Nhưng Trần Phiêu Phiêu đã bắt gặp ánh mắt cười của Đào Tẩm, cắn nhẹ vào môi dưới, cầm lấy túi của bà ngoại, dìu bà ra khỏi đám đông, mới giới thiệu: "Bà ngoại, đây là chị bạn cùng trường của con, Đào Tẩm, Tẩm của ngâm mình."
"Chị, đây là bà ngoại của em."
Gọi là chị bạn cùng trường? Đào Tẩm nhìn cô nàng giả vờ ngoan ngoãn, không vạch trần.
"Chào bà ạ."
Bà ngoại ngẩng đầu nhìn Đào Tẩm: "Chị bạn, lê tốt, lê tốt."
Đào Tẩm khẽ "a" một tiếng, bật cười.
Bà ngoại học tiếng phổ thông theo TV, không chuẩn lắm. Trần Phiêu Phiêu đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Bà ngoại, bà không cần nói tiếng phổ thông đâu."
Cũng không cần gọi Đào Tẩm là chị bạn cùng trường.
"Cứ gọi con là Tẩm Tẩm là được." Thấy vậy, Đào Tẩm kịp thời lên tiếng.
"Ồ." Bà ngoại gật đầu, từ trên xuống dưới đánh giá Đào Tẩm, hỏi: "Con cao thế nhỉ?"
"Một mét bảy hai, một mét bảy hai bà ngoại ạ." Trần Phiêu Phiêu nói.
Bà ngoại "ồ" lên một tiếng, rất tán thưởng.
Đào Tẩm mỉm cười, hai tay đan sau lưng, đứng trước thang máy, hơi cúi đầu.
Bà ngoại và Trần Phiêu Phiêu trò chuyện một lúc, nào là gầy béo linh tinh. Thang máy đến, ba người bước vào, lại có thêm vài xe đẩy hành lý chen chút, Đào Tẩm và Trần Phiêu Phiêu bị đẩy ra mép thang máy. Trần Phiêu Phiêu cảm thấy Đào Tẩm khẽ chạm vào cánh tay mình, nhìn về phía cửa thang máy, thì thầm: "Sao em biết?"
"Biết gì cơ?"
"Một mét bảy hai."
À... Trần Phiêu Phiêu hắng giọng: "Đoán thử thôi."
Đào Tẩm khẽ cười: "Đoán cũng chuẩn ghê."
"Ừm, mắt em là thước đo mà." Trần Phiêu Phiêu cũng nhìn về phía cửa thang máy, nói khe khẽ.
"Phụt" một tiếng, cô nghe thấy hơi thở bên tai trở nên sống động.
Chơi chữ à, cô cũng biết cách chọc Đào Tẩm vui đấy chứ.
Trần Phiêu Phiêu rất muốn nắm tay chị, những ngón tay kiềm chế cứ ngọ nguậy. Cô lảng tránh quay đầu sang vén vành mũ của bà ngoại: "Bà, bà đội cái này có nóng không?"
Bà ngoại đánh yêu vào tay cô nàng: "Đây là style của bà đấy."
"Bà còn có style nữa cơ?" Trần Phiêu Phiêu vui, cười tít mắt.
"Sao nào? Quần áo của bà cũng mới mua đấy, vải tetoron." Bà ngoại kéo kéo vạt áo.
Tetoron chắc là polyester, Trần Phiêu Phiêu chỉnh lại quần áo cho bà, thuận miệng nói: "Xịn quá bà ơi, có thoải mái không?"
"Cũng được."
Thang máy đến, cả nhóm xách túi ra ngoài, mua vé đi tàu cao tốc. Bà ngoại rất tò mò trên đường, cũng rất cẩn thận, khi lên tàu điện luôn đi nhanh hơn vài bước, sợ cửa đóng lại bỏ bà ở ngoài.
"Tẩm Tẩm cũng nhanh lên." Bà vẫy tay ra ngoài.
"Dạ đến rồi." Đào Tẩm chạy nhỏ vào trong.
Trần Phiêu Phiêu ngồi cạnh Đào Tẩm, lắng nghe chị trò chuyện với bà ngoại. Bà ngoại hỏi thẻ này có cần trả lại không, Đào Tẩm dịu dàng nói với bà rằng thẻ này dùng một lần, phải thu hồi, thẻ của mình và Phiêu Phiêu thì không cần, sau đó lật hai mặt thẻ, cẩn thận giải thích sự khác biệt giữa chúng.
Chị vẫn điềm tĩnh, thong dong và đáng yêu như vậy.
Trần Phiêu Phiêu dựa vào vai bà ngoại, hít hà mùi hương quen thuộc, không nói gì. Đào Tẩm thỉnh thoảng nhìn cô bé trong lúc trò chuyện, ngoan ngoãn và yên bình, không phải là sự bình tĩnh giả tạo, mà giống như một con chim mỏi mệt trở về tổ.
Mái tóc như thác nước buông xuống, xõa ra hai bên má. Tay Đào Tẩm khẽ động đậy, giây tiếp theo tay bà ngoại đưa ra, vuốt tóc Trần Phiêu Phiêu gọn gàng.
Cũng giống như lộ trình lúc đến, sau khi ra khỏi ga, họ bắt taxi, đến khu nhà, trời đã nhá nhem. Mắt bà ngoại không nhìn rõ vào ban đêm, bà nắm chặt tay Trần Phiêu Phiêu, nheo mắt bước vào tòa nhà.
Đợi Đào Tẩm mở cửa, bà ngoại đã quen với ánh sáng, đôi mắt đục ngầu chớp chớp rơi ra những giọt nước mắt khô khốc. Bà lau nước mắt, ngẩn người: "Phiêu Phiêu à."
"Dạ?" Trần Phiêu Phiêu dìu bà đến sô pha.
Bà ngoại nhìn quanh: "Sao không giống khách sạn nhỉ?"
"Không phải khách sạn đâu bà ngoại," Trần Phiêu Phiêu rót nước cho bà, rồi lại rót một cốc cho Đào Tẩm, "Đây là nhà của chị bạn con, à, chị ấy thuê, mấy ngày nay ở đây."
Bà ngoại nhìn Đào Tẩm, rồi lại nhìn căn nhà, cau mày: "Cậu con nói sẽ tìm chỗ ở cho bà mà, sao lại ở nhà bạn thế này."
Bà nắm chặt tay Trần Phiêu Phiêu: "Cậu không đưa tiền cho con thuê phòng à?"
Trần Phiêu Phiêu sửng sốt, lắc đầu: "Không ạ bà ngoại."
"Con còn nói với cậu mợ là bà không có tiền, nhưng bà nói rất nhớ con, rất muốn đến thăm mà chẳng biết phải làm sao, lúc đó con khóc, chị bạn thấy con khóc, chị nói mình có nhà, có thể ở nhờ."
Trần Phiêu Phiêu nói nhỏ.
Đào Tẩm liếc nhìn. Thông thường trong những bộ phim theo nguyên tắc "gia hòa vạn sự hưng", nữ chính gặp tình huống này sẽ giấu nhẹm đi, hoặc cười trừ cho qua chuyện. Nhưng Trần Phiêu Phiêu lại nói với vẻ mặt tủi thân rằng mình đã khóc.
Không hề giữ thể diện cho họ hàng chút nào.
Đào Tẩm uống một ngụm nước, ánh mắt Trần Phiêu Phiêu lướt qua, mím chặt khóe miệng.
Bà ngoại rất giận, kéo mạnh cổ tay Trần Phiêu Phiêu: "Đưa điện thoại cho bà, bà gọi cậu!"
Trần Phiêu Phiêu lắc đầu: "Ăn cơm trước đã bà. Gọi cũng vô ích, giờ này không đặt được phòng đâu."
Cô ân cần xoa dịu bà ngoại, lại đưa nước cho bà uống.
Bà ngoại uống một hơi cạn sạch, vẫn không vui, vỗ vỗ bàn tay nhỏ của cháu, hừ một tiếng: "Bà ngoại có tiền, để dành hết cho con, không cho cậu."
Trần Phiêu Phiêu cười: "Dạ, bà ngoại, con sẽ nuôi bà. Sau này chúng ta cũng thuê nhà kiểu này, được không? Đẹp quá."
Cô nhăn mũi âu yếm, nháy mắt với bà ngoại, thì thầm.
Thật đáng yêu, Đào Tẩm chống cằm nhìn cô bé, lại muốn nói ba chữ đó.
Nghỉ ngơi một lát, 6 giờ rưỡi. Bà ngoại không chịu ngồi yên, cũng không muốn ra ngoài ăn, nói sẽ nấu mì cho hai đứa. Bà nắm tay Đào Tẩm đi vào bếp, đun nước, không ngừng cảm ơn và trò chuyện hồi lâu.
"Phiêu Phiêu nhà mình ở trường có ngoan không?" Bà hỏi.
"Rất ngoan ạ." Đào Tẩm liếc nhìn Trần Phiêu Phiêu đang ngồi xổm ở phòng khách sắp xếp hành lý cho bà ngoại.
"Hai đứa quen nhau thế nào vậy?" Bà ngoại lại hỏi.
"Dạ?"
"Tức là quen rồi ở nhau ấy."
Ừm... Đào Tẩm liếm môi, vành tai ửng đỏ, mấy chữ "quen rồi ở cùng nhau", ở Bắc Thành hình như có ý nghĩa hơi khác.
"Chúng con cùng một câu lạc bộ, em ấy mới vào, con dẫn dắt em ấy," Đào Tẩm nhẹ nhàng trả lời, liếc nhìn nồi nước, "Bà ngoại, nước sôi rồi."
"Ồ," bà ngoại cho mì vào nồi, "Tẩm Tẩm có ăn cay không?"
"Dạ có, con ăn cay hơn cả Phiêu Phiêu." Đào Tẩm cười nói.
"Thế à?" Bà ngoại nhướng mày, "Phiêu Phiêu nhà mình ăn cay giỏi lắm đấy."
"Thật mà," Đào Tẩm mỉm cười, "Bà không tin thì hỏi em ấy xem."
"Bà ngoại không tin đâu, bà ngoại sẽ cho con thêm hai thìa ớt, nếu con thấy cay, thì không giỏi đâu." Bà ngoại nghiêng đầu hừ hừ, dùng đũa đảo mì.
Đào Tẩm bật cười, chống tay lên bàn bếp, dựa nhẹ vào: "Vậy nếu con giỏi, có thưởng không bà ngoại?"
"Thưởng cho con thêm bát nữa." Bà ngoại bị chọc cười.
Trần Phiêu Phiêu ôm đồ ngủ của ngoại, nhìn hai người họ qua khe cửa bếp hé mở.
Đã lâu không nghe thấy tiếng cười thứ ba trong nhà bà ngoại, thường thì người chọc bà ngoại cười như vậy là cô.
Đào Tẩm thật đỉnh, không chỉ khiến bạn bè cùng trang lứa yêu mến, thầy cô yêu mến, mà ngay cả bà ngoại cũng muốn nói chuyện nhiều hơn.
Trong lòng vừa thoải mái vừa không thoải mái. Quả nhiên, chị đối xử tốt với tất cả những người "không đáng ghét".
Cách nấu mì của bà ngoại khác với Bắc Thành, thường thì miền Bắc sẽ nấu nước dùng và mì cùng nhau, nhưng mì ở Tân Đô có gia vị sẵn, chỉ cần vớt mì ra trộn đều, còn nước dùng là nước sôi để nguội. Trần Phiêu Phiêu nói không sai, bà ngoại nấu ăn rất ngon, hai người ăn đến mê mẩn.
Bà ngoại không đói, chỉ chần một ít cải thảo, vừa ăn vừa nhìn hai người họ.
Ăn xong, Đào Tẩm và Trần Phiêu Phiêu đi rửa bát. Đào Tẩm lau khô đũa, đưa cho Trần Phiêu Phiêu. Trần Phiêu Phiêu đặt đũa vào chỗ, lau khô nước đọng trong bát, đột nhiên nghĩ đến gì đó: "Tối nay chị ở lại đây à?"
Đào Tẩm lắc đầu: "Chị về ký túc xá, còn bài tập phải làm."
Trần Phiêu Phiêu im lặng, Đào Tẩm cúi xuống nhìn cô: "Sao vậy?"
"Lúc nãy em đang nghĩ chúng ta sẽ ở như thế nào. Không phải có hai phòng sao, đương nhiên em sẽ ở với bà ngoại, nhưng em lại nghĩ, nếu chị ở cùng, liệu có thấy không thoải mái không." Dù sao Trần Phiêu Phiêu và bà ngoại là người một nhà.
"Nhưng nếu chị về ký túc xá, chỉ còn em và bà ngoại ở đây, cũng không ổn lắm phải không?"
Cứ như là chiếm dụng nhà người ta vậy.
Trần Phiêu Phiêu ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Đào Tẩm.
Cô đã bắt đầu có chút dựa dẫm vào quyết định của Đào Tẩm, mặc dù bản thân cô vẫn chưa nhận ra.
Đào Tẩm rửa tay xong, từ tốn lau khô bằng khăn giấy, ném vào thùng rác, rồi mới nói: "Vậy thì vừa hay."
"Hả?"
"Bạn cùng phòng của chị về hết rồi, trong ký túc xá chỉ còn mình chị," Đào Tẩm dừng lại một chút, nhìn Trần Phiêu Phiêu, giọng nói nhẹ nhàng, "Chị sợ tối."
Vậy ý chị là... Trần Phiêu Phiêu cảm thấy tim mình như nghẹn lại, một cảm giác chua xót lan tỏa.
Cô đoán ra rồi, Đào Tẩm muốn khi sắp xếp ổn thỏa cho bà ngoại, sẽ cùng về ký túc xá.
Thực ra đó là một đề nghị rất bình thường, nhưng vì Trần Phiêu Phiêu đang nợ ân tình của Đào Tẩm, nên cuộc trò chuyện này giống như một giao dịch, khiến những câu nói bình thường trở nên đầy ẩn ý.
"Ý chị là sao?" Trần Phiêu Phiêu khàn giọng, dịu dàng hỏi.
Những giọt mồ hôi li ti lấm tấm trên chiếc cổ trắng ngần.
Những ngón tay sạch sẽ và thon dài của Đào Tẩm chống lên mép bếp, ngón trỏ lơ đãng cọ xát trên đó.
"Em ngủ cùng chị đi." Cô khẽ cười, nụ cười như gió xuân thoảng qua, đôi mắt sáng long lanh, hàm răng trắng muốt.