Chu Hiểu Đình và Triệu Như Nhiên nhìn nhau, “Chị sợ gì chứ? Ba của Du Trần Trung là bạn tốt của ba em, tối nay em sẽ nói với ba về việc Du Trần Trung bắt nạt em, ba của em sẽ nói với ba của Du Trần Trung, rồi Du Trần Trung sẽ bị đánh.”
Triệu Như Nhiên nói như một câu vè, làm Lý Tuyết Y nghe mà ngẩn người, quả thực học sinh kém thì nghe những điều phức tạp một chút là sẽ chóng mặt.
Chu Hiểu Đình khen ngợi Triệu Như Nhiên, “Sau này cậu ta chắc chắn sẽ không dám động đến chị Y nữa.”
Lý Tuyết Y nhìn thoáng qua về phía Tiêu Dĩ Hàn, cậu đang phân phát bảng biểu, dáng vẻ thanh tú cuốn hút khiến nhiều bạn nữ phải ngoái nhìn.
“Có vẻ như chị đã thu hút được lớp trưởng Tiêu rồi?” Triệu Như Nhiên rất phấn khích.
Chu Hiểu Đình cũng rất hào hứng, “Bọn em đang chờ chị hoàn toàn chinh phục lớp trưởng Tiêu.”
Lý Tuyết Y cảm thấy bối rối trước những suy nghĩ lộn xộn của bọn họ, cô không phải là muốn lấy lòng cậu, cũng không phải nói thích cậu hay muốn yêu đương gì, cô chỉ là vì mạng sống tương lai của mình mà thôi.
“Các cậu đừng nói linh tinh.” Lý Tuyết Y ngăn cản bọn họ, nhưng sau đó nghĩ lại, hôm qua cô nói như vậy cũng tương đương với việc thổ lộ tình cảm, thôi thì tùy ý bọn họ nghĩ gì cũng được.
“Chị xem, có phải chột dạ rồi không?” Triệu Như Nhiên cười hì hì vạch trần Lý Tuyết Y.
Lý Tuyết Y làm nũng dùng tay chọc vào Triệu Như Nhiên, chỉ cần Tiêu Dĩ Hàn sau này không g.i.ế.c cô, cô còn có thể kết bái huynh đê với cậu, huống chi là nói cô thích cậu.
Sau khi bị hai người trêu chọc một hồi, Lý Tuyết Y nhanh chóng chuyển đề tài, cô sợ Tiêu Dĩ Hàn nghe thấy sẽ tức giận.
Kết quả, Tiêu Dĩ Hàn không có phản ứng gì, trong lúc đi lấy cơm gặp phải một người đưa thư tình.
“Anh Vũ, em… em thích anh.” Ở góc phòng, một bạn nữ đưa thư tình cho Lãnh Khiếu Vũ.
Lãnh Khiếu Vũ nhìn bạn nữ tỏ tình với mình, cười lạnh, “Cậu có thể so với Trang Tình không? Ngay cả một sợi tóc cũng không bằng.”
Lý Tuyết Y thật sự không biết đi lấy cơm mà lại va phải một cảnh tượng kịch tính như vậy, vội vàng muốn quay lại đường cũ, tìm đường về lớp, nhưng lại bị chặn lại.
Du Trần Trung nhìn Lý Tuyết Y với ánh mắt như thể muốn thiêu đốt cô, không ngờ cô lại dám chống đối cậu ta! Hôm qua cậu ta bị ba dùng gia pháp dạy dỗ, giờ lưng vẫn còn đau.
“Lý Tuyết Y! Thật trùng hợp nhỉ.” Du Trần Trung không có ý tốt tiến lại gần Lý Tuyết Y.
Lý Tuyết Y cảm thấy tóc mình như dựng đứng cả lên, lần này xong rồi, gặp phải hai kẻ mạnh, lại cùng một phe.
“Bạn học Du, cậu nghe tôi nói, hôm qua chỉ là hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm.” Lý Tuyết Y vội vàng giải thích, ôm hộp cơm với đôi mắt xinh đẹp mở thật to.
“Cậu còn biết sợ sao? Tôi thấy hôm qua cậu rất dũng cảm mà.” Du Trần Trung không dừng lại, vẫn tiến gần Lý Tuyết Y.
Lý Tuyết Y liên tục lùi lại, lùi được vài bước thì đúng lúc quay đầu định chạy, kết quả vừa quay lại đã va phải người.
Cô hoảng sợ đến mức suýt làm rơi hộp cơm, “Cậu… các cậu muốn làm gì? Tôi sẽ mách với giáo viên đấy!”
Giọng nói mềm mại, không ai bị dọa cả, ngược lại còn khiến Lãnh Khiếu Vũ đứng trước mặt cô nghe vào tai mà cảm thấy mềm lòng.
Lãnh Khiếu Vũ cười lạnh, cúi người bên tai cô, “Cậu nhìn có vẻ rất ngon.” Đầu lưỡi của cậu ta gần như chạm vào tai Lý Tuyết Y.
Hơi thở mờ ám lại khiến Lý Tuyết Y cảm thấy lạnh từ chân lên đầu, lại bị cậu ta trêu chọc mà mặt cô đỏ bừng, sắc hồng lan tỏa trên gương mặt xinh đẹp của cô, nhìn thật muốn cắn một miếng.
Trong mắt Lãnh Khiếu Vũ hiện lên vẻ tối tăm, Du Trần Trung và Tiêu Cát nhìn nhau, anh Vũ là đang…
Lý Tuyết Y hồi phục lại tinh thần, cảnh giác lùi lại một bước, trong đôi mắt trong veo hiện lên sự sợ hãi.
“Cậu rốt cuộc có ý gì?” Lý Tuyết Y nghẹn lại ở cổ họng, hoàn toàn không biết cậu ta muốn làm gì?
Lãnh Khiếu Vũ nhìn cô, “Cậu không phải luôn thích tôi sao, tôi cho cậu một cơ hội, làm bạn gái của tôi.”
Thấy cậu ta có thái độ như ban phát bố thí, Lý Tuyết Y nếu không phải không thể đánh lại cậu ta, thật sự muốn đập cậu ta một cái, còn có thể nói ra những lời m.á.u chó hơn nữa không?
“Anh Vũ…” Du Trần Trung bị lời nói của Lãnh Khiếu Vũ làm cho kinh ngạc, anh Vũ không phải luôn thích Trang Tình sao?
Lãnh Khiếu Vũ hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Du Trần Trung và Tiêu Cát, “Nói đi.”
Lý Tuyết Y không thể chịu đựng được nữa, “Cậu nghĩ cậu là Tiêu Dĩ Hàn à? Tôi đã nói bao nhiêu lần là tôi không thích cậu!” Kiêu ngạo, tự phụ, quả nhiên những tính cách mà nam chính không có thì nam phụ đều có.
Lãnh Khiếu Vũ cười tinh quái, mỉm cười kéo vài sợi tóc trên má cô ra, “Cậu nghĩ tôi sẽ tin cậu sao?”
Lý Tuyết Y bị hành động đột ngột của cậu ta làm cho giật mình, “Tôi không quan tâm cậu tin hay không.” Cô vẫn cứng rắn, lần này cô thực sự đã cứng rắn!
Nhìn lên cầu thang, không nhịn được kêu lên một tiếng, “Trang Tình?!” Lý Tuyết Y kêu lên làm mọi người đều ngẩn người, ngay lập tức nhìn về phía cầu thang.
Lý Tuyết Y lập tức tránh khỏi Lãnh Khiếu Vũ và điên cuồng chạy về lớp, chỉ có những người như cậu mới có thể làm như vậy! Chạy đã rồi tính sau.
Lãnh Khiếu Vũ bất ngờ lại bị cô chạy mất, nhìn theo bóng lưng cô chạy trốn với ánh mắt u ám.
“Anh Vũ, anh không thật sự thích cậu ta chứ?” Du Trần Trung kinh dị nhìn Lãnh Khiếu Vũ.
Lãnh Khiếu Vũ nhìn lại Du Trần Trung với vẻ nghiêm túc, ngay khi Du Trần Trung nghĩ điều đó là thật, cậu ta đột nhiên cà lơ phất phơ nở nụ cười.
“Cậu đang nói gì vậy? Tôi và Trần Quý Nam đã đánh cược, cược xem có thể chinh phục được Lý Tuyết Y hay không, cược là một căn biệt thự.” Lãnh Khiếu Vũ với vẻ tự tin như thể đã nắm chắc phần thắng.
Du Trần Trung nghe vậy nhíu mày, “Như vậy không tốt lắm đâu.” Mặc dù cậu ta không thích Lý Tuyết Y, nhưng đối với một cô gái như vậy thì thật sự quá đáng.
Tiêu Cát cũng không đồng ý với cách đánh cược của bọn họ, “Anh Vũ, Trần Quý Nam có tính cách kỳ quặc, anh nên tránh xa những thứ cược này với cậu ta.”
Chủ yếu là Lý Tuyết Y sẽ phải chịu thiệt thòi, với tính cách biến thái của Trần Quý Nam, một khi bị hắn nhắm đến thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.