Hằng ngày Cao Nguyên vẫn đưa đón Gia Nhi đều đặn, sự tranh cãi cũng giảm dần, thay vào đó cô chỉ liên tục hỏi anh công việc này khi nào hoàn thành và liên tục nhận được câu trả lời lấp lửng từ phía anh.
“Vẫn còn hai ngày nữa mới đúng thời hạn hai tuần, em cũng đã đồng ý gia hạn cho anh thì đừng sốt ruột thế chứ.”
Gia Nhi thở dài, ngồi vào bàn học. Cao Nguyên vừa cười vừa bỏ ra ngoài. Anh biết tối nào cô cũng cặm cụi vào sách vở, thế nên tốt nhất là nhường không gian yên tĩnh cho cô. Trước khi khép cửa phòng, anh quay lại nhìn Gia Nhi, cô vẫn ngồi ngây ra đó, mắt nhìn vào trang sách mở toang trên bàn, nhưng có lẽ tâm trí không ăn nhập gì với những dòng chữ đó. Anh nhoẻn miệng cười, nụ cười trìu mến.
Cao Nguyên bước sang phòng Nguyên Dương, không thấy bà Xuân cũng không thấy má Lam, thầm nghĩ có lẽ mẹ đã về phòng, má Lam thì đi pha sữa. Anh đến gần nôi, ngồi xuống bên cạnh. “Trông cũng khá giống mình thật!” Anh lại cười, dạo gần đây mọi người ở công ty cũng nhận xét anh cười nhiều hơn hẳn, tựa như có một sức mạnh vô hình giúp tinh thần anh cảm thấy thoải mái, tâm trạng tốt thì con người cũng trở nên dễ chịu.
Hai tháng trước, người đàn bà đó trên tay bế Nguyên Dương, gặp anh ở trung tâm thương mại. Cô ta nói đứa bé này là con anh. Ban đầu là sự ngờ vực, sau đó là bế tắc. Cô ta đưa cả kết quả xét nghiệm xác nhận hai người là hai cha con. Anh biết tính khí của cô ta, nếu không chấp nhận việc nuôi con, cô ta sẽ làm lớn chuyện. Cứ ngỡ đã trưởng thành, đến với nhau không ràng buộc, thích hợp thì tiến tới lâu dài, không thì chia tay, không ai nợ ai. Thế nhưng khi xảy ra việc ngoài ý muốn, là đàn ông, anh tự biết bản thân phải gánh trách nhiệm, anh đã đề nghị cả hai làm đám cưới, sau đó cùng nhau chăm sóc con. Nhưng, loại đàn bà như cô ta, lại vì một người đàn ông khác mà nhẫn tâm gạt bỏ trách nhiệm làm mẹ. Cao Nguyên chợt nghĩ đến Gia Nhi, cách cô chăm sóc và quan tâm Nguyên Dương, là tấm lòng của một người mẹ. Cuộc đời quả là có những chuyện thật trái ngược nhau.
“Anh Hai!”
Ngọc Hân chẳng biết đứng sau lưng từ lúc nào. Đến khi Cao Nguyên vừa định đưa tay sờ mặt Nguyên Dương, cô bỗng vỗ mạnh vào vai anh.
Anh vội quay sang “suỵt” một tiếng. “Nhỏ tiếng thôi! Em làm nó giật mình đấy!”
Cô nhướn người nhìn. “Xí! Nó vẫn còn ngủ mà! Tối rồi sao anh không vào phòng ngủ với vợ mà lại ở đây?”
“Anh vào thăm con anh không được à? Hỏi vớ vẩn!” Anh ra hiệu cho Hân ra ngoài, cố gắng đóng cửa thật nhẹ.
“Vợ anh đang làm gì trong phòng thế?”
“Học bài!”
“Chăm chỉ thế à?”
“Không phải ai cũng ăn không ngồi rồi, lo chuyện bao đồng như em! Lấy cho anh lon nước ngọt!” Anh ngồi xuống ghế sofa, với tay lấy remote bật tivi.
Ngọc Hân “hứ” một tiếng, nhưng cũng đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy hai lon coca, cô đặt một lon xuống bàn trước mặt Cao Nguyên, tay khui lon miệng lại nói.
“Vậy thì hôm nay kẻ ăn không ngồi rồi này sẽ kể cho anh nghe một chuyện kinh thiên động địa, nhất định sẽ làm anh thay đổi chính kiến.”
“Muốn nói gì cứ thì nói thẳng!”
“Sáng nay em dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của một người bạn, anh biết em đã gặp ai không?”
“Anh không thích lấp lửng.”
“Vợ anh – Gia Nhi!”
Cao Nguyên hút ngụm nước, im lặng một hồi. “Rồi thì sao?”
“Cô ta làm người dẫn chương trình cùng một nam sinh viên, em nghe mọi người nói trước kia họ là đôi tình nhân đẹp của trường.” Hân vừa nói vừa nhìn thái độ của Cao Nguyên, anh chỉ nhướn mày rồi đứng dậy.
“Chuyện đó anh biết rồi. Vả lại, em cũng nói là “trước kia” mà, hiện tại Gia Nhi là vợ anh. Anh không để tâm đến quá khứ của cô ấy! Xong rồi chứ? Anh về phòng nhé!”
“Khoan đã! Vẫn còn một chuyện! Liên quan đến gia đình của cô ta. Anh muốn biết không?” Hân bước đến đối diện, ánh mắt ranh mãnh nhìn Cao Nguyên, lúc này anh đã có chút phản ứng, bỏ hai tay vào túi quần. Hân thừa dịp nói luôn. “Chẳng phải anh nói ba mẹ Gia Nhi đã sang Canada sinh sống sao? Anh bị lừa rồi! Thực chất cô ta là trẻ mồ côi, nghèo xơ nghèo xác.”
Cao Nguyên cứng đờ. Trong tâm trí anh lúc này vô cùng hoang mang. Anh tự trách bản thân không nghĩ đến chuyện này, anh không ngờ Ngọc Hân lại tình cờ điều tra ra được lai lịch của Gia Nhi. Mà trước giờ anh cũng chưa từng biết cô là trẻ mồ côi, mỗi lần hỏi đến chuyện gia đình, cô lại lảng tránh. Nhưng việc cần làm trước mắt không phải là tiếp tục tìm hiểu, mà là làm sao cho cô em gái lắm lời kia không đem chuyện này mách lẻo với mẹ.
“Em chưa kể với ai chuyện này chứ?”
Ngọc Hân ngạo nghễ lắc đầu.
“Vậy em có thể nào đừng nói cho mẹ biết được không?”
Cô đi đi lại lại suy nghĩ. “Cũng được! Nhưng với một điều kiện…”
Cao Nguyên biết chắc chắn anh sẽ nhận được câu trả lời này. “Cứ nói!”
“Em muốn vào công ty của anh làm việc.”
“Anh sẽ hỏi lại mẹ.”
“Hứ! Thế em cũng sẽ nói cho mẹ biết anh đã bị lừa bởi một đứa sinh viên chẳng ra gì.”
“Thôi được rồi! Anh sẽ vào công ty sắp xếp công việc cho em, nhưng nếu không làm việc nghiêm túc, anh có quyền đuổi việc đấy!”
“Ok!”
Ngọc Hân cười đắc thắng, đi thẳng về phòng, bỏ lại Cao Nguyên vẫn đứng đó, lòng rối như tơ. Cứ nghĩ mọi chuyện đã tạm thời suôn sẻ, không ngờ lại xuất hiện thêm phiền phức.