Trần Phiêu Phiêu cứ kiểm tra đi kiểm tra lại vali xem còn thiếu gì không, phân loại sắp xếp đâu ra đấy. Đào Tẩm thấy vậy, dịu dàng bảo em đừng lo, nếu thiếu gì thì đến đó mua cũng được. Trần Phiêu Phiêu chống tay vào hông, đứng dậy nhìn quanh một lượt, rồi lại ngồi xuống, lẩm bẩm: "Hình như chưa mang theo cái váy vàng..."
Đào Tẩm tựa vào khung cửa nhìn, lòng dâng lên niềm vui khôn tả.
Đào Tẩm ngồi xổm xuống bên cạnh, xem từng bộ quần áo Trần Phiêu Phiêu định mang theo: "Váy chiếm nhiều chỗ quá."
"Đúng vậy."
"Quần jean đâu em?"
"Bị em cất tủ rồi."
"Sao thế?" Đào Tẩm tò mò, "Quần jean không ngoan à?"
"Dạ, dạo này em hơi mập, nó không chịu nới theo em," Trần Phiêu Phiêu thở dài, "Siết bụng, làm em ngứa ngáy khó chịu."
Đào Tẩm không nhịn được cười, khóe miệng cong lên như vầng trăng khuyết, hệt đôi mắt đang cười.
Trần Phiêu Phiêu lấy điện thoại ra chụp cho chị một tấm, lưu lại để ngắm: "Đẹp quá."
Thực sự quá đẹp.
Đẹp đến mức cô thấy hơi... rung động.
Cảm giác như... hạnh phúc đang len lỏi.
Không biết có phải mọi điều tốt đẹp đều mang trong mình chút tàn nhẫn hay không, nhưng hạnh phúc thường khiến người ta cảm thấy mong manh. Giống như đứa trẻ nhìn thấy đom đóm, vừa bắt được cho vào lọ thủy tinh đã có dự cảm rằng sau này khó gặp lại.
Có lẽ sau này lớn lên, cô sẽ chuyển đến sống ở những tòa nhà cao tầng, không còn được ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Giờ đây, ngắm nhìn những vì sao lấp lánh, lòng cô chỉ có một ý nghĩ: không chừng rất khó để gặp lại khung cảnh này.
Câu nói của Lạc Sơ bất chợt hiện lên trong tâm trí - "Chị không mong chờ sự vĩnh cửu".
Nhưng khi ấy, Trần Phiêu Phiêu rất mong chờ, vì ánh mắt của Đào Tẩm nói với cô rằng, Đào Tẩm cũng mong chờ như vậy.
Cô rất người yêu của mình lúc này, ngồi xổm bên cạnh vali, ríu rít chuẩn bị cho chuyến đi, tràn đầy hy vọng vào cuộc sống.
Trần Phiêu Phiêu không dám ồn ào, sợ đánh thức vị "thẩm phán" đang giám sát cuộc đời mình, bèn kìm nén nụ cười, nhẹ nhàng đóng vali.
"Cạch."
Đào Tẩm đặt hành lý vào cốp xe, rồi vịn cửa xe quay sang dặn dò những người bạn còn lại: "Lên xe nào, Lão Hải theo sát, nhớ lái chậm."
"Đi thôi!"
Họ thuê hai chiếc xe, loại rẻ nhất, thậm chí còn không có cả cảm biến lùi. Nhưng đối với những chuyến đi của sinh viên, dù phải tiết kiệm tối đa, họ vẫn cảm thấy thật xa xỉ.
Đào Tẩm liếc nhìn qua gương chiếu hậu, thấy xe của Lão Hải đã đi theo phía sau, rồi nhìn lướt qua bản đồ, hướng về Nam Lý.
Trần Phiêu Phiêu lại thầm nghĩ: Đẹp thật. Cầm lái thôi đã đẹp, mấy ngón tay thon dài thử điều chỉnh cửa gió điều hòa đẹp, bật đèn xi nhan đẹp nốt, liếc nhìn gương chiếu hậu vẫn đẹp, hạ cửa sổ, đưa tay lấy thẻ cũng đẹp.
Trần Phiêu Phiêu bỗng thấy mình thật quê mùa, nhìn người ta lái xe thôi mà cứ như đang xem một màn trình diễn, thích thú vô cùng.
Cô ôm túi đồ ăn vặt, hỏi Đào Tẩm có muốn ăn cái này, có muốn ăn cái kia không, lòng tràn ngập hạnh phúc. Thật kỳ lạ, bỗng nhiên cô cảm thấy mình như trưởng thành, cảm giác thậm chí còn mãnh liệt hơn cả khi đang yêu đương say đắm.
Đào Tẩm ra hiệu cho cô bé mở một lon Red Bull cho mình để tỉnh táo, Trần Phiêu Phiêu ngoan ngoãn làm theo, đút chị một ngụm, rồi tiện tay đặt vào hốc tròn bên trái.
Đào Tẩm mỉm cười nói: "Cảm ơn."
Thật ngọt, lại nhấp một ngụm.
Trần Phiêu Phiêu hỏi: "Cái ở giữa này gọi là gì ạ?"
Cô thường đi xe, nhưng trước đây chưa bao giờ nghĩ đến việc hỏi tên của thứ này, Đào Tẩm liếc nhìn: "Hộp đựng đồ trung tâm."
"Dạ." Trần Phiêu Phiêu ghi nhớ, hộp đựng đồ trung tâm... Sau khi tốt nghiệp, mua xe, cô nhất định phải chọn loại có hộp đựng ra dáng, để đồ uống lên trên, trông sẽ đẹp mắt. Nếu Đào Tẩm đưa đón cô đi làm hay đi hẹn hò gì đó, cô có thể chụp ảnh mấy loại đồ uống khác nhau, đúng là phong cách của một cô nàng tinh tế.
Sao lại nghĩ xa đến thế nhỉ? Có lẽ là vì ngồi trên xe quá buồn chán.
Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cô lén lút tìm kiếm những chiếc xe có nội thất đẹp, xem giá, lắc đầu rồi tắt đi.
Chưa biết sau này sẽ mua xe gì, nhưng chị không thể lái loại này mãi được, toàn mùi dầu máy, kẽ ghế còn vương mùi thuốc lá, làm ô nhiễm mùi hương tuyết tùng của chị; vô lăng thô ráp, sờ vào cũng sợ làm xước bàn tay trắng nõn của chị; chỉ cần tăng tốc một chút là xe đã bồng bềnh, đường không bằng phẳng thì xóc đến mức muốn rã rời; hệ thống định vị chẳng tốt, còn phải dùng đến điện thoại của chị.
Cố lên nào, Trần Phiêu Phiêu.
Nghĩ mãi rồi buồn ngủ, Trần Phiêu Phiêu hạ ghế xuống chợp mắt. Đào Tẩm vặn nhỏ nhạc, nhìn cô nàng rồi mỉm cười dịu dàng.
Tiếc là Trần Phiêu Phiêu không nhìn thấy nụ cười này, nếu không có lẽ cô sẽ nhớ mãi.
Trần Phiêu Phiêu nằm cuộn tròn giữa tiếng nhạc lúc có lúc không và tiếng xóc nhẹ nhàng, như chú thú nhỏ đang nghỉ ngơi, nét mặt an yên, những gai góc được hơi thở thuần hóa, làn da trắng đến mức sợ bị nắng làm tan chảy.
Đào Tẩm khẽ hé môi, bất giác thở dài. Thì ra khi trong lòng có một người và người đó đang say ngủ bên cạnh, thật sự sẽ khiến người ta muốn thở dài.
Bởi vì em thật nặng nề, đung đưa, đung đưa, như chiếc đồng hồ quả lắc treo lơ lửng trong lòng.
Không lâu sau, Trần Phiêu Phiêu tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở hỏi: "Còn bao lâu nữa mình tới nơi vậy chị?"
Hàng mi còn đọng sương đêm, giọng nói cũng mềm mại, ướt át.
"Một tiếng rưỡi," Đào Tẩm dịu dàng đáp, "Em có muốn đi vệ sinh không? Phía trước khoảng hơn chục cây có trạm dừng."
"Đi." Trần Phiêu Phiêu nói bằng giọng mềm mại, nằm dài trên ghế, mắt đảo quanh mơ màng, sau khi nhìn rõ thứ gì đó, cô nhíu mày: "Hình như trong xe có con ruồi chị ơi?"
Giọng nói rất nhỏ, khàn khàn, như thể vừa từ trong mơ bước ra.
"Ừm," Trái tim Đào Tẩm như tan chảy, cô không kìm được mà hạ giọng dỗ dành, "Không biết nó bay vào từ lúc nào."
"Sao chị không đuổi nó ra ngoài?" Trần Phiêu Phiêu nằm cọ cọ đầu, nhìn chị với vẻ uể oải.
"Lúc nãy em ngủ. Bây giờ đang trên cao tốc, nếu chị mở cửa sổ, gió rất to, làm ồn em." Hơn nữa lái xe cũng không an toàn.
Đào Tẩm kiên nhẫn giải thích.
"Không được," Trần Phiêu Phiêu lắc đầu, "Nhưng em đang ngủ mà."
Hửm? Sao thế? Đào Tẩm nhướng mày nhìn sang.
"Em ngủ say là hay há miệng, ruồi cứ bay qua bay lại, chị không sợ em nuốt nó sao?" Trần Phiêu Phiêu nũng nịu, ánh mắt còn ngọt ngào hơn cả giọng nói.
Đào Tẩm ngẩn người, chớp mắt nhìn Trần Phiêu Phiêu, một lúc mới bật cười.
Cô cứ thế cười một lúc lâu, rồi mới nhìn về phía trước, nhẹ nhàng nói: "Phiêu Phiêu, em đang làm nũng với chị đấy à?"
Ngủ dậy mè nheo, chuyện này không hiếm, nhưng với Trần Phiêu Phiêu thì lại là chuyện hiếm.
Trần Phiêu Phiêu cắn môi, dựng thẳng lưng ghế, hạ cửa sổ xuống một khe nhỏ: "Em đuổi ruồi."
Tiếng vo ve biến mất, cô cảm thấy thoải mái hơn, hướng về phía cửa sổ đang phát ra tiếng gió rì rào, lẩm bẩm: "Sao chị lại gọi cả họ tên em?"
"Bởi vì..."
Bởi vì vừa rồi em như vậy, Đào Tẩm bỗng rất muốn gọi em là... cục cưng.
Chính mình cũng thấy sến súa, Đào Tẩm mím môi, không nói gì.
Trần Phiêu Phiêu cảm nhận được bầu không khí ngọt ngào, còn ngon hơn cả cốc sữa chua cô vừa uống. Cô khẽ nheo mắt, những giọt nước mắt sinh lý nhanh chóng bị gió hong khô, từ từ đóng cửa sổ lại, cúi đầu lục tìm đồ ăn trong túi nilon.
"Không cần dừng ở trạm nghỉ đâu, em nhịn được, mình đi nhanh cho kịp nào."
Giữa những tiếng sột soạt, cô khẽ nói: "Em muốn ôm chị."