“Mười lăm phút thôi đấy.” Cao Nguyên nhìn qua ô cửa kính, nói như ra lệnh rồi phóng xe đi tìm nơi đỗ.
Gia Nhi bước thật nhanh vào ký túc xá, tránh những đôi mắt hiếu kỳ đang hướng về phía mình. May mà lịch học của hai đứa bạn cùng phòng hôm nay đến tận 9h mới xong, thế nên cô vội vã thu dọn ngay quần áo và sách vở vào chiếc balo và nhanh chóng rời khỏi ký túc xá. Cô bước thật nhanh như muốn vượt qua cả không gian và thời gian xung quanh, đến khi chỉ còn vài bước nữa là đến cổng, bất chợt lại có tiếng gọi từ phía sau.
“Nhi!”
“Huy…sao anh lại ở đây?” Cô giật thót, ngoảnh lại nhìn.
Người con trai tên Huy vội vàng chạy đến bên Nhi. Anh nhìn cô, rồi lại nhìn chiếc balo to đùng cô đang đeo trên người.
“Em đi đâu thế?”
“Em…em về quê thăm Tuấn…”
“Tuấn có chuyện gì à? Tại sao em không nói cho anh biết? Giờ này đã hết xe rồi, anh đưa em về.” Huy nắm chặt tay cô.
“Không…”
“Nhi!” Cô chưa kịp nói dứt lời, bất ngờ từ đằng xa Cao Nguyên tỏ vẻ khó chịu bước đến. “Cô làm gì lâu thế?”
“Anh ta là ai vậy?” Huy nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt với trang phục sang trọng và dáng vẻ lịch lãm.
“Tôi là chồng của Nhi.”
Câu trả lời của Cao Nguyên khiến Huy sững sờ kinh ngạc, bàn tay nắm chặt lấy Nhi dần dần nới lỏng. Trong khi đó, Nhi cũng thất thần không kém.
“Cô còn đứng ở đó làm gì, đi nhanh thôi.”
Cao Nguyên không chần chừ, anh lôi Nhi ra khỏi Huy rồi kéo cô đi một mạch. Cô chỉ kịp nhìn Huy vẫn đứng thừ ra đó mà không giải thích được lời nào.
“Bạn trai của cô à?”
“…”
Nhi không trả lời anh. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu, ở phía sau Huy vẫn còn đứng lặng đó, nhìn theo chiếc xe sang trọng từ từ rời đi. Bỗng trước mắt cô mọi vật bị nhòa đi trong làn nước mắt.