Tiêu Dĩ Hàn vẫn chưa ăn bánh bao và sữa mà Lý Tuyết Y đưa, đến trưa, Lý Tuyết Y vẫn không ăn cùng bọn Chu Hiểu Đình, phớt lờ vẻ mặt tức giận hổn hển của bọn họ.
Cô mang hộp cơm của Tiêu Dĩ Hàn đi lấy cơm trở về, còn chạy vội về trước khi Tiêu Dĩ Hàn ra khỏi lớp.
hển đứng trước bàn của Tiêu Dĩ Hàn, đặt hộp cơm lên bàn của cậu.
“Tôi… tôi… tôi đã mang cơm về, chúng ta cùng ăn đi.” Lý Tuyết Y nắm tay áo của Tiêu Dĩ Hàn, không cho cậu đi.
Tiêu Dĩ Hàn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, Lý Tuyết Y nhút nhát buông tay áo của cậu ra.
“Cơm đã mang về rồi, cậu ăn đi, không có độc đâu.” Lý Tuyết Y nhẹ nhàng khuyên nhủ, bữa sáng không ăn, bữa trưa không ăn, bữa tối thì không biết cậu có ăn không.
Cứ như vậy, dù có hào quang của nam chính, cậu cũng không chịu nổi.
“Cậu thật nhiều chuyện.” Tiêu Dĩ Hàn kéo lại tay áo mà cô lại nắm, lạnh lùng bước ra ngoài lớp học.
Lý Tuyết Y thật sự không thể nhìn nổi, cậu đã lãng phí bao nhiêu thức ăn rồi.
Cô cắn răng, lao về phía Tiêu Dĩ Hàn, ban đầu cô định nắm lấy cánh tay cậu, nhưng không biết sao lại trực tiếp ôm chặt lấy eo cậu.
Tiêu Dĩ Hàn dường như không thể nào ngờ được, Lý Tuyết Y lại có hành động như vậy.
“Buông ra!” Khí tức cả người lạnh lẽo, khiến Lý Tuyết Y đang sửng sốt mà bừng tỉnh.
Lý Tuyết Y cũng rất hoảng, tai đỏ như sắp chảy máu, “Tôi… tôi… tôi… nghe tôi giải thích, tôi không cố ý…”
Giải thích bằng giọng mềm mại, nhưng Tiêu Dĩ Hàn đã gỡ cô ra, tức giận bỏ đi.
Chỉ để lại Lý Tuyết Y đứng đó cảm thấy xấu hổ muốn chui xuống đất, sao cô lại ôm cậu? Chỉ là eo cậu… thật rắn chắc…
Cô che mặt, cổ trắng nõn cũng đỏ không thôi.
Aiz… lại phải lãng phí một hộp cơm nữa, Lý Tuyết Y bĩu môi mang hai hộp cơm về chỗ ngồi.
Cô tự ăn trước, đợi cậu về rồi khuyên nhủ, kết quả cô đợi mãi, các bạn học đã đến lớp, chỉ có Tiêu Dĩ Hàn không xuất hiện.
Gần đến giờ học, Tiêu Dĩ Hàn mới đến, Lý Tuyết Y biết cậu đang trốn cô, mệt mỏi nằm trên bàn nhìn Tiêu Dĩ Hàn cách mình vài chỗ ngồi.
Nhìn thấy sắp đến giờ học, một nữ sinh khác trong lớp rõ ràng đang thầm thích Tiêu Dĩ Hàn, đặt một bức thư tình lên bàn của cậu, không đợi Tiêu Dĩ Hàn phản ứng, đã thẹn thùng chạy đi.
Lý Tuyết Y như xem kịch nhìn Tiêu Dĩ Hàn giải quyết thế nào, nhưng Tiêu Dĩ Hàn dường như không thấy, phớt lờ bức thư tình, tiến lên viết hai chữ “Tự học” lên bảng.
Chữ viết thật đẹp, nam chính không hổ là nam chính, không có chỗ nào không có hào quang.
Giờ tự học rất nhanh trôi qua, vừa tan học, Lý Tuyết Y lập tức đuổi theo Tiêu Dĩ Hàn, đi theo sau cậu.
Rước lấy vài ánh nhìn dõi theo của bạn học, đều bàn tán về Lý Tuyết Y và Tiêu Dĩ Hàn.
Lý Tuyết Y hoàn toàn không quan tâm người khác nhìn cô như thế nào, mạng sống của cô đang treo trên người cậu, đâu còn thời gian để ý người khác ra sao.
Thế nhưng chân dài của Tiêu Dĩ Hàn đi rất nhanh, Lý Tuyết Y đi theo sau cậu, cậu thì đi bộ, còn cô thì phải chạy bước nhỏ theo sau.
“Cậu đi chậm chút.” Lý Tuyết Y ở phía sau thở hổn hển, nhẹ nhàng gọi Tiêu Dĩ Hàn phía trước.
Nhưng Tiêu Dĩ Hàn lại đi nhanh hơn, Lý Tuyết Y đeo cặp, cắn răng, tăng tốc nắm lấy cánh tay cậu.
“Nếu cậu còn đi nhanh như vậy, tôi sẽ để cả trường biết tôi thích cậu.” Lý Tuyết Y thở hổn hển đe dọa cậu.
Tiêu Dĩ Hàn giật mạnh tay ra, Lý Tuyết Y suýt nữa ngã.
“Tôi đã nói rồi, đừng quấy rầy tôi.” Tiêu Dĩ Hàn nói lạnh lùng, sau đó bước đi.
Lý Tuyết Y bị cậu giật tay ra, đứng vững lại, cô không thể đuổi kịp, thật sự đi quá nhanh, chỉ có thể gọi với bóng lưng cậu, “Vậy mai tôi sẽ mang bữa sáng cho cậu.”
Tiêu Dĩ Hàn không dừng bước, Lý Tuyết Y có chút ủ rũ đeo cặp trở về nhà.