Trần Phiêu Phiêu thỉnh thoảng hỏi Khương Quan Dã về tình hình của bà ngoại, rồi lại hỏi về nhà nghỉ.
Nhà nghỉ của Khương Quan Dã nằm ở Nam Châu, dưới chân một ngọn núi không xa Bắc Thành. Nơi đó không phải là khu du lịch nổi tiếng, cũng chưa được khai thác nhiều, có tuyết là nổi bật, mùa đông xem như mùa cao điểm. Cô nói hiện tại có nhân viên trông coi, sau Tết Dương lịch cô sẽ về, hỏi bà ngoại có muốn đi cùng không.
Đào Tẩm nhẹ chớp hàng mi, lặng lẽ ăn cơm.
Trần Phiêu Phiêu suy nghĩ một lát, rồi nhỏ hỏi bà ngoại: "Bà có muốn đi chơi không? Phong cảnh ở đó rất đẹp, con diễn xong đến đón bà."
"Bà ngoại muốn đến Mặc trấn không?" Đào Tẩm đột nhiên hỏi.
"Mặc trấn là trấn nào?" Bà ngoại thắc mắc.
"Ở cạnh Giang Thành," Đào Tẩm cười nhẹ, "Con và Phiêu Phiêu tập kịch ở Mặc trấn, bà ngoại có thể ở Tây Lâu, không ai làm phiền, ngày nào cũng gặp Phiêu Phiêu."
"Ừm... Còn có thể xem buổi diễn đầu tiên của Phiêu Phiêu nữa."
Khương Quan Dã nhìn Đào Tẩm, suy tư.
Bà ngoại lắc đầu: "Ôi, không đi đâu, bà ở đây thôi, bây giờ ngày nào cũng đến câu lạc bộ người cao tuổi đánh bài, vui lắm."
"Vậy mấy ngày con về, bà cũng không chuyển đến ở với con à?" Trần Phiêu Phiêu nhướng mày.
"Con đến đây ở đi, bà không thích căn nhà của con," bà ngoại nói, "Nó to quá."
"Vậy..." Trần Phiêu Phiêu liếc nhìn Đào Tẩm.
"Sao vậy?" Bà ngoại cũng nghiêng đầu nhìn Đào Tẩm.
"Chị không có chỗ ở," Trần Phiêu Phiêu nheo mắt cười, "Nếu con đến, chị cũng phải đến, phải ở cùng phòng với con."
Bà ngoại không hiểu, chẳng phải Đào Tẩm là người Bắc Thành sao? Sao về Bắc Thành rồi mà không về nhà, lại muốn ở cùng Phiêu Phiêu?
Tuy nhiên, người trẻ tuổi luôn có lý do riêng của mình, có lẽ cãi nhau với gia đình hay gì đó, bà cũng không hỏi thêm, chỉ nói: "Có chật không? Vậy bà sang bên đó ở."
"Bên đó cũng chỉ có hai phòng thôi." Trần Phiêu Phiêu mím môi, chậm rãi nói, mắt nhìn xuống gắp trứng xào cà chua.
Bà ngoại càng không hiểu. Không hiểu ánh mắt hổ phách đầy ẩn ý của Trần Phiêu Phiêu, cũng không hiểu vẻ mặt không thoải mái của Đào Tẩm khi cúi đầu ăn cơm. Kỳ lạ hơn nữa là Khương Quan Dã cười.
Nụ cười đầy ẩn ý.
Cuối cùng, Đào Tẩm nhẹ nhàng hỏi: "Con có thể ở đây không ạ, bà ngoại?"
"Tất nhiên rồi," bà vội vàng nói, "Sợ con thấy chật thôi."
"Không chật đâu."
"Nhỏ một chút tốt mà," Trần Phiêu Phiêu múc một thìa canh, "ấm áp hơn."
Vài ba câu là quyết định ngày mai chuyển đến. Hôm nay hai người vừa đến, mệt, chẳng muốn làm gì cả.
Có lẽ còn có lý do khác.
Giường ở bên Lĩnh Vực êm ái hơn nhiều, Trần Phiêu Phiêu nằm, thoải mái vô cùng. Sau khi tắm xong, toàn thân cô thoang thoảng hương nho trắng ngọt, còn phảng phất mùi sữa thoang thoảng. Cô tựa vào ánh đèn sàn để xem lịch trình làm việc ngày mai, chờ Đào Tẩm ra ngoài.
Đây là buổi tối cuối cùng của kỳ nghỉ mà họ có thể ở riêng với nhau, không cần ai nói ra, cả hai biết nên dành thời gian này như nào.
Tối hôm đó, thái độ của Đào Tẩm có chút khác lạ.
Cô kiên nhẫn vuốt ve và hôn, hơi thở phả vào cằm và tai Trần Phiêu Phiêu, tỉ mỉ từng cử chỉ, như thể đang thưởng thức hương thơm trên cơ thể em.
Mắt Trần Phiêu Phiêu mờ đi, Đào Tẩm dùng đầu ngón tay khẽ vuốt ve nước, thì thầm: "Lúc trước ở Tây Lâu, chị thấy em dùng thứ đó, thạo lắm."
"Thường xuyên dùng sao?"
Trần Phiêu Phiêu khẽ hít một hơi, thừa nhận: "Ừm."
Giọng khàn khàn, như tiếng của cáo nhỏ đã tu luyện thành tinh, cô quay mặt đi, hàng mi cong vút tuyệt đẹp.
Đào Tẩm thích, lòng rung động, cô tiếp tục thì thầm bên tai Trần Phiêu Phiêu: "Có tưởng tượng không?"
"Có."
"Nghĩ về chị không?"
"Có." Tóc Trần Phiêu Phiêu cọ vào gối, hai tay ôm lấy Đào Tẩm, không kìm được, hôn chị.
Đào Tẩm đáp lại nụ hôn sâu đậm, thở dài, siết chặt vòng tay ôm Trần Phiêu Phiêu.
Ở nhà bà ngoại, cô cảm thấy hơi lạc lõng. Cô biết Khương Quan Dã là bạn thân của Trần Phiêu Phiêu, nhưng không ngờ Khương Quan Dã lại xinh đến thế. Cô cũng biết Khương Quan Dã chăm bà ngoại, nhưng không ngờ lại thân đến mức này.
Cứ như chỉ có mình cô là khách.
Ba năm xa cách, Khương Quan Dã lấp đầy khoảng trống đó. Cô không biết Khương Quan Dã xuất hiện ra sao, làm thế nào để thân thiết với Trần Phiêu Phiêu và làm thế nào để có được sự tin tưởng của bà ngoại.
Nghĩ đến đây, cô cảm thấy khó nuốt trôi.
Cô mím nhẹ lên dái tai Trần Phiêu Phiêu, hơi thở phả vào, nhẹ nhàng nói: "Làm cho chị xem."
Cô muốn Trần Phiêu Phiêu thể hiện cho cô xem. Em đã tưởng tượng về cô thế nào?
Hơi thở của Trần Phiêu Phiêu trở nên hỗn loạn, tim đập như trống dồn, nhưng cô không thể thoát khỏi sự quyến rũ của Đào Tẩm. Vì Đào Tẩm lúc này, với vẻ mê đắm và quyến rũ, như mệnh lệnh, đi thẳng vào tâm hồn cô, cô không thể từ chối.
Một lần nữa, giống như khi "đối đầu" ở Tây Lâu, nhưng hoàn toàn khác.
Đào Tẩm ngồi bên giường, ánh mắt như vuốt ve, ngón tay khẽ động, nghiêng đầu, hất tóc sang một bên.
Không khí lúc lên lúc xuống, xương quai xanh cô cũng vậy. Cuối cùng, mắt cô lướt qua, cúi xuống nắm quyền kiểm soát tình hình hỗn loạn.
Nhắm mắt, hôn Trần Phiêu Phiêu: "Nghỉ xong tết Dương lịch chị mời chuyên gia đến Tây Lâu giúp em phụ hồi chức năng."
"Chị không chịu được nữa."
Cô nói bằng hơi thở. Như con cá voi chìm sâu xuống biển, sắp chết đuối.
Tết Dương lịch nghỉ chẳng được mấy ngày, Đào Tẩm về nhà thăm bố mẹ một hôm, giao thừa xem tivi trực tuyến cùng bà ngoại. Bà cứ nhìn chằm chằm vào chương trình, hỏi khi nào mới thấy Phiêu Phiêu. Đến khi cháu gái xuất hiện, bà vui mừng khôn xiết, nói Phiêu Phiêu mặc đồ thế trông thật xinh, thật ngoan.
Sau màn biểu diễn, người dẫn chương trình phỏng vấn, hỏi Trần Phiêu Phiêu có người nhà đến xem không?
Trần Phiêu Phiêu nói: "Không có, họ ở nhà chờ em về đón giao thừa."
Rồi nói nhỏ thêm: "Nếu mọi người đang xem thì có thể nấu sẵn rượu nếp trứng gà được rồi đấy."
Đào Tẩm và bà ngoại cùng cười. Chờ Trần Phiêu Phiêu xuống sân khấu, cắt quảng cáo, bà ngoại chống gối đứng dậy, lẩm bẩm: "Được rồi, được rồi, bà sẽ nấu trứng cho con."
Đào Tẩm vào bếp phụ. Mười mấy phút sau, cô nhận được tin nhắn WeChat của Trần Phiêu Phiêu: "Đang nấu chưa chị?"
Một tin nhắn thoại ngắn gọn, nghe như ở trên xe.
"Đang nấu rồi." Đào Tẩm cũng trả lời bằng tin nhắn thoại, "Em đi chậm thôi, đừng vội."
Cô nhận được biểu tượng cảm xúc mà Trần Phiêu Phiêu gửi lại, trước mắt là hơi bốc lên từ nồi nước sôi. Bà ngoại lấy trứng ra khỏi tủ lạnh, vẫn hỏi: "Bài hát Phiêu Phiêu vừa hát tên gì nhỉ? Bà quên mất rồi."
Đào Tẩm mở tủ bát: "Con cũng không để ý, lát nữa hỏi em sau."
Nhưng cô sẽ mãi ghi nhớ khoảnh khắc này, vì những khoảnh khắc có thể thay thế bằng hai chữ "hạnh phúc" không nhiều.
Kỳ nghỉ này đối với Trần Phiêu Phiêu rất bận rộn. Ngày cuối cùng, cô nhận được điện thoại của Trang Hà. Khách hàng xem nhà trước đó muốn chốt mua, đúng lúc Trần Phiêu Phiêu đang ở Bắc Thành, nếu có thời gian thì đến gặp, đồng ý có thể ký hợp đồng luôn.
Lần đầu tiên bán nhà, Trần Phiêu Phiêu không ngờ đơn giản đến vậy.
Môi giới nói rằng khách hàng đó muốn mua nhà trong khu từ lâu, canh me cả nửa năm trời. Căn hộ mà họ thích mãi không giảm giá, trong khi giá của Trần Phiêu Phiêu rất hợp lý, nên muốn chốt ngay.
Trần Phiêu Phiêu là người thẳng thắn, cô tìm giấy tờ trong ngăn kéo rồi đi gặp khách. Môi giới đặc biệt sắp xếp cuộc hẹn tại câu lạc bộ thuộc công ty, để đảm bảo sự riêng tư.
Chỉ mất buổi chiều, hợp đồng được ký. Các thủ tục tiếp theo có thể ủy quyền, Trần Phiêu Phiêu không cần phải đích thân đi làm.
Trần Phiêu Phiêu ở lại thêm một ngày làm việc, cùng Trang Hà làm thủ tục công chứng ủy quyền.
Sau đó, cô quay lại Lĩnh Vực một lần nữa. Thực ra, cô khá luyến tiếc. Đây là căn nhà đầu tiên cô tự mình cố gắng mua được, cũng là ước mơ một thời của cô.
Nhưng cuộc sống là vậy, có những thứ từng là ước mơ cháy bỏng, không biết từ lúc nào, bỗng nhiên trở nên không còn phù hợp.