Cô cảm giác như mình đang đứng trước Đào Tẩm mà không một mảnh vải che thân, hoàn toàn trần trụi. Song Đào Tẩm chỉ mỉm cười, nói rằng cô rất đáng yêu, rất xinh đẹp, chị rất thích cô, dù cho cả thể xác lẫn tâm hồn cô có trần trụi đi chăng nữa.
Trần Phiêu Phiêu hiếm khi được nếm trải cảm giác được yêu, nên phản ứng đầu tiên của cô là sự bối rối và chua xót. Tai cô nóng bừng, khóe mắt cay cay.
Cô lại nghĩ về ảnh đại diện của Đào Tẩm. Lúc này, trái tim Trần Phiêu Phiêu như một vách đá cheo leo, khô cằn, trơ trọi, còn Đào Tẩm là những con sóng bất tận, cuồn cuộn vỗ vào vách đá ấy, mang theo muôn vàn cảm xúc dâng trào.
Khi nào thì thủy triều mới rút đây?
Năm, bốn, ba, hai, một...
Trần Phiêu Phiêu chưa bao giờ là người dễ có được thứ mình muốn, nên cô luôn phải đấu tranh, phải giành giật, giống như việc ăn bát mì tương đen hôm nào. Cô cứ ngỡ để có được tình cảm của Đào Tẩm, cô cũng phải dày công mưu tính.
Nhưng Đào Tẩm nói - không cần. Chị đã thích cô từ lâu và điều kiện duy nhất là: Trần Phiêu Phiêu cứ là chính mình.
Trần Phiêu Phiêu không tin nổi, liệu có ai đó thực sự thích Trần Phiêu Phiêu chỉ vì Trần Phiêu Phiêu là Trần Phiêu Phiêu?
Cô khẽ cử động cổ, cảm giác thật khó tin.
Nhưng Đào Tẩm lại có một gương mặt quá đỗi chân thành, khiến lời nói dối dường như không thể tồn tại trong ánh mắt ấy.
Trần Phiêu Phiêu bất giác tua lại những khoảnh khắc cô và Đào Tẩm gặp nhau trong tâm trí.
"Khác với những gì chị thấy."
"Khá đáng yêu."
"Tôi khá thích em ấy."
"Em vào câu lạc bộ nhạc kịch rồi, không phải là diễn viên sao?"
"Em không mỏng manh như vẻ bề ngoài đâu."
Hóa ra là vậy... Chị luôn nói bóng gió, mang theo nụ cười trong sáng và thẳng thắn, khéo léo buông câu với mình.
Thật là ranh ma, Đào Tẩm.
Trần Phiêu Phiêu mím môi, cảm thấy như trên đầu Đào Tẩm có đôi tai cáo đang lắc lư ẩn hiện.
"Vậy, khi họ hỏi về hình mẫu lý tưởng của chị, ý chị nói "tùy duyên" là..." Trần Phiêu Phiêu ngồi bên cạnh Đào Tẩm, nhỏ giọng xác nhận.
Đào Tẩm chớp mắt: "Em không thấy chúng ta rất có duyên sao?"
Nếu không phải ngày Trần Phiêu Phiêu vào nhóm thì cô vừa rảnh, nếu không phải cô tiện tay vào trang cá nhân của Trần Phiêu Phiêu, nếu không phải cô vừa nhìn thấy ID bị Trần Phiêu Phiêu thu hồi... Những sự kiện có xác suất nhỏ, là duyên.
"Không thấy," Trần Phiêu Phiêu cúi đầu nghịch ống kính điện thoại, "Lúc đó em thấy chị giống một chị tomboy."
"Hửm?"
Liếc, thấy Đào Tẩm có vẻ mặt ngạc nhiên, Trần Phiêu Phiêu không nhịn được cười, cắn môi để ngăn nụ cười lan rộng, tiếp tục nghịch ống kính điện thoại.
Động tác chậm lại.
Dòng suy nghĩ không tự chủ được lại trôi về ngày đầu tiên Đào Tẩm mời cô về nhà, họ cũng ngồi trên sô pha như này, Đào Tẩm bật một chiếc đèn sàn, rồi mím chặt ống hút trà sữa. Lúc đó, Đào Tẩm mặc áo ba lỗ bó sát, khoe ra những đường cong quyến rũ. Chỉ ngồi đó, cuộn tròn bên cạnh, không nói gì, mái tóc lướt nhẹ qua chiếc cổ trắng ngần.
Chiếc cổ thon dài trắng muốt mà Trần Phiêu Phiêu hằng ao ước.
Trần Phiêu Phiêu cảm thấy miệng mồm khô khan, cuối cùng cô cũng chấp nhận sự thật là Đào Tẩm Chân thích mình, cái giá phải trả là cô gần như không thể kiểm soát được trái tim đang đập loạn xạ và cảm giác căng tràn trong lồng ngực.
"Em thích chị Đào Tẩm."
Chị Đào Tẩm, cũng thích em.
Cảm xúc này có chút giống với lúc lòng hư vinh được thỏa mãn, nhưng mãnh liệt hơn, nó đang cuộn trào trong cơ thể nhỏ bé của cô.
Cô rất muốn Đào Tẩm vuốt ve cô, hôn cô, đặc biệt là sau khi đã làm những chuyện riêng tư với Đào Tẩm.
Cơ thể trắng nõn mảnh mai của Trần Phiêu Phiêu khẽ động đậy, điện thoại nằm gọn trong lòng bàn tay, cô vỗ nhẹ một cái, không dùng sức: "Có chút không thoải mái."
"Hửm?" Đào Tẩm nhìn.
Sự quan tâm trong mắt Đào Tẩm khiến Trần Phiêu Phiêu cảm thấy sung sướng, như thể vừa được tiêm một liều thuốc.
"Lúc nãy chị hỏi em, khi vừa về đến nhà," cô đỏ mặt, cúi đầu mở điện thoại, từ từ tìm ứng dụng giao đồ ăn, giọng nói mềm mại khàn khàn: "Em mua ít thuốc, bôi một chút."
Hít hít mũi, dựa sát vào, vai chạm vai Đào Tẩm, đưa màn hình điện thoại sang: "Nên tìm thuốc gì?"
"Chỗ đó, nói thế nào?"
Lông mi run lên, chăm chú nhìn màn hình, má ửng hồng.
Tâm trạng đắm chìm cũng run lên, hơi thở phập phồng kiềm chế, đầu lưỡi chạm nhẹ vào giữa môi dưới.
Hiểu rồi, Trần Phiêu Phiêu nghĩ.
Sự quyến rũ của cáo nhỏ lúc đầu còn vụng về và non nớt, nhưng sau đó trở nên điêu luyện và tinh vi.
Thấy đối phương không phản ứng, Trần Phiêu Phiêu kéo cổ áo xuống, để lộ vết cắn của Đào Tẩm.
"Còn chỗ này nữa," nghiêm túc sờ sờ, "không biết có cần mua thuốc không."
Ngón tay bị nắm lấy, Đào Tẩm hôn lên, lòng Trần Phiêu Phiêu thoải mái thở dài một hơi. Yên tâm rồi.
Thích nhất là lúc Đào Tẩm hôn cô, nâng niu khuôn mặt cô, vừa nhẹ nhàng mút, vừa vuốt ve, hôn đến nỗi Trần Phiêu Phiêu thấy toàn thân mềm nhũn.
Cô vòng tay ôm cổ Đào Tẩm, lùi lại một chút, nghiêng đầu khẽ cắn vào cổ chị.
Không ngạc nhiên khi nghe thấy âm vang trầm thấp của chị khoá trên, nhíu mày, tiếng thở khe khẽ từ mũi. Quá đã.
Cô vẫn còn thèm muốn, muốn biến mọi tưởng tượng thành hiện thực. Hôm qua say rượu, ánh sáng lại mờ, thậm chí còn không nhìn rõ cơ thể của Đào Tẩm. Cô cũng không biết hoa anh đào trên đỉnh núi Phú Sĩ bị tuyết che phủ, có đẹp như những gì cô vẽ ra trong đầu hay không.
Nhưng Đào Tẩm dường như không muốn, dùng cổ tay chống lại Trần Phiêu Phiêu: "... Chưa nói xong."
Vẫn còn điều muốn nói, chưa nói hết.
Trần Phiêu Phiêu cởi quần áo của chị: "Chị có tiền án tiền sự không?"
"Không có."
"Vậy những thứ khác không quan trọng." Trần Phiêu Phiêu mút tai Đào Tẩm.
"Muốn làm." Lần hai, lần này không có cồn, chỉ có tiếng nói bên tai Đào Tẩm, dùng câu móc tai.
Đào Tẩm lại cười, mắt bị Trần Phiêu Phiêu hôn đến mờ mịt, nhưng vẫn cười, không biết là cười câu "tiền án" của Trần Phiêu Phiêu, hay cười câu "muốn làm".
Vậy thì đi.
Có lẽ thật sự không quan trọng.
Cô kéo Trần Phiêu Phiêu vào phòng ngủ, cúi người hôn.
Làn da của Trần Phiêu Phiêu là thứ đẹp nhất mà cô từng thấy, trắng như tuyết, mịn màng, chưa từng có ai như vậy, ngay cả làn da cũng toát lên vẻ dịu dàng. Khi Trần Phiêu Phiêu nằm đó, giống như một vũng nước, lại giống như một vùng ánh sáng mềm mại. Đôi khi ửng hồng, nếu mạnh hơn, sẽ có những vết đỏ đậm hơn. Làn da của em còn thường xuyên thể hiện sự quyến luyến, dùng cánh tay quấn lấy để nói rằng mình rất thoải mái.
"Không được đi, chị không cho phép em đi."
Cuộc trò chuyện tỉnh táo này giống như một sự xác nhận và an ủi, Đào Tẩm nói với Trần Phiêu Phiêu rằng nơi giấu đi còn đẹp hơn cả những gì em thể hiện ra bên ngoài.
Em có biết không? Màu xám cũng sẽ thu hút màu trắng.
Đóa hoa dưới ánh trăng ngủ say trong gió xuân sẽ tò mò về màu xám pha trộn, cũng sẽ tưởng tượng nếu mình nhuộm một trong những màu đó thì sẽ như thế nào.
Lại hai lần, Trần Phiêu Phiêu vẫn không được như ý muốn, cô thực sự không còn sức lực để phản kháng.
Nhưng được Đào Tẩm ôm vào lòng, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của chị, gối đầu lên cánh tay, lắng nghe nhịp tim chị, lại cảm thấy như vậy cũng là một cách để sở hữu.
Nếu Đào Tẩm thích nằm trên vậy cô nguyện ở dưới cả đời.
"Tách." Đào Tẩm bật đèn bàn, lại cầm điện thoại lên xem giờ.
Góc nghiêng dưới ánh đèn đẹp đến kinh người, xương quai xanh và bờ vai cũng vậy, Trần Phiêu Phiêu không nhịn được ôm lấy, áp sát vào.
Đào Tẩm khẽ cười, hóa ra sự bám người của cáo nhỏ không chỉ là sau khi uống rượu.
Cô vuốt tóc ướt đẫm mồ hôi cho Trần Phiêu Phiêu, chớp mắt nhìn thật kỹ, khẽ hỏi: "Lúc sáng dậy, em nghĩ gì? Tại sao lại mở một mắt nhìn chị?"
"Em không biết chị nghĩ gì, không biết có nên mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này hay không." Trần Phiêu Phiêu đáp.
Trần Phiêu Phiêu thấy Đào Tẩm bình tĩnh quá, cô còn đoán già đoán non không biết Đào Tẩm có phải "tay chơi" lão làng chăng?
Đào Tẩm phì cười, nụ cười tươi như hoa, hàm răng trắng muốt.
"Đáng yêu thật." Đào Tẩm nghiêng đầu nhìn Trần Phiêu Phiêu, như đang lẩm bẩm một mình.
Trần Phiêu Phiêu đỏ mặt. Lạ thật, lúc nãy trần như nhộng còn chẳng thấy ngượng, giờ được Đào Tẩm khen một câu lại ngại.
"Đến giờ em vẫn không biết chị thích em ở điểm gì, em có gì mà đáng yêu chứ." Liếm môi, ôm chặt Đào Tẩm, thì thầm.
Bỗng nhiên nhận ra những lần gặp gỡ trước đây lúc nào cũng hời hợt, lúc thật sự mở lòng lại là sau khi vượt quá giới hạn.
"Em không hiểu, tại sao chị nhìn thấy ID của em lại thích em chứ? Nếu em biết ID của chị trước, chắc chắn em sẽ không thích chị đâu."
Trần Phiêu Phiêu bắt đầu học cách thẳng thắn, dù sao thì sau đã giao cả tài khoản lẫn thân thể, cô cũng chẳng còn gì để giấu giếm trước mặt Đào Tẩm.
"Tại sao?" Đào Tẩm hơi ngạc nhiên, ID của mình đã làm gì sai sao?
"Xưa lắm, chị còn dùng "Xin chào" để chào hỏi." Trần Phiêu Phiêu nghĩ một lúc, mím môi cười.
Đào Tẩm cũng cười: "Nhưng mà, lúc chị thông báo em trúng tuyển phỏng vấn, chị cũng nói "Xin chào", em đâu có thấy chị xưa."
Ừ nhỉ... Trần Phiêu Phiêu suy nghĩ. Có lẽ mình đã quá thành kiến, xin lỗi tất cả những người dùng ảnh đại diện chim cánh cụt trên đời.
"Vậy em thích chị ở điểm gì?"
Im lặng vài giây, Đào Tẩm khẽ hỏi.
Trần Phiêu Phiêu ôm eo chị: "Lúc đầu là vì hư vinh, em muốn người mà nhiều người thích, thích em."
Nói bằng giọng khàn khàn, cụp mắt xuống. Đây là lần đầu tiên đối diện với mặt tối của mình, cảm giác xa lạ này thật tệ, nhưng cũng thật sảng khoái, đôi tai nóng bừng được vuốt ve bởi nhịp tim bình ổn của Đào Tẩm, như đang hạ nhiệt.
"Thế còn sau đó?"
"Sau đó..." Không biết nữa.
Thích sự bao dung của chị, thích việc có thể xem chị như kế hoạch dự phòng của mình, thích chị, trông giống như người mà mình hy vọng sẽ thấy khi trở về nhà.
Không biết nữa.
Thấy Trần Phiêu Phiêu không muốn trả lời, Đào Tẩm cũng không ép, kéo người ngồi dậy.
Trần Phiêu Phiêu ngoan ngoãn ngồi bên giường, Đào Tẩm giúp buộc tóc.
Cả hai không nói gì, nhưng cảm giác da đầu bị kéo nhẹ rất thoải mái, như đang xoa dịu trái tim phiêu bạt.
"Nhưng em thật sự rất thích chị," Trần Phiêu Phiêu lẩm bẩm, "thích đến mức không muốn lên diễn đàn nữa."
Hơi thở hơi run, Đào Tẩm lại cười, rất vui.
Dây buộc tóc đang quấn vòng, Đào Tẩm cẩn thận làm động tác, thuận miệng hỏi: "ID của em có ý nghĩa gì? QQ của em tên là Thỏ, diễn đàn lại là "Ăn Thỏ"."
Tại sao cứ phải dính dáng đến thỏ thế nhỉ?
"Thỏ là hình tượng của em," Trần Phiêu Phiêu giải thích, "trông có vẻ ngoan ngoãn. Còn trên diễn đàn ăn thịt thỏ thì... ừm..."
"Rất không ngoan." Đào Tẩm tiếp lời.
Trần Phiêu Phiêu hắng giọng.
Rồi nghe thấy Đào Tẩm lại cười phía sau.
Cô khẽ cử động chiếc cổ mảnh mai, tò mò nhìn vào đôi mắt cười của Đào Tẩm, suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: "Chị thích em, không phải là vì..."
"Chị thấy em giống một trò đùa à?"
Cho nên chị mới thấy em đáng yêu, buồn cười, mỗi tối lên xem "chiến tích" của em để thu thập một đống trò đùa.
Đào Tẩm thích chơi, Đào Tẩm thích đùa, logic này cũng hợp lý đấy chứ.
Người đối diện khẽ nhíu mày, ngơ ngác nửa giây, rồi nhanh chóng mỉm cười, nụ cười nở rộ trên môi. Nếu không nhìn nhầm, Trần Phiêu Phiêu hình như đang tủi thân, cằm hơi nhăn lại, biểu cảm hiếm thấy.
"Em có phải không?" Đào Tẩm hỏi ngược.
Rồi lắc đầu: "Không giống."
Không có trò đùa nào lại "mua thuốc" đầy ẩn ý bên cạnh cô, không có trò đùa nào lại nói "muốn làm".
Đào Tẩm thu lại ánh mắt, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Trần Phiêu Phiêu.
Trần Phiêu Phiêu nghiêng đầu, tự nhiên cọ vào tay Đào Tẩm, mí mắt khẽ rũ xuống.
"Dậy đi, ăn cơm thôi." Đào Tẩm thở nhẹ, kéo cổ tay Trần Phiêu Phiêu.
"Chị nấu à?" Trần Phiêu Phiêu uể oải xỏ giày.
"Không thì sao? Em biết nấu?"
"Thực ra em biết nấu nhiều món lắm."
"Chị biết." Đào Tẩm khẽ cười, gật đầu tán thành, ánh mắt trong veo và sạch sẽ.
Nhưng Trần Phiêu Phiêu nghi ngờ lời chị có ẩn ý, sau chuyện này, cô và Đào Tẩm, trong mắt nhau, không còn trong trẻo.