Lý Tuyết Y tức giận, “Nếu cậu dám chạm vào tôi một lần nữa, tôi sẽ…”
“Sẽ báo với giáo viên? Hay là báo với cha mẹ cậu?” Lãnh Khiếu Vũ chế nhạo.
Lý Tuyết Y thật sự muốn lấy cái bàn đập lên người cậu ta, quá tức giận! Cô lúc này muốn có sư tử hống, làm cho lỗ tai của cậu ta chấn động.
“Đủ rồi! Ra ngoài đi.” Tiêu Dĩ Hàn với vẻ mặt lạnh lẽo lên tiếng đuổi người.
Lãnh Khiếu Vũ khinh thường cười, “Cớ gì? Bây giờ không phải là giờ học.”
Trang Tình cũng có chút bị tổn thương, cậu vậy mà lại đuổi mình ra ngoài…
“Chỉ vì tôi là lớp trưởng.” Giọng nói trong trẻo của Tiêu Dĩ Hàn dường như khiến Lý Tuyết Y bình tĩnh lại.
Lý Tuyết Y ngẩng cao đầu, “Còn là người đứng đầu toàn trường nữa!” Còn cậu ta chỉ là học sinh cá biệt!
Lãnh Khiếu Vũ nhìn Lý Tuyết Y với ánh mắt không có ý tốt, “Cậu có tư cách gì, cậu đứng thứ hai từ dưới đếm lên còn tự hào?” Chiếc cổ bóng loáng trắng nõn… có phải đang dụ dỗ mình cắn một miếng không? Thật sự là không có lúc nào không dụ dỗ mình mà.
Lý Tuyết Y nghĩ đến điểm số, đúng là khá ngại, “Tôi tự hào vì bạn học Tiêu.”
Cô tiến lại gần Tiêu Dĩ Hàn một bước, nhưng Tiêu Dĩ Hàn nhíu mày cảnh báo cô đừng lại gần.
Lãnh Khiếu Vũ nhìn thấy mà bật cười, “Cậu ta còn ghét cậu hơn cả tôi kìa.” Có vẻ như trong lòng đã dễ chịu hơn một chút, kéo Trang Tình vẫn đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Dĩ Hàn rời khỏi cửa lớp.
Bọn họ vừa đi, Lý Tuyết Y hai má phồng lên, cực kỳ giống cá nóc, “Bây giờ cậu vẫn ghét tôi đến vậy sao?” Chẳng lẽ vẫn đang nghĩ đến chuyện sau này sẽ “xử” cô sao? Đừng mà!
Lý Tuyết Y tức tối ngồi xuống, cậu không phải ghét cô bám theo cậu sao? Cô chính là muốn bám!
Cô ghé xuống nhìn Tiêu Dĩ Hàn, Tiêu Dĩ Hàn vẫn không lên tiếng đuổi cô đi.
Chiều hôm đó khi tan học, Lý Tuyết Y vẫn theo sau cậu, bất chấp ánh mắt của mọi người, cô cứ kéo kéo góc áo của Tiêu Dĩ Hàn.
“Buông ra!” Tiêu Dĩ Hàn với ánh mắt lạnh lẽo cảnh cáo Lý Tuyết Y.
Lý Tuyết Y không chịu, “Tôi không buông! Trừ khi cậu cùng tôi đi ăn, nếu không, tôi sẽ công khai tỏ tình với cậu.” Xem cậu có thể làm gì?
Tiêu Dĩ Hàn lạnh lùng nhìn cô, bàn tay dài trắng trẻo nắm lấy tay Lý Tuyết Y, mạnh mẽ kéo tay cô ra, rồi bước nhanh rời đi.
Lý Tuyết Y không thể chống lại sức mạnh của cậu, chỉ có thể đứng nhìn cậu rời đi, đá hai cái vào hòn đá trước chân, tâm trạng buồn bực, không biết hôm nay trong lòng cậu có đánh giá thêm điểm cho cô hay không?
Cố gắng hết sức, ít nhất vẫn còn hy vọng, Lý Tuyết Y tự an ủi mình, tâm trạng đã ấm áp trở lại.
Một quả bóng bay tới Lý Tuyết Y, với giác quan thứ sáu Lý Tuyết Y kịp thời tránh được, quả bóng đập vào tường rồi lăn đến chân Lý Tuyết Y.
Lý Tuyết Y khẽ nhíu mày, nhìn về phía sân bóng không xa, một nhóm nam sinh đang cười nhìn về phía lý Tuyết Y, cô nhận ra đó là nụ cười chế nhạo, vì cô thấy Lãnh Khiếu Vũ.
Người này chắc chắn cố tình, Lý Tuyết Y tức giận, nếu không phải cô tránh kịp, quả bóng của Lãnh Khiếu Vũ chắc chắn đã đập vào đầu của cô.
Cô bước nhanh tới, Lãnh Khiếu Vũ cười lạnh nhìn cô đến gần, không vội vàng mà cầm chai nước khoáng trong tay Trang Tình uống một hơi, cả sân trường ồ lên, Trang Tình cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Lãnh Khiếu Vũ mỉm cười xoa đầu cô ta, càng khiến đám đông thêm phấn khích.
Đột nhiên một quả bóng đập vào bên má Lãnh Khiếu Vũ, cậu ta trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, đưa tay bắt quả bóng trong tay.
Xung quanh lập tức yên tĩnh, Tu La Tràng đã đến! Hai cô gái tranh giành một chàng trai! Ah ah ah ah!!