Ngày trao học bổng trời rất đẹp, có phải chăng mọi sự tươi vui ồ ạt đến như dòng suối tuôn trào khiến Gia Nhi nhìn khắp xung quanh, nơi đâu cũng như đầy hoa nở rộ, rực rỡ khoe sắc màu lộng lẫy cùng chúc mừng. Có thể nói ba năm học qua, khoảnh khắc này được ví như thời gian “hoàng kim” của cô. Học bổng này không chỉ đơn giản là một số tiền trợ cấp cho sinh viên, mà còn là cơ hội cho cô trong đợt thực tập cho năm sau. Cũng như Huy, năm trước anh được nhận học bổng của công ty An Dương, thành tích học tập sẽ được công ty này ghi nhận và thêm cơ hội cho đợt thực tập năm nay. Kết quả là, vượt qua những sinh viên giỏi khác, anh đã được nhận, và cơ hội vào làm việc ở đó vì thế cũng rất cao. Thế nên chỉ cần giữ vững thành tích này, cô chắc chắn cũng sẽ nối bước Huy. Hy vọng của cô chính là cùng làm việc với anh trong một công ty, không quan trọng chức vụ như thế nào, vì cô rất thích trông thấy phong thái làm việc của anh. Có lẽ nam nhi quyến rũ nhất chính là lúc chuyên tâm vào công việc.
Nhưng, cô đã không nghĩ tới khả năng khác.
“Sau đây xin được giới thiệu người đại diện cho công ty tài trợ học bổng, ông Phan Văn Cường, Tổng Giám Đốc công ty bất động sản Thiên Tân cùng vợ là bà Trần Lệ Xuân!!!”
Tiếng vỗ tay lốp bốp như pháo nổ rần rần của các sinh viên ngồi phía dưới sân khấu trong hội trường sau khi người dẫn chương trình giới thiệu.
“Anh Huy! Họ là ba mẹ của Cao Nguyên đấy!” Gia Nhi kinh ngạc thốt lên, nhưng lại càng ngạc nhiên hơn khi trông thấy gương mặt thất thần của anh lúc này. “Huy! Huy! Anh sao vậy?” Cô lay mạnh tay anh.
“Ơ…hả…Em vừa nói gì?” Huy giật mình, như chợt bừng tỉnh.
“Anh không sao chứ? Sắc mặt anh trông rất kém!”
“Không…không có gì. Chắc tại sáng nay anh chưa ăn sáng nên chưa tỉnh táo thôi. Lúc nãy em vừa nói gì?”
“Ông bà ấy chính là ba mẹ của Cao Nguyên!” Cô nhắc lại với giọng nói nhỏ hơn, không muốn để ai nghe thấy.
“Hả? Nhưng…hình như ông ấy họ Phan mà?” Anh cau mày khó hiểu.
“Ông ấy là ba kế!” Cô thở dài, dè dặt nói. “Có lẽ em không lên nhận thì tốt hơn!”
“Không được! Dù sao đi nữa đó là thành tích của em, em phải nhận lấy!” Huy phản đối.
“Em không thể đối mặt với họ. Em nghĩ với tính cách của bà ta, chắc chắn bà ấy sẽ không tha cho em! Anh nói với ban tổ chức hộ em nhé, lấy lý do gì cũng được!” Nói rồi cô lập tức đứng dậy, cúi đầu nhanh chóng bỏ đi.
“Có chuyện gì vậy?” Hoàng ngồi bên cạnh Huy tò mò hỏi. “Hai đứa cãi nhau à?”
“Giúp tao một chuyện, nói với ban tổ chức Gia Nhi bị chóng mặt, tao đưa cô ấy lên phòng y tế, quan trọng là phải giữ lại phần học bổng ấy. Nhớ đấy nhé!” Huy cũng lập tức chạy theo sau khiến Hoàng càng tò mò hơn.
“Hễ có chuyện rắc rối lại đẩy cho mình.” Hoàng than thở.
“Nhi! Chờ anh với!”
Gia Nhi dừng lại, đợi Huy đến gần rồi ngồi xuống chiếc ghế đá cách hội trường không xa, gương mặt vô cùng ủ rũ.
“Anh đã nhờ Hoàng nói với ban tổ chức, họ sẽ giữ lại cho em!”
“Cảm ơn anh!” Cô gượng cười. “Nhưng…em thật sự rất sợ người đàn bà ấy. Cho dù mọi chuyện đã là quá khứ, với tính cách độc đoán kia, gặp lại em bà ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nếu như chuyện giữa em và Cao Nguyên bị lộ, cả trường sẽ nghĩ sao về em?” Cô rơm rớm nước mắt.
“Em đừng khóc. Chẳng phải em từng kể với anh bà ấy rất quan trọng danh tiếng của con trai mình sao? Nếu công khai tất cả mọi chuyện, chẳng khác nào bà ấy đang hủy hoại sự nghiệp của Cao Nguyên.” Huy nắm chặt tay cô an ủi.
“Hy vọng là vậy.”
“Nhất định sẽ không sao mà.” Bất giác Huy sực nhớ ra một việc quan trọng. “Nhi à, em ở đây chờ anh nhé! Anh đi một lát sẽ quay lại ngay.”
“Ơ…anh…”
Gia Nhi chưa kịp hỏi thêm câu nào thì bóng dáng Huy đã khuất sau phía hành lang. Cô đưa tay lau giọt lệ còn đọng lại trên khóe mắt, sụt sịt ngồi thừ trên ghế suy nghĩ vẩn vơ.
“Em khóc à?”
Đột ngột có giọng nói quen thuộc vang lên, cô ngẩng đầu nhìn, sững sờ, đứng bật dậy để nhìn thật kỹ người đang đứng đối diện kia.
“Cao…Nguyên…” Phải khó khăn lắm cô mới thốt ra được hai từ này.
“Ừm…là anh đây…” Cao Nguyên mỉm cười.
“Tại sao…anh lại ở đây?”
“Anh đi cùng ba mẹ, có lẽ em cũng nhận ra ông bà ấy nên mới chạy khỏi hội trường phải không?”
“Anh nhìn thấy à?”
Anh gật đầu, im lặng một lúc rồi lại nói. “Thật ra mục đích của anh đến đây là để tìm em.”
Gia Nhi không biết phải nói gì, ngượng ngùng cúi gầm mặt.
“Tối hôm qua tình cờ anh nghe được cuộc trò chuyện của ba mẹ, biết được hôm nay cả hai đến trường này, anh sực nhớ đến em, nên đã giả vờ đi chung với họ, tiện thể thăm dò tin tức của em, nào ngờ em lại là một trong ba sinh viên được nhận học bổng. Chúng ta cũng có duyên nhỉ?”
Cô thầm nghĩ sau những việc đã xảy ra mà anh vẫn không hề thay đổi, cái tính thích bỡn cợt người khác trong tình huống nào cũng đem ra mà dùng được. “Chết rồi!” Cô bỗng hốt hoảng. “Lúc nãy anh nhìn thấy em chạy khỏi hội trường, thế thì có thể mẹ anh cũng nhìn thấy em. Em phải đi thôi!” Cô quay người định bỏ đi.
“Này, khoan đã!” Cao Nguyên vội kéo tay cô lại. “Mọi chuyện trước kia không phải lỗi của em! Anh đã giải thích tất cả với mẹ, em đừng quá lo lắng!”
Gia Nhi rụt tay lại, ánh mắt ái ngại nhìn anh.
“Anh xin lỗi…Đã lâu không gặp, anh chỉ muốn nói chuyện với em một chút. Nhưng nếu em cảm thấy ngại, hoặc nghĩ rằng giữa chúng ta đã không còn gì để nói, anh sẽ không làm phiền em nữa.” Giọng nói tiu nghỉu, anh buồn bã nhìn Gia Nhi.
Giây phút này điều khiến anh đau khổ nhất chẳng phải là sự vui vẻ giữa cô và Huy, bởi vì ánh mắt cô nhìn anh đã không còn như xưa, một ánh nhìn xa lạ, e dè. Mà anh thật ngốc, từ trước đến nay, cô đã bao giờ trao cho anh ánh mắt nồng ấm và tình cảm đâu, chỉ vì anh đơn phương nên cảm giác thế thôi, hoặc nếu có, cũng đều là thương hại.
“Em…em không có ý đó.” Cô xua tay phản bác.
“Anh chỉ muốn hỏi em một câu thôi, anh phải đi rồi.” Cao Nguyên nhìn chằm chằm Gia Nhi, ánh mắt anh như xoáy sâu vào tim cô, nơi đó đang có chút bồn chồn kì lạ. “Em thật lòng hạnh phúc chứ?”
Cô thở phào, cứ nghĩ câu hỏi của anh sẽ khiến cô rất khó để tìm câu trả lời. Cô bình thản nói. “Em rất hạnh phúc. Huy rất tốt và cũng rất thương em. Em và anh ấy cũng đã tính đến chuyện tương lai, có thể sau khi ra trường làm việc chừng một hoặc hai năm, chúng em sẽ kết hôn.”
Cao Nguyên nghe rõ từng câu, từng chữ. Giọng nói cô vô cùng dứt khoát khiến tim anh như rơi vào hố sâu không đáy của sự tuyệt vọng. Anh định hỏi lại một lần nữa “Thật sự anh không còn cơ hội nào sao?” nhưng anh cũng đã tìm được câu trả lời. Vả lại, anh đã nhìn thấy Huy từ xa chạy đến.
“Vậy thì anh yên tâm! Chúc em mãi mãi hạnh phúc nhé! Anh không làm phiền em và cậu ấy nữa. Tạm biệt em!”
Anh quay lưng bỏ đi trước khi đối mặt với Huy. Gia Nhi chỉ kịp nói với theo “Em gửi lời thăm má Lam và Nguyên Dương anh nhé!”, nhưng cô không hề biết, phía sau đôi vai mạnh mẽ và kiên cường kia, có một giọt nước mắt đã rơi.
Tình yêu có thể khiến một người đàn ông mạnh mẽ trở nên yếu đuối như thế sao? Cao Nguyên không thể trả lời, cũng không ai có thể hiểu rõ được những cảm giác trong tình yêu, anh chỉ khẳng định rằng khoảnh khắc này tim anh vô cùng đau nhói.
“Cao Nguyên à?” Huy ngạc nhiên. “Sao anh ấy lại đến đây?”
“Anh ấy đến cùng ba mẹ.”
“Hai người nói gì với nhau thế?”
“Anh ấy chỉ hỏi thăm em vài câu thôi. Mà anh vừa đi đâu vậy?”
“Anh đến văn phòng gặp thầy phụ trách thực tập. Anh sẽ không thực tập ở công ty An Dương.”
“Hả? Chẳng phải anh đã đặt tất cả hy vọng vào công ty đó sao?”
“Có những thứ còn quan trọng hơn hy vọng ấy nữa.”
Ánh mắt Huy trở nên xa xăm khác thường.