• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Nam còn đang bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng đột nhiên phát hiện có hơn chục thanh phi kiếm màu đen tuyền từ hư không tứ phía bay tới! Từng thanh phi kiếm đều toát ra ánh sáng sắc bén lạnh như băng, nhất định không phải phàm vật, tạo thành một vòng tròn rồi lần lượt đâm vào đầu gã!

Mạc Nam toát mồ hôi lạnh tại chỗ, những đường phi kiếm vô hình đáng sợ như vậy đột nhiên bộc phát ra đả thương người ta, đó chắc chắn không phải thứ mà người thường có thể né được! Nếu Ngạo Phong không nhắc trước, thể nào gã cũng đã bị cạo đầu.

Hét lớn một tiếng, Mạc Nam vung mạnh trọng kiếm lên, xoay tròn thân thể như một con quay, kiếm khí màu xanh da trời tạo thành một vòng tròn nhỏ xung quanh gã, giống như một cái mai rùa. Mười lăm thanh phi kiếm được sử dụng để tấn công mặc dù kiếm phong khá sắc bén, nhưng liên tiếp bị tường đạn kiếm khí này đẩy xa.

Dù sao cũng là cấp bậc Kiếm Thánh, Mạc Nam cũng có chút bản lĩnh. Gã lại quát lớn, chém ra một đạo kiếm mạnh mẽ về hướng Ngạo Phong một cách như nước chảy mây trôi. Lúc này, gã không còn dám coi Ngạo Phong là tiểu bối nữa.

"Ngạo Phong! Cẩn thận!"

Nhìn thấy Ngạo Phong vẫn đứng đó không né cũng không tránh, Tần Ngạo Hải và Lôi Ngự Phong phía dưới kinh hồn táng đảm, dù sao cũng là một chiêu công kích toàn lực của Kiếm Thánh mà!

Phía chân trời bỗng dưng vang lên một âm thanh trầm đục, kiếm phong sắc bén đánh lên người Ngạo Phong. Một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện, chỉ thấy bên cạnh Ngạo Phong bỗng dưng lại nhiều thêm bốn thanh phi kiếm ẩn hình. Bốn thanh phi kiếm liên tục quay với tốc độ cao, tạo thành một kết giới lốc xoáy nho nhỏ, công kích kiếm khí màu lam nhạt chém lên trên, nhưng một lúc sau lại không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

“Cái này… cái này không thể nào!” Mạc Nam không dám tin mà nhảy dựng lên. Uy lực của một kiếm mà gã chém ra vừa rồi chỉ có gã rõ ràng. Gã có thể xác định một kiếm đó gần như là một kích toàn lực của gã, nhưng Ngạo Phong chẳng hề nâng tay lại hóa giải một cách nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.

"Thật là lợi hại! Ngạo Phong thật là lợi hại mà!" Tần Ngạo Hải hưng phấn mà lắc lắc Lôi Ngự Phong: "Anh xem! Ngạo Phong chẳng tổn thương lông tóc gì! Thật tốt quá, lần này trở lại Đế Đô, anh Ngạo Thiên sẽ vui chết mất. Ngạo Phong có khả năng tự bảo vệ bản thân, không phải bị gia tộc gọi là phế vật nữa rồi, thật sự là quá tốt!"

Lôi Ngự Phong cười khổ nói: "Tôi trái lại hi vọng tiểu tổ tông này đừng đáng sợ như vậy. Nếu tim phổi mà không tốt sẽ thật sự bị cậu ấy dọa ra bệnh luôn đó."

Ngạo Phong vẫn tao nhã đứng ngạo nghễ trong gió, chẳng rối sợi tóc nào, ánh mắt khẽ lóe lên, hừ lạnh: “Kiếm Thánh Mạc Nam, cũng chẳng có gì cả. Nếu công kích của anh đã không có hiệu quả với tôi, vậy thử xem chiêu của tôi đi!"

Bàn tay khẽ nâng lên, hướng ngón tay thon dài lên trên, mười lăm thanh phi kiếm nhất tề bay về, hoàn toàn tụ lại một điểm, một tầng ánh sáng xanh thẫm nhàn nhạt được rót vào bên trong thân kiếm, từng thanh phi kiếm càng ngày càng sáng, lóng lánh rực rỡ. Ngạo Phong vẫn mang theo biểu cảm thờ ơ, tàn nhẫn chĩa vào Mạc Nam, quát.

"Thiên Nhai - Ngự Kiếm Diệt!"

Mười lăm thanh phi kiếm lập tức khóa chặt vào Kiếm Thánh Mạc Nam, dưới sự điều khiển của Ngạo Phong, chúng bay ra ngoài như một con cá!

Mặt khác, sắc mặt Kiếm Thánh Mạc Nam thay đổi rõ rệt sau khi nghe thấy tiếng quát này. Tình thế cấp bách đến mức gã không nói được lời nào, vội vàng lặp lại chiêu cũ, lấy kiếm khí hình thành hộ thuẫn muốn ngăn cản công kích của phi kiếm, nhưng Thiên Nhai Ngự Kiếm Diệt sắc bén vô cùng, đến đâu cũng thuận lợi, thoáng chốc đã xuyên thủng khí thuẫn hộ thân của gã, tạo thành một vụ nổ, ầm ầm đánh tan "mai rùa" kia.

“A!” Kiếm Thánh Mạc Nam mặt xám mày tro rơi xuống từ không trung, quần áo trên người rách nát, lam lũ trông như ăn mày, tóc cũng bị cắt đứt mấy lọn, nhếch nhác luộm thuộm.

Trên bầu trời, Ngạo Phong lại động đậy ngón tay, mặt không chút thay đổi, cực kỳ tao nhã. Phi kiếm lại chĩa vào lần nữa, Mạc Nam đã liên tục lộn mấy vòng trên mặt đất, hét lên: "Chờ đã! Chờ đã! Tôi không đánh, tôi nhận thua!"

Sau khi sửng sốt một chút, Ngạo Phong nhún vai vẫy tay thu hồi phi kiếm hạ xuống từ trên trời, trong lòng có chút nghi hoặc. Mạc Nam này rõ ràng là một gã đàn ông tính tình bướng bỉnh, điển hình cho kiểu không thấy quan tài không đổ lệ, không đến Hoàng Hà sẽ không chưa từ bỏ ý định, gã vẫn chưa đổ máu mất hết sức chiến đấu thì sao lại cúi đầu với cô rồi?

Vừa mới suy nghĩ miên man, đã thấy Kiếm Thánh Mạc Nam chạy tới trước mặt như ăn phải một thùng chất kích thích, mặt đỏ bừng nhìn Ngạo Phong chằm chằm, như chuột thấy gạo. Ngạo Phong bị ánh mắt quỷ dị này của gã nhìn đến nỗi lạnh sống lưng, cô nhướng mày hỏi: "Sao thế? Chẳng lẽ anh lại muốn lật lọng?"

"Không phải, không phải, thua chính là thua, tôi xác thực không bằng Tần Ngạo Phong các hạ. Không ngờ Tần Ngạo Phong các hạ tuổi còn trẻ lại có thực lực như vậy, thật đúng là chỉ động ngón tay đã giải quyết được tôi rồi, hổ thẹn hổ thẹn." Kiếm Thánh Mạc Nam sờ sờ sau gáy, cười nói, trong mắt đột nhiên hiện lên vẻ nóng bỏng cực kỳ: "Còn nữa, cái này... Tần Ngạo Phong các hạ, cậu... cậu vừa mới sử dụng Thiên Nhai Kiếm Pháp của Kiếm Tôn đúng không? Chẳng lẽ các hạ là đệ tử của Kiếm Tôn sao?"

"A! Đúng rồi, phi kiếm!"

"Quả thực rất giống phi kiếm của Thiên Nhai Kiếm Tôn."

"Còn cả Thiên Nhai Ngự Kiếm Diệt kia nữa, Chúa ơi, Tần Ngạo Phong các hạ nhất định là đệ tử của Thiên Nhai Kiếm Tôn!"

Nhiều kiếm sĩ đại kiếm song thủ trong liên minh dường như được nhắc nhở, mồm năm miệng mười thổn thức, từng ánh mắt như thiêu đốt hệt Kiếm Thánh Mạc Nam bắn về phía này, như thể muốn thiêu Ngạo Phong thủng vài lỗ.

Ngạo Phong vỡ lẽ, thì ra là thế, Thiên Nhai Kiếm Tôn là cường giả hàng đầu được hầu hết các kiếm sĩ kính trọng nhất. Trong mười kiếm sĩ thì có chín rưỡi người đều là fan hâm mộ của ông ta. Thiên Nhai Ngự Kiếm Diệt của cô vừa lộ ra, thân là Kiếm Thánh, Mạc Nam đã nhận ra, bấy giờ mới hưng phấn đến thế.

“Tôi không tính là đệ tử. Ông ấy từng nói ông ấy không nhận đồ đệ, chỉ dạy tôi Ngự Kiếm Quyết mà thôi.” Ngạo Phong thản nhiên nói, không muốn phóng đại quan hệ giữa mình và Thiên Nhai.

Nhưng dù là như thế cũng không ảnh hưởng đến việc mọi người xác nhận sự thật này trong lòng. Dù sao Thiên Nhai Kiếm Tôn cũng chưa từng thu nhận bất kỳ đồ đệ nào trong một trăm năm qua, không có danh cũng có thực, cậu còn tưởng rằng cậu có thể trốn tránh sao?

Mạc Nam lập tức hét to với Ngạo Phong, hai mắt sáng ngời: "Lão đại, tôi đi theo anh! Từ nay về sau, anh nói đi hướng Đông, tôi không bao giờ đi hướng Tây!"

“Còn tôi còn tôi nữa!”

“Thần tượng, anh cũng nhận tôi đi!”

“Các hạ, nếu anh không cho tôi đi theo anh, tôi sẽ tìm một sợi mì treo cổ tự tử!”

Các kiếm sĩ náo loạn rồi...

Những kiếm sĩ như ong vỡ tổ khiến Ngạo Phong toát mồ hôi hột, không ngờ Thiên Nhai lại có sức hấp dẫn đáng sợ như vậy, cả Mạc Nam có ấn tượng tệ nhất về cô cũng tán thưởng cô.

Nhìn thấy cảnh này, Lôi Ngự Phong mỉm cười, vòng tay qua vai Ngạo Phong, thân thiết nói: "Thằng nhóc cậu được ủng hộ còn nhiều hơn tôi đấy, chủ ý cũng nhiều, tôi thấy tặng vị trí thủ lĩnh liên minh này cho cậu là được rồi. Dù sao tôi cũng bảo vệ cậu, đến cuối cùng còn phải nghe theo ý của cậu, không bằng cứ trực tiếp cho cậu làm đi, mọi người có chịu không?"

Mọi người đều vỗ tay khen hay, không có âm thanh phản đối.

Thủ lĩnh tất nhiên phải là một trong ba cao thủ cấp thien. Tình cảnh Ngạo Phong ngự kiếm đánh bại Mạc Nam một cách nhẹ nhàng bâng quơ khiến trong lòng mọi người rung động, ấn tượng sâu sắc. Cộng thêm cái tên của Thiên Nhai Kiếm Tôn, trong tiềm thức mọi người đều cảm thấy Lôi Ngự Phong không lợi hại bằng Ngạo Phong. Tuy rằng Ngạo Phong tuổi trẻ nhưng định luật tôn sùng kẻ mạnh không thay đổi từ xưa giờ, cả Mạc Nam và Lôi Ngự Phong đều sẵn sàng phục tùng Ngạo Phong, đó là điều tốt nhất.

Một đôi mắt đầy chờ mong nhìn qua, Ngạo Phong hơi nhướng mày, trong lòng lóe lên một ý nghĩ.

Liên minh Tự Do được thành lập bởi một số rất ít các cao thủ trong chốn rừng sâu này, có thể được coi là lực lượng hàng đầu trong rừng rậm Nhật Bất Lạc. Họ đều không phải là những người bình thường, nếu có thể vận dụng tổ chức thật tốt, dù lực ảnh hưởng không bằng tứ đại gia tộc nhưng cũng sẽ khiến bản thân cô sau này được lợi không ít!

Không phải Ngạo Phong muốn nghĩ đến lợi ích của mình, nhưng sau khi nghe những lời của Thiên Nhai, Ngạo Phong càng cảm thấy mình tứ cố vô thân trong thế giới này đến nhường nào.

Theo giọng điệu của Thiên Nhai, "kẻ thù" đó hoàn toàn không phải là một cá nhân. Rất có thể đó là một thế lực hoặc tổ chức vô cùng khổng lồ, muốn đối kháng dựa vào lực lượng một người là khó như lên trời. Tựa như Thiên Nhai lúc này, ông ta đã là cảnh giới Kiếm Thần nhưng vẫn không thể nào đối đầu trực diện với nó, vì vậy có thể tưởng tượng thế lực đó đáng sợ như thế nào. Ngạo Phong, người luôn có tâm tư tinh tế, sau khi hiểu được mọi chuyện đã biết những gì mình sắp phải làm. Một mặt, cô phải tìm cách để nâng cao sức mạnh cá nhân càng sớm càng tốt. Mặt khác, cô phải có thế lực của chính mình, hoặc có được mạng lưới xã hội của chính mình. Nếu không, chỉ một mình gia tộc Tần thị cũng đã khiến cô cảm thấy vô cùng bất lực.

Cô có bản tính tôn trọng tự do, mượn sức tất cả các bên sẽ chỉ có thất bại, vì vậy không thể tránh khỏi việc sẽ đắc tội ai đó, bằng không cô đã không rời khỏi thành Nhật Bất Lạc Thành nhanh như vậy rồi. Đó là một cơ hội tuyệt hảo để gia nhập Huyễn điện Ánh Sáng, cô tin rằng chỉ cần Thần Quân của Huyễn điện Ánh Sáng có mắt nhìn, bất cứ giá nào cũng sẽ chiêu mộ cô. Về phần Đại trưởng lão của thánh đường cứ đứng một bên đi.

Tuy nhiên, Ngạo Phong không muốn bị ràng buộc bởi bất kỳ thế lực nào, cho dù thế lực đó có thể cho cô địa vị lớn đến mức nào, bao nhiêu lợi ích, điều này cũng quyết định rằng con đường của cô sau này sẽ rất dài và gập ghềnh.

Nếu thực sự một ngày bị thế lực nào đó truy lùng, hoặc hoàn toàn trở mặt với nhà họ Tần, thì một chỗ dung thân vừa an toàn lại mạnh mẽ là quan trọng hơn hết. Trước mắt đây là một cơ hội vô cùng tốt, nếu Liên minh Tự Do này có thể trở thành hậu thuẫn của cô, lấy rừng rậm Nhật Bất Lạc to lớn xuyên lục địa từ đông sang tây làm căn cứ, cho dù kẻ địch có xâm nhập vào thì muốn tìm thấy cô dưới sự che chở của liên minh là điều cực kỳ khó khăn.

Đây mới chỉ là ý tưởng ban đầu, với mưu mô của Ngạo Phong, đương nhiên không thể chủ động nói những lời vớ vẩn như kiểu "tổ chức một thế lực để các người dốc sức phục vụ cho tôi" như thế được, thế thì không thực tế. Việc cô phải làm bây giờ là khiến mọi người tâm phục khẩu phục, mang lại cho họ những lợi ích to lớn của việc này, cho họ nợ nhân tình của mình trước, mở rộng mạng lưới và danh vọng, có một số việc sau khi tích tiểu thành đại sẽ tự nhiên như nước chảy thành sông.

Bây giờ Ngạo Phong vẫn không biết một ý tưởng be bé này sẽ phát triển như thế nào. Cô vô ý để lại một hạt giống, nhưng không ngờ nó lại trở thành một cây đại thụ cao chót vót.

"Được rồi, muốn tôi làm thủ lĩnh cũng được, nhưng có một điều kiện là các người phải đáp ứng với tôi. Trong các hành động tiếp theo, nhất là khi tiếp xúc với người của tứ đại gia tộc, các người không được tiết lộ bất kỳ thông tin gì và tên của tôi, chỉ có thể gọi tôi là 'đại thống lĩnh'." Ngạo Phong bình thản gật đầu nói, không biểu hiện ra quá nhiều phấn khích, như thể đây chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhưng loại khí phách ngạo nghễ toát ra từ cô khiến người ta phải chấn động tâm can.

Trên đời có một số người như vậy đấy, trời sinh đã là nhân vật lãnh tụ, có sức hút độc đáo và thuyết phục.

“Ặc, đại thống lĩnh, tại sao vậy?” Bạch Tinh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Ngạo Phong tò mò hỏi, miệng không tự chủ được mà thốt ra ba chữ này.

Ngạo Phong nở nụ cười thần bí, đôi mắt đen láy quét nhẹ xung quanh, không trả lời mà hỏi: "Những người của nhà họ Lam kia đã đá Liên minh Tự Do chúng ta ra, chẳng lẽ các người không tức giận sao? Chẳng lẽ chúng ta dễ bắt nạt như vậy à, mặc cho bọn họ bày sắc mặt cho chúng ta nhìn, không phản kích chút nào sao?"

Tất cả mọi người đều sửng sốt, lời nói của Ngạo Phong khiến bọn họ nhớ tới những chuyện khó chịu kia, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ phẫn nộ.

"Những người của nhà họ Lam kia thật là đáng hận! Ỷ vào việc mình có một tông sư thuần thú mà đã kiêu ngạo đến nỗi vểnh đuôi lên trời rồi. Mẹ nó, không phải chỉ là một tông sư thuần thú thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ! Ông đây muốn nó chết thì nó không sống được!” Mạc Nam lớn tiếng mắng, thân là Kiếm Thánh, gã muốn huyễn thú chết thì xác thực không phải vấn đề gì.

“Đúng thế, một tông sư thuần thú thôi, cũng không có gì đặc biệt!” Khẩu khí của Ngạo Phong mang theo sự khinh thường chế nhạo, sau đó cô lại chuyển chủ đề: “Tuy nhiên, chúng ta không chỉ muốn ma thú chết, cũng phải cần sống.”

“Muốn sống sao?” Lôi Ngự Phong khó hiểu nhìn cô, càng ngày càng cảm thấy cô đầy thần bí: “Ngạo Phong, muốn sống để làm gì?"

Bảy mươi cặp mắt cũng đang nhìn Ngạo Phong với cùng một sự nghi ngờ.

Ngạo Phong vẫn không trả lời, cô bước đến khoảng đất trống bên cạnh, lực tinh thần kích hoạt nhẫn Vô Tận Sinh Mệnh, một con tinh tinh Willitan hình thể cực lớn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Vết thương trên người con tinh tinh Willitan không còn chảy máu nữa, nhưng nó vẫn rất mệt, nằm trên mặt đất hồi lâu không thể động đậy.

"A! Là thánh thú tam tinh đã tập kích chúng ta!" Bạch Tinh cùng mấy người khác lần lượt hét lên: "Trời ạ, nó không chết sao?"

"Đại thống lĩnh, cậu... cậu muốn làm gì?"

Nhìn thấy con thánh thú này, trong lòng mọi người đột nhiên như hiểu ra điều gì, nghĩ đến khẩu khí vừa rồi của Ngạo Phong, dường như đã sáng tỏ một đáp án. Tuy nhiên tin tức này quá kinh người, kinh người đến mức không ai dám tin đó là sự thật, vì vậy họ đều không hẹn mà cùng nhìn vào hành động của Ngạo Phong.

Ngạo Phong vươn tay vỗ về thân thể của tinh tinh Willitan, đôi mắt đen nheo lại, niệm Huyễn Thần Quyết, tuy rằng rất đáng tiếc, nhưng cô không muốn bại lộ lực lượng của năng nguyên Huyễn Thần ngoài người thân tín đáng tin. Không thuyên chuyển năng nguyên Huyễn Thần nên thuần hóa thánh thú đơn giản hơn nhiều. Chỉ một lúc sau, Ngạo Phong phun ra một hơi, bỏ tay xuống, đi về phía mọi người.

“Anh, hiện tại đã là linh huyễn sư thất kiếm, có thể giành được con huyễn thú thứ hai không?” Ngạo Phong chỉ vào người đàn ông trung niên vừa mới lên tiếng cùng Bạch Tinh.

Thông thường, sau khi đạt đến cảnh giới của linh huyễn sư thất kiếm, huyễn sư có lực tinh thần hơi mạnh một chút đã có thể khế ước với con huyễn thú thứ hai. Sau huyễn sư thiên không mới có thể có thể với con thứ ba. Chẳng qua điều đó có quan hệ mật thiết với lực tinh thần, tình hình thực tế đa dạng và phức tạp hơn nhiều. Cũng có rất nhiều người chỉ có thể khế ước với một con huyễn thú dù đã ở huyễn sư thiên không.

Người đàn ông dường như nhận ra điều gì sắp xảy ra với anh ta, anh ta được ưu ái mà lo sợ, đứng ra nói: "Đúng... đúng vậy, đại thống lĩnh, mấy tháng trước tôi đã có thể khế ước với con huyễn thú thứ hai rồi. Nhưng con đầu tiên của tôi là huyễn thú cửu tinh, hoàn toàn không kiếm được con nhỏ tốt nào nên vẫn chưa khế ước."

Ngạo Phong "ừ" một tiếng, thuận tiện nói: "Vậy anh đi ký khế ước với con tinh tinh Willitan này đi."

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng người đàn ông vẫn thấy như đang mơ, suýt chút nữa nghĩ mình đã nghe nhầm. Anh ta dụi mắt để chắc chắn rằng phía trước xác thực có một đầu con tinh tinh Willitan, lại nhìn Ngạo Phong mấy lần, bấy giờ mới chậm rãi bước tới. Không thể trách anh ta quá cảnh giác. Một chiếc bánh khổng lồ từ trên trời rơi xuống, những người đi sâu trong rừng quanh năm chỉ e đều sẽ nghi ngờ không biết chiếc bánh này có thật hay không, có độc hay không.

Người đàn ông nửa tin nửa ngờ vươn tay ra, huyễn lực màu xanh thẫm ngưng tụ bên ngoài cơ thể, cố gắng giao tiếp ký kết khế ước với tinh tinh Willitan. Quá trình diễn ra suôn sẻ, sau khi linh hồn giao tiếp với huyễn thú, tinh văn khế ước đã hiện lên dưới chân anh ta, ánh bạc chói mắt lóe ra. Chẳng mấy chốc, anh ta đã cảm giác được ấn ký linh hồn của tinh tinh Willitan trong lòng.

“Chủ nhân, tôi tên là Willitan, sau này xin chăm sóc nhiều hơn.” Tinh tinh Willitan đại nạn không chết nên cũng không có quá nhiều cảm xúc chống cự, nhưng vẫn có hơi sợ hãi nhìn Ngạo Phong, vết thương trên người vẫn còn đau.

“Ặc… Vậy… cũng xin mày chăm sóc nhiều hơn.” Người đàn ông trung niên liếc mắt một cái, bấy giờ mới nghĩ tới thánh thú có thể giao tiếp với chủ nhân trong lòng, vẫn có hơi không dám, ngây ra như phỗng mà lên tiếng.

Theo yêu cầu của tinh tinh Willitan, người đàn ông trung niên thu hồi nó vào không gian huyễn thú để tĩnh dưỡng thương thế, sự phấn khích trong lòng anh ta bấy giờ mới bùng lên. Anh ta không nhịn được hoa chân múa tay đầy vui sướng, vọt tới trước mặt Ngạo Phong, kích động kêu lên: "Đại thống lĩnh! Tôi thành công rồi! Tôi thành công kyd khế ước với con thánh thú này rồi! Trời ơi, thật cảm ơn ngài, ngày sau ngài có điều gì dặn dò, Lưu Đông tôi tuyệt đối sẽ không nói nửa chữ không!"

Ký khế ước thành công rồi!

Cho đến bây giờ, các thành viên liên minh im lặng mới lần nữa thốt lên kinh ngạc, một mảnh xôn xao.

Không cần giải thích bằng lời nói, cảnh tượng vừa rồi đã trực tiếp chứng minh một sự thật đáng kinh ngạc. Tận mắt nhìn thấy, cho dù cảm thấy làm sao cũng không thể lý giải nổi thì cũng không có ai phản bác. Thiếu niên này vậy mà lại là một thuần thú sư! Vả lại nhất định là một tông sư thuần thú không thua gì Lam Tuân kia!

Có một nhân vật như vậy trong đội, cả đội có thể nhận được những lợi ích to lớn như thế nào? Mọi người nghĩ thôi cũng đã cảm thấy hưng phấn, các huyễn sư càng thảo luận càng vui vẻ, những từ ngữ ca ngợi tôn kính cảm thán dào dạt.

Nếu trước đây bọn họ tôn trọng Ngạo Phong chỉ vì cô là một cường giả, thì bây giờ họ đã hoàn toàn bị đả động bởi ích lợi. Đó là bản chất trục lợi của con người, chỉ cần họ không làm những điều trái với nguyên tắc, không bán đứng người thân và bạn bè thì điều đó không có gì đáng xấu hổ.

"Ngạo Phong, cậu... cậu vậy mà lại là tông sư thuần thú? Cậu, cậu, cậu, cậu không phải là người mà!" Lôi Ngự Phong càng hiểu biết sâu về thực lực của Ngạo Phong thì càng ngày càng bị đồ biến thái này đả kích. Cuối cùng anh ta cũng hiểu được tại sao Ngạo Phong lại có nhiều huyễn thú cấp cao như vậy. Một tông sư thuần thú còn có thể thiếu huyễn thú ư?

Lôi Ngự Phong hối hận đến cực điểm về hành vi ngu ngốc của mình. Nhất định là đầu anh ta đã bị cửa kẹp nên mới chạy tới so đấu với một tông sư thuần thú là ai nhiều huyễn thú hơn!

“Ai nói với anh tôi là tông sư thuần thú hả?” Ngạo Phong lườm anh ta một cái, không đả kích chết người thì không bỏ qua, ừ hử nói: “Tôi đường đường là đế vương thuần thú, vậy mà anh lại cho tôi là tông sư thuần thú? Muốn đánh đồng tôi với lão già Lam Tuân kia sao?"

"Éc..." Lôi Ngự Phong suýt nữa trợn tròn mắt ngất đi, khóe miệng giật giật, lông mày run rẩy không nói nên lời. Nếu nói thêm gì nữa thì anh ta nhất định sẽ bị tên biến thái này chọc tức mà đi đâm đầu vào miếng đậu hủ quá!

Đế vương thuần thú, Đế vương thuần thú gần như tuyệt chủng trên đại lục...

Quá sốc! Tất cả các thành viên của liên minh đều bị sốc tập thể, sốc đến mức mặt đanh lại, không phản xạ được gì.

Ngạo Phong thầm mỉm cười, xem ra mình đã đạt được mục đích, báo ra thân phận này có chút xíu ý đồ uy hiếp dụ dỗ mọi người trong liên minh, song dù sao đây cũng là sự thật.

“Mọi người đều đã thấy, tôi có thể thuần hóa thánh thú trong thời gian ngắn, thật sự là một Đế vương thuần thú.” Ngạo Phong nghiêm mặt, nhìn xung quanh, cao giọng nói: “Nếu hiện tại tôi đã là đại thống lĩnh của liên minh này, vậy đối với các vị, tôi đương nhiên sẽ không keo kiệt. Tôi sẽ thuần hóa không ràng buộc những ma thú cho các người, nhưng tôi hy vọng mọi người có thể giúp đỡ tôi một việc sau khi bắt được đội ngũ của nhà họ Lam."

"Ngạo Phong, tôi hiểu rồi, lần này những người của nhà họ Lam đến Sơn Lĩnh Chết Chóc còn có một mục đích khác, đó là thuần hóa huyễn thú cấp cao cho đệ tử gia tộc bọn họ. Cậu muốn gây phiền phức nhưng không muốn tiết lộ thân phận, nên mới bảo mọi người gọi cậu là đại thống lĩnh phải không?" Tần Ngạo Hải suy nghĩ một chút, sau đó lo lắng gật đầu: "Đúng vậy, không chỉ có nhà họ Lam sẽ trở lại làm phiền cậu, mà một khi thân phận của ậu bị gia tộc biết, khi địa vị trong gia tộc tăng lên, có thể bản bộ nhà họ Tần sẽ can thiệp vào hành động tự do của cậu, cũng sẽ bắt cậu thuần hóa rất nhiều huyễn thú cho gia tộc."

Tần Ngạo Hải biết Ngạo Phong luôn có ấn tượng không tốt với nhà họ Tần, nếu nhà họ Tần ép cô thì cô thậm chí sẽ náo loạn đến cá chết lưới rách. Bây giờ Ngạo Phong cũng không kém, nhưng so với một con quái vật như nhà họ Tần thì vẫn quá bé nhỏ. Chỉ cần nhìn tiểu đội thí luyện của nhà họ Tần, mỗi năm đều có thể rút ra một đội có đội hình khá kinh khủng.

“Đại thống lĩnh, chúng tôi hiểu rõ, xin ngài hãy yên tâm. Chúng tôi sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức gì về ngài!” Mạc Nam dẫn đầu nói với vẻ vô cùng tôn kính. Sự khẳng khái của Ngạo Phong so với ống ruột già của Lam Tuân, một trên trời một dưới đất, sự tồi tệ của Lam Tuân đã làm nổi bật lên cái tốt của Ngạo Phong, khiến cô có địa vị cao hơn trong lòng mọi người.

Một cách long trọng, Mạc Nam dẫn đầu tuyên thệ, những người khác cũng làm theo.

Hài lòng gật đầu, tiếp theo Ngạo Phong nở nụ cười có chút nham hiểm: "Như lời tôi đã nói, tông sư thuần thú nhà họ Lam không có gì đặc biệt, không phải chỉ là thuần thú thôi sao? Chỉ có một mình anh ta biết thôi sao? Tôi cũng cực kỳ ghét những người của nhà họ Lam. Nếu Lam Tuân và Lam Trừng dám chọc tôi, tôi sẽ dạy cho họ một bài học sâu sắc! Sau khi tất cả các vị nhận được huyễn thú cấp cao và thực lực nâng cao, tôi hi vọng các vị có thể hỗ trợ cướp sạch hết thảy huyễn thú mà bọn họ gặp được, không sót một con!"

Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người trong liên minh đều giơ tay tán thành mãnh liệt.

Bọn họ vốn đã có thù oán với nhà họ Lam, yêu cầu của Ngạo Phong chính là mục đích chung, hoàn toàn không có gì gọi là "hỗ trợ" cả. Nếu có thể, tất nhiên những người này đều muốn dạy cho gia tộc Lam thị một bài học. Nhưng suy cho cùng, tứ đại gia tộc có danh vọng cực lớn, có năng lực này hay không là chuyện thứ hai, nếu thật sự đả thương bất kỳ đệ tử trực hệ nào, chọc giận đến bổn gia bọn họ sẽ gặp rắc rối.

Tuy nhiên, cướp ma thú thì khác.

Chúng tôi cũng đâu có thật sự ra tay đả thương người, còn dọn sạch chướng ngại ma thú trên đường trên đường cho các người, các người nên cảm ơn chúng tôi mới đúng, sao có thể ra tay với chúng tôi chứ? Vả lại, ma thú trong Sơn Lĩnh Chết Chóc cũng không phải của nhà các người, chúng tôi thích giành như thế nào thì giành như thế đó! Các người không giành lại với chúng tôi có nghĩa là các người không có khả năng, nếu có khả năng thì các người đến cướp của chúng tôi đi!

Chỉ nhìn mục đích của gia tộc Lam thị một cách đơn thuần, cướp đi ma thú của bọn họ nhất định sẽ khiến bọn họ tức chết hơn là đối đầu trực tiếp với bọn họ. Vốn dĩ với sức chiến đấu của đám quân tạp nham như bọn họ là không có khả năng, nhưng Đế vương thuần thú Ngạo Phong này lại khiến cho bọn họ thấy được hy vọng. Nếu thay máu toàn bộ huyễn thú của năm mươi huyễn sư trong liên minh, tứ đại gia tộc còn có thể giành lại bọn họ sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt của mọi người càng trở nên háo hức, cả đội huyễn sư đồng loạt tung ra một đại quân thánh thú thì ngầu biết bao. Ngay cả tông sư thuần thú cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thuần hóa một con huyễn thú. Ngoài Đế vương thuần thú thì có ai dám tuyên bố có thể làm được điều đó trong thời gian ngắn chứ?

Ngạo Phong tràn đầy tự tin, liếc ngang mọi người, con ngươi đen bắn ra ánh sáng sắc bén, lạnh giọng quát: "Cướp sạch ma thú của bọn họ, cướp đi trứng rồng của bọn họ, ngay cả cự long Candia cũng không thể buông tha! Nói cho bọn họ biết, Liên minh Tự Do chúng ta không phải dễ bắt nạt như vậy!"

"Đúng! Chúng ta không dễ bắt nạt như vậy!"

"Đại thống lĩnh, chúng tôi đi theo cậu, cướp cho bằng sạch của bọn họ!"

Nhiệt huyết của liên minh sôi trào, kích động đến mức đồng loạt giơ cao nắm đấm phải, hét lớn.

Lôi Ngự Phong nhìn chằm chằm vào dáng vẻ tự tin của Ngạo Phong trong sự kinh ngạc và tán thưởng. Ở đâu đó trong trái tim anh ta đang đập dữ dội, anh ta vô cùng khâm phục năng lực thống lĩnh của cô. Cho dù là anh ta, chỉ sợ cũng không thể nào khiến những người này quyết một lòng, nhưng cô đã làm được. Chỉ cần một vài câu khẩu hiệu là có thể huy động cảm xúc của mọi người, khiến mọi người không khỏi trở nên phấn khích, thật là không phục cũng không được mà.

Kể từ lúc này, tất cả mọi người trong liên minh đều hết lòng coi Ngạo Phong là thống lĩnh liên minh thực sự, và xưng hô "Đại thống lĩnh" này không ngừng được tiếp tục. Mặc kệ Ngạo Phong có nổi danh đến thế nào, danh hiệu nhiều bao nhiêu, những người tham gia hành động lần này từ đầu đến cuối luôn gọi Ngạo Phong là "Đại thống lĩnh".

“Đi thôi!” Ngạo Phong cười nhẹ, không đổ thêm dầu vào lửa, đi trước làm gương, dẫn đám người vào Sơn Lĩnh Chết Chóc theo con đường ngày hôm qua, bắt đầu cuộc phiêu lưu ly kỳ này.

Bởi vì mọi người đều là thám hiểm lâu năm trong rừng, thực lực và kinh nghiệm đều là những cao thủ khá mạnh, ra tay rất nhanh, dọc đường không ai bị bỏ lại, kể cả những cô gái thể lực yếu cũng không ngoại lệ. Con đường phía trước quả là như những gì Ngạo Phong đã nói, không một con quái vật nào dám dừng lại sau vụ siêu thần thú Áo Tư Lâm, họ đi đường khá an toàn.

Vào lúc hoàng hôn, sau cả ngày gấp gáp điên cuồng, mọi người băng qua ngoại vi của Sơn Lĩnh Chết Chóc bằng một con đường nhỏ và đến lối vào của hành lang Chết Chóc.

Ngạo Phong hít sâu một hơi, cảm xúc dâng trào, cảnh tượng trước mắt thật là to lớn bao la hùng vĩ!

Hai dãy vách núi nhô ra và vách đá tạo thành một vòm tròn khổng lồ, trong đó có một lối đi khổng lồ, trải dài thẳng tắp không thể nhìn thấy điểm cuối. Lối đi rộng thênh thang, người đứng dưới lối đi này chỉ như con kiến nhỏ, ngó nghiêng từ chân vách núi sang phía kia đúng là mơ hồ lờ mờ.

Từ đây, bọn đã chân chính tiến vào vùng nội địa của Sơn Lĩnh Chết Chóc, sau khi đi qua hành lang Chết Chóc là một thung lũng rậm rạp với nhiều nhánh khác nhau, bên trong có đủ loại ma thú cấp cao, có sâu có nông. Thung lũng khổng lồ gần nhất là con đường dẫn đến hang ổ của cự long, chỗ ở của cự long Candia.

Nói chung, thung lũng càng sâu thì cấp độ thần thú cố thủ trong đó càng cao. Ngay cả cự long Candia ở bên ngoài cũng có cấp bậc thất tinh. Ngạo Phong không thể tưởng tượng được bên trong nó sẽ điên cuồng như thế nào. Thiên Nhai đã từng nói rằng thậm chí còn có ma thú gần Áo Tư Lâm, luôn như hổ rình mồi muốn thay thế được địa vị của nó, có lẽ đó cũng là một siêu thần thú, nhưng với thực lực hiện tại của cô thì hoàn toàn không thể nào đi vào thám hiểm.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đen, vầng trăng sáng vằng vặc treo cao trên đầu, Ngạo Phong chăm chú nhìn, nói: "Hôm nay chúng ta hạ trại ở đây nghỉ ngơi, còn rất lâu mới tới sào huyệt cự long, cả ngày hôm nay chắc là chúng ta đã đuổi theo đội ngũ của bọn họ được nửa chặng đường rồi. Ban đêm phải cảnh giác một chút, từ đây sẽ có ma thú thường lui tới."

“Vâng, đại thống lĩnh!” Tất cả những người mạo hiểm trong liên minh đều đáp lời. Từng đội trưởng của mỗi đội đều có ít nhất một chiếc nhẫn không gian cần thiết cho cuộc mạo hiểm. Mọi người lấy ra những chiếc lều và các vật dụng khác từ đó, thuần thục dựng trại, sau đó rải phân cự long xung quanh trại, nó có thể đóng một số vai trò trong việc chống lại sự xâm nhập của ma thú.

Lúc này kinh nghiệm và tố chất mấy năm của những người mạo hiểm được thể hiện. Bọn họ hoàn toàn không cần Ngạo Phong dặn dò đã tự mình chuẩn bị mọi thứ, chia cắt lượt canh đêm, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với cậu ấm cô chiêu chưa bao giờ ra khỏi cửa của các gia tộc kia.

Cả ngày nay không gặp phải ma thú nào, toàn bộ đường đi không bị cản trở, mọi người thầm tấm tắc, đồng thời lấy làm kỳ lạ, càng thêm khâm phục Ngạo Phong. Cả đoạn đường bên ngoài vậy mà không còn sót lại con ma thú nào, thật không biết vị đại thống lĩnh tuổi trẻ của bọn họ đã làm như thế nào!

Những người khác hạ trại, Ngạo Phong, ba cường giả thực lực cấp thiên, và tất cả các linh huyễn sư và thánh kiếm sĩ trên thất kiếm thất tinh thảo luận về chiến lược để đối phó với ma thú ban đêm. Trong đó có bốn linh huyễn sư và hai thánh kiếm sĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK