýt tức đến mức ngất đi.
"Batuk chết tiệt, ông tự làm tự chịu đi! Tôi sẽ không mắc lừa ông nữa đâu, ông hãy đi chết đi cho tôi!"
"A! Cậu Lê Thanh, đừng mà!"
Bố con Batuk còn chưa kịp nói xong, Lê Thanh đã mặt mày tái mét đạp bọn họ xuống lưng Kiếm Xỉ Hổ Vương. Batuk và Balbo rơi xuống từ độ cao hàng nghìn mét trên bầu trời, lại không biết bay, đường đường là Thánh kiếm sĩ thất tinh và linh huyễn sư nhất kiếm, vậy mà lại bị ngã chết cùng nhau.
Tiếc rằng bây giờ chiến trường đang là một mớ hỗn độn, ngoại trừ Ngạo Phong đang quan sát cảnh tượng này thông qua chuột băng nhỏ thì không còn ai có thời gian để chú ý tới cách chết chẳng hề vẻ vang của hai bố con nhà này.
"Phấn hoa Siti ư? Vậy phía sau doanh trại của chúng ta là gì?" Sau khi nghe thấy tiếng la hét thảm thiết của đoàn lính đánh thuê của Phi Thiên. Mấy lính đánh thuê của Xích Luyện và Đàn Sói đều trợn mắt há mồm, ngửi kỹ lại lần nữa, bây giờ mới xác định được mùi này không hề thơm, mà là mùi tanh hôi thoang thoảng, rất nhiều linh thú phân tán liền đi đường vòng, cuối cùng cũng có người nghĩ ra.
"Là phân của cự long. Chỉ có mùi phân của cự long mới có thể khiến đám linh thú này sợ hãi."
"Một bên là phấn hoa Siti, một bên là phân của cự long."
Mọi người sững sờ, không ai ngốc đến nỗi cho rằng đây là sự trùng hợp. Trước đó là vụ cá cược giữa hai đoàn lính đánh thuê lớn và hai vị cao thủ trẻ tuổi, sau đó lại xảy ra chuyện này, rất rõ ràng, đây hoàn toàn là một âm mưu.
Sau khi phát hiện ra phía sau doanh trại đang bốc cháy, đám người Hi Thản nhanh chóng quay về cứu viện, đúng lúc bắt gặp một nhóm người đang sốt sắng gấp gáp dập lửa cho chiếc hòm.
Nhưng tiếc rằng, đúng như Batuk đã nói, thứ này chỉ cần cháy một ít sẽ lưu giữ mùi rất lâu, cho dù đã dập tắt cũng chẳng ăn thua gì.
"Mẹ kiếp, mấy người là ai? Tại sao lại ra phía sau doanh trại của chúng tôi đốt phân cự long? Mấy người định hãm hại đoàn lính đánh thuê Xích Luyện chúng tôi à?" Duy Nặc rút trọng kiếm ra, chém đầu một người, giận dữ gầm lên.
Tất nhiên đám người Hi Thản cũng tin rằng Dung Lạc và Lư Phong sẽ không bao giờ làm ra chuyện như vậy, bởi vì bọn họ luôn trang nghiêm, rõ ràng bọn họ đang bị người khác hãm hại, khiến anh ta vô cùng căm tức.
"A! Đừng giết tôi, tôi... tôi nói hết. Là đoàn trưởng Batuk bảo chúng tôi làm như vậy." Người đàn ông cầm đầu biết kế hoạch đã thất bại, cho dù quay về cũng bị Batuk giết chết. Dưới cơn hoảng loạn, anh ta dứt khoát nói ra hết mọi chuyện: "Đoàn trưởng Batuk đã sắp xếp bảo chúng tôi đi đốt phấn hoa Siti, nhưng không biết tại sao, đồ vật của hai bên lại bị tráo đổi..."
“Cái gì!” Đám lính đánh thuê Xích Luyện ở xung quanh đều hít ngụm khí lạnh, một hòm gỗ chứa đầy phấn hoa Siti và phân cự long. Nếu để mặc cho tình huống toàn bộ phấn hoa Siti trong hòm đều bị thiêu rụi, không biết đến khi bọn họ tới đây sẽ có hậu quả gì?
Thảm họa! Chắc chắn đó sẽ là thảm họa không gì có thể sánh nổi. Cho dù mạnh như Xích Luyện cũng không thể nào đỡ lấy xung kích khủng khiếp như vậy, giống như đoàn lính đánh thuê Phi Thiên lúc này.
Sau khi biết được điều này, mọi người đều rất tức giận.
"Không ngờ tên khốn Batuk kia lại sử dụng thủ đoạn này, ông ta không có đủ tư cách để làm đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê. Cũng may ông trời có mắt, để ông ta tự làm tự chịu, mọi người mau trói bọn họ lại, rồi đưa đến chỗ thành chủ, để toàn bộ chiến sĩ đều nhìn thấy rõ bộ mặt của Batuk.” Hi Thản giận dữ gầm lên, rồi vung tay, lính đánh thuê Xích Luyện xông lên, bắt đầu trói từng người, rồi áp giải bọn họ đi ra trước.
Hai người Hi Thản gọi cho Cừu Nhiêm, rồi cùng đi đến doanh trại quân giữ thành, kể lại mọi chuyện cho thành chủ Lạc Ly nghe, Lạc Ly nghe xong cũng cực kỳ tức giận, dứt khoát cử một đội vệ binh đặc biệt đi thông báo chuyện này cho mấy đoàn lính đánh thuê khác và đội thám hiểm biết, để mọi người yên lòng.
Chẳng mấy chốc, quỷ kế của Batuk đã truyền khắp liên minh giữ thành, lọt vào tai mỗi người. Lính đánh thuê của đoàn lính đánh thuê Phi Thiên vốn đã chịu áp lực không gì sánh bằng rồi, bây giờ lại nghe thấy chính đoàn trưởng của mình đã hãm hại bọn họ, khiến nhiều người nản lòng thoái chí căm hận mắng chửi, xé rách biểu tượng đôi cánh trên tay áo, tuyên bố rút khỏi đoàn lính đánh thuê Phi Thiên.
Còn ông lão áo vàng Lâu Tịch phóng hỏa phía sau đoàn lính đánh thuê Phi Thiên, vừa nhìn thấy tình hình không ổn, liền chuồn mất tăm không còn bóng dáng.
Chẳng mấy chốc, đoàn lính đánh thuê lớn thứ ba trên đại lục lại người chết người rời đi, chủ lực cứ thế giải thể toàn bộ, cho dù vẫn còn tiểu đội phân tán ở khắp nơi, nhưng cũng khó mà thành tài, bởi vì danh tiếng của Batuk đã tuột dốc không phanh, đã trở thành một con chuột chạy trên đường bị mọi người khinh bỉ. Thậm chí sau khi chết, lão già đáng thương này vẫn bị mọi người phỉ nhổ.
Lúc này, ba người Ngạo Phong mới xách thánh thú đã bị đánh đến mức không thể cử động được nữa, mà mỗi người đã phụ trách lúc trước, quay về doanh trại. Nếu giết chết thánh thú, có lẽ sẽ không khó, nhưng để đánh bại nó mà không tổn hại đến tính mạng thì phải mất một khoảng thời gian, ngược lại Lê Thanh sớm đã giết chết chim khổng lồ Oboni, bây giờ không biết đã chạy đi đâu rồi.
Ngạo Phong đứng trên lưng Sấm Sét quan sát một vòng, nhưng không tìm thấy bóng dáng của Lê Thanh, ngược lại thông qua chuột băng nhỏ, đột nhiên phát hiện một bóng dáng màu đỏ thẫm quỷ dị đang bay ra khỏi khu rừng Nhật Bất Lạc với tốc độ đáng kinh ngạc, ngay cả tốc độ ánh mắt cũng không đuổi kịp, lao thẳng về phía doanh trại của đoàn lính đánh thuê Xích Luyện và Đàn Sói.
“Không ổn rồi, anh Dung!” Ngạo Phong cảm nhận được sự đáng sợ của bóng dáng màu đỏ thẫm đó, trong lòng vô cùng lo lắng nói: “Sấm Sét, mau lên! Mau quay về doanh trại!”
Nếu cô đoán không lầm, chắc chắn đó chính là thần thú.
Lúc này, cuộc chiến trên chiến trường đã tiến vào trạng thái gay cấn tột độ. Ma thú cửu tinh và chiến sĩ của liên minh giữ thành giằng co, chém giết lẫn nhau với khí thế ngút trời. Còn linh thú thì tập trung công kích doanh trại của đoàn lính đánh thuê Phi Thiên. Mấy đoàn lính đánh thuê khác đều cử tiểu đội tinh nhuệ đi tới chi viện, miễn cưỡng ngăn cản lực tấn công của đám ma thú.
Dung Lạc và Lư Phong kéo thánh thú đang sống dở chết dở quay về doanh trại, rồi hỏi chuyện khói đen, bây giờ mới biết quỷ kế của Batuk, trong lòng không khỏi run rẩy.
Nhưng bọn họ còn biết rõ tình hình hơn đám lính đánh thuê, nhớ lại ánh mắt đầy ẩn ý của Ngạo Phong, bọn họ đã hiểu được đại khái, chắc chắn Ngạo Phong đã âm thầm động tay động chân vào chuyện này, bằng không với sự khôn khéo và thận trọng của Batuk, làm sao có thể đặt nhầm hai chiếc hòm gỗ cơ chứ?
Trong lúc hai người đang cảm thán trước tâm cơ của Ngạo Phong, thì lính đánh thuê ở hai bên cũng phát hiện ra, ở gần đó có một bóng đỏ đang bay tới với tốc độ đáng kinh ngạc.
"Đó là cái gì? Ồ, nhanh quá đi mất!"
"Thiếu chủ! Thiếu chủ, cẩn thận!"
Bóng dáng màu đỏ tìm kiếm, rồi khóa chặt mục tiêu trên người Dung Lạc đang đứng hàng trước nhất, lao tới như một tia chớp.
Là thần thú! Dung Lạc bị hơi thở của nó khóa chặt, nhất thời cảm thấy cả người mình như bị đổ chì, ngay cả việc nhấc tay lên cũng trở nên vô cùng khó khăn. Uy thế thiên phú của thần thú đã khiến cho khải hoá Hùng Sư với hoa văn màu vàng kim thoát ly khỏi người Dung Lạc, héo rũ xuống đất, nhất thời cả người Dung Lạc đều bị bại lộ dưới sự xung kích chính diện của bóng dáng màu đỏ.
“Ầm!” Lúc Dung Lạc cho rằng mình sắp tiêu đời rồi thì một bóng người đột nhiên bay từ trên trời xuống, chặn trước mặt Dung Lạc trước khi bóng dáng màu đỏ va mạnh vào, rồi cả người bị đánh bật ra sau một cách thô bạo, phun ra một ngụm máu, được Dung Lạc đón vào lòng.
“Không! Truy Vân!” Dung Lạc nhìn thấy Ngạo Phong bị thương vì đỡ đòn cho mình, ngoài lòng cảm động ra thì trái tim như bị lưỡi dao sắc bén cứa vài nhát, đau không thể tả, anh ta thà để mình là người bị thương.
Dung Lạc ôm lấy cô, vội vàng muốn kiểm tra vết thương của cô, nhưng lúc anh ta cúi đầu xuống nhìn cô thì hoàn toàn ngây ngốc.
Anh ta nhìn thấy mặt nạ trắng như tuyết từ từ tan rã, hoá thành con chuột băng nhỏ đáng thương nằm trên cổ Ngạo Phong, trước mặt anh ta bỗng xuất hiện một gương mặt vô cùng xinh đẹp, gương mặt quen thuộc khiến Dung Lạc nhất thời sửng sốt, run rẩy hỏi: "Cậu... Cậu là... Ngạo Phong ư?"
Là cậu ấy! Không ngờ thật sự là cậu ấy.
Hai hình bóng trong tâm trí hoàn toàn trùng lặp, cuối cùng biến thành một người. Trong lòng Dung Lạc vô cùng phức tạp, cuộc gặp gỡ ở Tần Thành vào mấy ngày trước và sự tán thưởng kính phục trong hai ngày qua đã biến thành lòng kích động và vui sướng, xen lẫn một chút oán trách được che giấu và nhiều hơn nữa là cú sốc không thể nào kiềm chế lại được.
Dung Lạc không phải kẻ ngốc, bây giờ anh ta đã hoàn toàn hiểu rõ, thảo nào anh ta luôn cảm thấy cô rất quen thuộc đối với mình, còn nhiều lần xem Truy Vân là Ngạo Phong, chuyện này đâu thể trách anh ta được? Bởi vì Truy Vân và Ngạo Phong vốn cùng một người.
Thảo nào! Thảo nào Ngạo Phong lại thân thiết, đối xử đặc biệt với anh ta như vậy, với tính cách lạnh lùng của “Truy Vân”, lẽ ra cô không thể nhìn mình bằng ánh mắt khác khi vừa mới gặp mặt. Cô cũng từng ra ám hiệu mấy lần, nhưng tiếc rằng luôn bị một số việc gián đoạn, nên anh ta mãi không nghĩ ra.
"Khụ khụ..." Ngạo Phong cảm thấy toàn thân sắp rã rời rồi. Lúc nãy nhìn thấy thần thú đang lao về phía Dung Lạc, nên cô chỉ có thể sử dụng khải hóa cục bộ Răng Nanh và Sấm Sét, để tăng tốc độ của mình lên mức tối đa nhất, rồi chắn trước mặt anh ta, nhưng vì không có áo giáp thú bảo vệ nên cô đã bị thương nặng chỉ trong một lần va chạm, thậm chí còn khiến cô không thể duy trì khải hoá cục bộ được nữa.