Hơi thở như ngừng lại, cô hít thật sâu, tay kia nắm chặt góc chăn, giọng lí nhí: "Sao vậy?"
"Chị... đau không?" Hay đến tháng?
Giọng nói có chút run rẩy.
Đào Tẩm nhìn Trần Phiêu Phiêu, ánh mắt như chứa cả hồ nước trong veo, gợn sóng lăn tăn. Cô mỉm cười, dưới ánh đèn, gương mặt toát lên vẻ an yên, tĩnh lặng.
Nụ cười của Đào Tẩm như xoa dịu Trần Phiêu Phiêu. Đào Tẩm ngồi dậy, rút một tờ giấy, nhẹ nhàng lau những ngón tay cho em, như đã làm hai ngày trước.
"Hơi hơi thôi, không sao."
Cô cụp mi, trông thật mong manh, yếu đuối. Làn da nơi cổ ửng hồng, tựa như một đóa tulip phai màu.
Đào Tẩm lau xong tay Trần Phiêu Phiêu, lật nhẹ lòng bàn tay đối phương lên, vỗ về rồi khẽ nói: "Chỗ đó rất nhạy cảm, em... cũng chưa cắt móng tay."
Chú cáo nhỏ chẳng hiểu gì, Đào Tẩm vừa thấy ngại vừa có chút vui vui.
Cô mong có thể dạy cho Trần Phiêu Phiêu thật nhiều điều, không biết đó có phải là tính chiếm hữu hay không.
Trần Phiêu Phiêu khẽ co các ngón tay lại, đầu ngón tay chạm vào móng tay giữa, quả thật là hơi dài.
"Có cần đi bệnh viện không?" Lòng Trần Phiêu Phiêu chợt thấy khó chịu, cũng không biết nên làm gì, ngập ngừng đưa tay nắm lấy cổ tay Đào Tẩm.
"Em... có thể xem không?"
"Không cần đâu." Đào Tẩm lắc đầu, định cầm điện thoại lên xem giờ thì thấy có một tin nhắn. Sợ Trần Phiêu Phiêu quá tự trách, Đào Tẩm vừa mở khóa vừa nói: "Lấy cho chị cốc nước nóng được không?"
"Dạ." Trần Phiêu Phiêu đứng dậy, vào phòng tắm rửa tay. Không lâu sau, từ bếp vọng ra tiếng rửa ấm đun nước.
"Cạch" một tiếng, điện thoại được mở khóa, màn hình hiện lên nội dung tin nhắn: "Dạo này thế nào?"
Đào Tẩm suy nghĩ một chút, trả lời vài chữ rồi khóa máy, đặt điện thoại sang một bên.
Uống xong nước nóng, vẻ mặt lo lắng trên mặt cũng tan đi nhiều. Đào Tẩm vào phòng tắm xử lý chút, thay đồ ngủ ra rồi ôm Trần Phiêu Phiêu ngủ.
Trần Phiêu Phiêu trằn trọc không ngủ được, vẫn đang tìm kiếm xem liệu triệu chứng này có vấn đề gì không. Đào Tẩm đưa tay, úp điện thoại Trần Phiêu Phiêu xuống tủ đầu giường, vòng tay ôm lấy eo, trán tựa vào lưng: "Ngủ đi em."
Mai còn phải đi học.
"Chị ngủ ngon." Trần Phiêu Phiêu nói.
"Em ngủ ngon." Đào Tẩm hôn nhẹ lên cổ Trần Phiêu Phiêu.
Sau một đêm mệt nhoài, ai cũng ngủ say.
Mặt trời vẫn mọc như thường lệ, ngày hôm sau hai người cùng nhau trở lại trường, mua bữa sáng ở quầy hàng nhỏ trước cổng trường, sau đó mỗi người đi đến lớp của mình.
Trần Phiêu Phiêu ngồi trong lớp, nhờ La Nguyệt mang giúp sách chuyên ngành, nhắn tin cho Cao Cao: "Chị Cao Cao, em muốn hỏi chị một chuyện, hơi riêng tư, nhưng em không biết nên hỏi ai."
"Chuyện gì?"
"Khi chị và bạn gái quan hệ, nếu đối phương bị chảy máu thì có nghiêm trọng không?"
Cao Cao:?
Dựa vào những thông tin trước đó trong nhóm, Cao Cao đương nhiên nghĩ ấy là cô nàng T kia. Sau khi ngạc nhiên một hồi, cô đưa ra lời khuyên từ kinh nghiệm của mình: "Tùy tình hình thôi, nếu chỉ chảy máu một lần, không nhiều thì không sao. Nhưng em phải theo dõi, sau đó vẫn còn chảy máu hoặc cảm thấy không ổn thì nên đi khám bác sĩ."
Trần Phiêu Phiêu ghi nhớ lời Cao Cao, cảm ơn, tiếp tục nghe giảng, lòng nặng trĩu.
Giáo sư giảng suốt nửa buổi, nhưng cô chỉ nghe lọt tai vài ba câu. Cô cầm điện thoại lên, cứ mân mê mãi. Nếu tìm Đào Tẩm, chắc chắn chị lại bảo mình tập trung học hành. Vật vã chờ đến khi chuông tan học vang lên, cô lại nhận được tin nhắn của Đào Tẩm, nói rằng câu lạc bộ có buổi tập, trưa nay không ăn cùng cô được.
Trần Phiêu Phiêu kiểm tra lại lịch tập trong nhóm chat của câu lạc bộ, vội vàng thu dọn sách vở, đi thẳng đến phòng tập.
Lần này là cuộc thi kịch nói dành cho sinh viên do thành phố tổ chức, giám khảo là chuyên gia có tiếng trong ngành. Nói đúng ra thì đây là việc của câu lạc bộ kịch nói, nhưng lần trước câu lạc bộ nhạc kịch đã giành giải, hơn nữa Đào Tẩm tham gia không ít vở kịch từ năm nhất, nên lãnh đạo nhà trường quyết định để cả hai câu lạc bộ cùng dàn dựng, dự thi chung.
Thời gian khá gấp rút, vòng sơ khảo ấn định vào tháng 12, Đào Tẩm lại bận rộn, tranh thủ từng giây từng phút để viết kịch bản, chọn diễn viên, dàn dựng sân khấu và tập luyện.
Cô còn mời hai chuyên gia có tiếng trong ngành làm cố vấn và một người bạn là tác giả giúp viết chương trình.
Cuộc họp diễn ra tại phòng hội thảo nhỏ trên tầng ba của tòa Minh Ngôn. Họ mở một chút nhạc, ngồi trên mép sân khấu, trên đó có tấm bảng trắng để ghi lại ý tưởng. Mọi người lần lượt đưa ra chủ đề và các tư liệu liên quan, viết lên bảng trắng, sau đó thảo luận từng cái một để xem xét tính khả thi của nó.
Khi Trần Phiêu Phiêu bước vào, Đào Tẩm đang quay đầu nhìn bảng trắng, nói chuyện nhỏ nhẹ với các cộng sự.
Đào Tẩm đưa tay chỉ, thành viên phụ trách ghi chép gạch bỏ một tư liệu.
Trần Phiêu Phiêu không làm phiền chị, tự mình đi đến hàng ghế đầu ngồi xuống, nhìn ánh đèn sân khấu phác họa hình dáng Đào Tẩm. Chị vẫn giữ phong cách ăn mặc thoải mái quen thuộc, váy dài đen hai dây, áo khoác là chiếc sơ mi caro xanh trắng mở rộng, tay sơ mi được xắn lên, để lộ cánh tay thon thả và quyến rũ.
Người bạn ghi bảng trắng là người đầu tiên chú ý đến Trần Phiêu Phiêu, gọi cô một tiếng, sau đó Đào Tẩm quay lại, mỉm cười rạng rỡ.
Trần Phiêu Phiêu chợt nhớ đến một câu tả về vẻ đẹp quá quen: đó là tất cả ánh sáng và bóng tối của thế giới, nó hội tụ trong đôi mắt người, dáng vẻ thướt tha, xinh đẹp tuyệt trần.
Đào Tẩm nhảy xuống từ mép sân khấu, vẫy tay về phía Trần Phiêu Phiêu.
Trần Phiêu Phiêu bước tới, Đào Tẩm vừa nghe mọi người nói chuyện, vừa khẽ hỏi: "Tan học rồi à?"
"Dạ."
"Không đi ăn cơm sao?" Đào Tẩm nhìn thấy cô bé ôm sách.
"Muốn đến xem chị chút," Trần Phiêu Phiêu liếc nhìn eo Đào Tẩm, nhỏ giọng, "Có khó chịu không?"
Đào Tẩm vốn định nói không có, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Trần Phiêu Phiêu, cô cụp mắt suy nghĩ, sau đó đưa tay vòng qua vai phải Trần Phiêu Phiêu, đặt cằm lên vai trái, đầu nghiêng lười biếng, nói bằng giọng trầm: "Có hơi khó chịu, ngồi lâu nên đau lưng, cho chị dựa chút xíu."
Cô tự nhiên dựa vào Trần Phiêu Phiêu trước mặt mọi người, vừa thoải mái vừa nghiêm túc tham gia thảo luận.
Mặc dù các bạn học có thể không nghĩ theo hướng đó, quá chăng chỉ là hai người bạn thân, nhưng Trần Phiêu Phiêu được ôm ấp, trái tim như trôi bồng bềnh trên mặt nước, như được đôi tay nâng niu, cẩn thận lau rửa, trân trọng nâng lên.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Khi được yêu thương, trái tim giống như một đứa trẻ sơ sinh, mong manh, nhạy cảm, nhưng lại tràn đầy sức sống.
Điều khiến Trần Phiêu Phiêu cảm động hơn cả là cô biết Đào Tẩm cố tình tỏ ra yếu đuối trước mặt mình. Nếu chị nói không sao, mình sẽ không yên tâm, còn khi chị nói đau lưng, chứng tỏ nơi đó thực sự không có vấn đề gì, không hề cố tình giấu.
Bạn gái của cô luôn thông minh, tinh tế và biết cách yêu thương người khác như vậy.
Họp xong đã hơn 4 giờ, Đào Tẩm có vẻ mệt, hai người về thẳng ký túc xá. Trần Phiêu Phiêu gọi đồ ăn mang về, để Đào Tẩm ngồi trên ghế, còn mình thì đi lấy nước nóng cho chị, đổ vào bình giữ nhiệt, pha thêm chút nước khoáng, nhiệt độ vừa phải, rồi đưa cho chị uống.
Đào Tẩm vẫn đang mỉm cười nhìn cô bạn gái, dù Trần Phiêu Phiêu không nói gì, Đào Tẩm cũng biết tại sao.
Cô nhận lấy, uống chút, lại nói nhỏ: "Chị muốn uống Coca."
"Tôi thấy cậu giống lon Coca đấy." Tiểu Mã quay lại, mắng.
Không thể chịu đựng được nữa, đàn chị năm ba ngồi, đàn em năm nhất đứng, còn bưng trà rót nước, Đào Tẩm cũng thật là biết hưởng thụ.
Vẫn còn muốn uống Coca.
Trần Phiêu Phiêu bật cười, Đào Tẩm cũng cười, nắm tay Trần Phiêu Phiêu lắc nhẹ. Trần Phiêu Phiêu thấy Tiểu Mã quay đi, đưa tay vuốt tóc Đào Tẩm, lấy điện thoại ra, dịu dàng nói: "Vậy em gọi thêm một lon nhé, có thể không đủ phí ship, chị còn muốn ăn gì không?"
Cáo nhỏ vừa làm người ta bị thương, mang chút áy náy, Đào Tẩm nhìn, yêu thương không rời.
Cô suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nói: "Lại không muốn uống nữa, lần sau gọi món khác rồi mua cùng nha."
"Được."
Trần Phiêu Phiêu quan sát Đào Tẩm một tuần, Đào Tẩm cũng thuận theo tự nhiên, dựa dẫm vào Trần Phiêu Phiêu đôi chút. Cả hai dường như tìm được sự cân bằng vừa đủ, cảm thấy thoải mái khi ở bên nhau.
Phải nói rằng, Đào Tẩm là một cô bạn gái tuyệt vời. Dường như không có chuyện gì là vấn đề với cô, cô luôn luôn điềm tĩnh, nhẹ nhàng giải quyết mọi chuyện.
Thứ Sáu mong đợi bấy lâu cuối cùng cũng đến, Trần Phiêu Phiêu đã chuẩn bị sẵn sàng thực đơn cho bữa tối lãng mạn. Nhưng trưa hôm đó, cô nhận được tin nhắn từ Đào Tẩm, báo rằng bố mẹ muốn mình vào về nhà cuối tuần này, không thể ở cùng nhau.
Trái tim Trần Phiêu Phiêu chợt hẫng một nhịp, cảm giác hụt hẫng xâm chiếm lấy cô.
Không muốn Trần Phiêu Phiêu buồn, Đào Tẩm hứa sẽ mang về món cánh gà Coca do dì giúp việc làm, ngon hơn nhiều so với căn ting. Hơn nữa, còn gửi cho Trần Phiêu Phiêu một "tấm vé gọi món", cho phép gọi tới bốn món - vừa đủ để bản thân xách về, nhiều hơn thì vác không nổi.
Trần Phiêu Phiêu như đã cảm nhận được vị ngon của cánh gà Coca, cẩn thận cất tờ giấy nhỏ vào túi.
Ký túc xá vẫn ồn ào như mọi khi. Tề Miên và Vương Tinh lại cãi nhau, tiếng nức nở vang vọng khắp phòng. Trần Phiêu Phiêu an ủi bạn xong, lên diễn đàn trường tìm việc làm thêm, vừa kiếm chút tiền vừa muốn mua quà cho Đào Tẩm.
Bất ngờ thay, cô nhìn thấy thông báo tuyển dụng của quán bar Cá Voi.
Một tiếng 30 tệ, cao hơn nhiều so với làm ở các chuỗi cửa hàng ăn nhanh. Dù phải làm ca đêm, nhưng chủ là người quen, khá đáng tin.
Vì ca đêm, nhiều bạn học không muốn về muộn nên không ứng tuyển, thông tin tuyển dụng vẫn còn đó, chỉ có ID của người đăng liên tục đẩy bài lên, rõ chưa tuyển được người.
Trần Phiêu Phiêu suy nghĩ một chút, tính toán khoảng cách và tiền taxi, nhắn tin cho Đào Tẩm: "Chị về nhà rồi, em có thể tự đến ở phương án dự phòng không?"
Cô gọi căn nhà thuê đó là phương án dự phòng của mình và Đào Tẩm, lần nào nhắc đến cũng khiến cô cảm thấy yên tâm.
"Tất nhiên là được, nhưng em ở một mình, không sợ sao?" Đào Tẩm trả lời trên xe.
"Không sợ, có điều hòa, ngủ còn thoải mái hơn ở ký túc xá."
Trần Phiêu Phiêu giấu chuyện muốn đi làm thêm ở quán bar, làm ca đêm chắc Đào Tẩm sẽ lo.
"Được rồi, cẩn thận em nha."
Đào Tẩm gửi một biểu tượng xoa đầu.