Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng thu ánh mắt lại, không thèm để ý đến cô ta nữa.
Lê Ly tức đến mức mắt đỏ hoe, “Có phải vì cậu ta trở nên xinh đẹp hơn không? Phải không? Vậy nên cậu thích cậu ta? Cậu quên cậu ta đã từng bắt nạt cậu như thế nào sao?”
Trong những lời nói đầy phẫn nộ đều là chỉ trích Lý Tuyết Y, nhưng Tiêu Dĩ Hàn dường như không nghe thấy.
Lê Ly xem sự im lặng của cậu là sự đồng ý, “Thi được hai điểm, xinh đẹp cũng không thể che giấu nội tâm xấu xa của cậu ta đâu!”
Cô ta tức giận cực độ, trước đây đã giúp cậu thế nào thì cậu vẫn không chịu chấp nhận, tại sao Lý Tuyết Y giúp cậu thì cậu lại chấp nhận và còn bảo vệ cô.
Tiêu Dĩ Hàn không phản bác lại lời cô ta, “Nói đủ chưa?” Gương mặt ngọc âm trầm đến cực điểm.
Lê Ly bị ánh mắt của cậu làm cho sợ hãi, lùi lại một bước, tức giận tan biến hết.
Lý Tuyết Y đã đứng ở cửa nghe một lúc, cô ta thích Tiêu Dĩ Hàn thì thích, tại sao cứ phải đạp lên cô?
“Lê Ly, xin hỏi tôi đã đắc tội gì với cậu mà cậu ở sau lưng lại mắng tôi như vậy?” Lý Tuyết Y cầm hộp cơm, mặt không biểu cảm tiến đến gần Lê Ly.
Lê Ly có chút hoảng hốt trong chốc lát, nhưng nhanh chóng phục hồi lại vẻ mặt ngạo mạn, “Chẳng lẽ tôi nói không phải sự thật sao?”
Lê Ly không chút sợ hãi, “Cậu thật giống như Lãnh Khiếu Vũ nói, ngoài việc mách lẻo ra thì không còn cách nào khác.” Cười lạnh nói.
“Không còn cách nào, ai bảo tôi có lý, mách lẻo lại có tác dụng?” Lý Tuyết Y đặt hộp cơm lên bàn của Tiêu Dĩ Hàn.
Lê Ly nghe giọng nói mềm mại của cô, lời phản bác không hề thiếu.
“Đi mách giáo viên? Đi mách hiệu trưởng cũng không có tác dụng đâu.” Lê Ly khoanh tay, khinh bỉ nhìn Lý Tuyết Y, bà của cô ta và hiệu trưởng có quan hệ rất tốt.
Lý Tuyết Y không hề hoảng sợ, “Tôi không phải muốn cậu bị đuổi học, chỉ muốn cậu xin lỗi tôi, không liên quan gì đến hiệu trưởng, chỉ cần tôi có lý, ba cậu có là hiệu trưởng cũng vô dụng.”
Nở một nụ cười nhạt, vẻ xinh đẹp như thể chỉ tồn tại trong mơ, nụ cười này khiến Lê Ly ngẩn người.
Khi hồi phục lại tinh thần, cô ta cảm thấy xấu hổ vì sự ngẩn ngơ của mình, “Cậu muốn mách lẻo thì cứ mách lẻo.” Nói xong, Lê Ly tức giận đùng đùng rời khỏi lớp học.
Lý Tuyết Y nhún vai, không quan tâm ngồi xuống, đẩy hộp cơm về phía Tiêu Dĩ Hàn, “Tôi vừa mới giành cho cậu được một cái đùi gà, mau ăn đi.”
Mở bình giữ nhiệt ra để cậu uống nước trước, cậu phải uống nhiều nước, sau này mới không bị bệnh dạ dày.
Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng nhìn cô chăm chú, nhưng Lý Tuyết Y lại cúi đầu ăn cơm, không còn như trước đây quấn quýt lấy cậu, cô không muốn thừa nhận, nhưng tâm trạng không được tốt.
Cả hai im lặng ăn hết cơm, Lý Tuyết Y mang hộp cơm đi rửa, đi trên hành lang thở dài một tiếng, vừa rồi Lê Ly nói cô có một nội tâm xấu xa.
Tiêu Dĩ Hàn không phản bác, xem ra cậu vẫn rất ghét cô, có lẽ trong giờ học cậu giúp đỡ chỉ là để trả lại ân tình vì cô đã đãi cậu ăn cơm mà thôi.
Tâm trạng nói không buồn là giả, dù sao cô cũng tưởng rằng ít nhất cậu không ghét mình, thôi, cứ đi từng bước một vậy.