Một người dù thật sự rất đáng ghét đi chăng nữa cũng chẳng đến mức phải đánh mất tuổi xuân như thế, huống hồ gì Ngọc Hân đã chẳng phải là người xấu xa. Cô vẫn còn trẻ, còn ước mơ, còn gia đình, còn cả sinh linh bé bỏng trong bụng.
Cuộc sống nhiều biến động, sự cố đến bất ngờ, nhưng điều này đã khiến cho tất cả đều vô cùng bi ai về số phận của con người. Sống chết không thể nào lường trước được.
“Em nghe nói mẹ anh…”
Gia Nhi mở lời phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Sau tang lễ, tuy Cao Nguyên vẫn sinh hoạt bình thường, vẫn hẹn hò với cô, nhưng trông anh hốc hác hẳn, nụ cười và lời bỡn cợt như thói quen trước kia cũng đã không còn.
Hôm nay cô chủ động hẹn gặp anh, cùng anh đi dạo công viên. Chỉ đi được một chút, anh lại ngồi ngây ra trên chiếc ghế đá, liên tục hút thuốc. Hai năm rồi, đây là lần đầu cô trông thấy anh lại tiếp tục gửi nỗi buồn vào làn khói trắng kia.
“Ừm…” Anh thở dài, làn khói đó theo hơi thở của anh lan tỏa vào không khí. “Từ khi Ngọc Hân qua đời, mẹ anh không còn tỉnh táo nữa. Bà đã mất lý trí rồi!” Nói đến đây, anh như nghẹn lời, dừng lại một lát rồi nói. “Ba và anh đã tìm đủ mọi cách, gửi gắm những bác sĩ giỏi nhất, nhưng tình trạng vẫn không khả thi hơn. Em cũng biết mà, mẹ anh rất thương Ngọc Hân! Không chỉ là bà, mà cả gia đình anh, không ai có thể nhanh chóng chấp nhận được chuyện này!”
“Em xin lỗi…Em không nên thắc mắc quá nhiều...Sự ra đi của Ngọc Hân vô cùng đột ngột, không ai kịp trở tay, không ai có thể nhanh chóng vượt qua sự nghiệt ngã này. Nhưng anh có nghĩ là, giờ đây trong gia đình anh, chỉ có anh và ba anh là trụ cột. Tuổi tác ba anh đã cao, bác ấy sẽ không đứng vững được lâu nữa. Thế thì nếu ngay cả anh cũng gục ngã, ai sẽ gánh vác gia đình, ai sẽ chăm sóc mẹ anh? Và còn…cả em…trông thấy anh lúc này em đau lòng lắm! Em không đòi hỏi anh đi bên em thì phải vui vẻ, điều em hy vọng, chính là một Cao Nguyên mạnh mẽ, có thể vượt qua nỗi buồn tiếp tục đứng lên. Chẳng phải trước kia anh cũng đã an ủi em rất nhiều vì chuyện của Gia Tuấn sao? Anh còn nhớ không?”
Cao Nguyên ngẩn người nhìn cô. Người con gái anh từng hứa chăm sóc suốt đời, nay lại phải đau khổ ngược lại vì anh. Anh chợt nhận ra cô gầy đi rất nhiều, sắc mặt đờ đẫn, lúc nào gặp anh cô đều rưng rưng nước mắt. Đã nhiều lần anh trông thấy cô quay đi, khẽ lau mắt tránh để anh bắt gặp lại thêm buồn. Nhưng anh lại vô tâm, chỉ nghĩ đến nỗi đau của bản thân, ngoảnh lại thì ra người thân bên cạnh còn khổ đau hơn nhiều.
“Gia Nhi! Anh xin lỗi! Cho anh thêm thời gian, nhất định anh sẽ vượt qua! Điều quan trọng là, em đừng rời xa anh nhé!”
Gia Nhi gục vào lòng anh, khẽ gật đầu.
Cao Nguyên đau buồn là thế. Huy cũng không khá hơn anh, thay vào đó tâm trạng còn nặng nề hơn. Anh lao đầu vào công việc quên mất cả thời gian. Trước kia đã ít nói, hiện tại vào đến công ty, anh chẳng buồn trò chuyện với ai, thậm chí cả khi cần việc nào đó, anh chỉ viết lên tờ giấy note rồi dán ở cửa phòng.
Huy nhận chức Tổng giám đốc dưới sự bàn cãi vô cùng kịch liệt của ban lãnh đạo công ty. Vì ông Cường không còn tâm trí nào cho công việc nữa, vả lại ông muốn toàn tâm chăm sóc bà Xuân nên đã bảo Cao Nguyên ký quyết định cho anh nhậm chức. Ông bất chấp lời phản đối, hy vọng điều này sẽ giúp Ngọc Hân ra đi thanh thản. Thế là chỉ trong vòng hai năm, Huy thăng chức một cách nhảy vọt.
Cao Nguyên cũng tận lực làm việc trong công ty. Đúng một tuần sau khi Ngọc Hân mất, có một việc xảy ra đã khiến anh đắn đo suy nghĩ mãi.
Hôm đó thư ký trong công ty thình lình mang đến cho anh một phong bì. Cô ấy nói nó đã được gửi đến từ ba ngày trước, nhưng vì chuyện hậu sự nên cô không tiện đưa cho anh.
“Cảm ơn cô!”
Khi người thư kí ra khỏi phòng, anh mới từ từ mở phong bì ấy ra. Bên trong không phải là tài liệu gì cả, chỉ là một xấp hình. Anh lần lượt xem từng bức ảnh, sắc mặt dần dần chuyển từ hồng hào sang trắng bệch. Anh nhận ra ngay đó là khung cảnh ở Đà Lạt, khi anh và Gia Nhi đang quấn quýt hôn nhau. Ai đã gửi những tấm hình này?
Anh lục tìm vật còn sót lại, trong đó còn một chiếc chìa khóa nhỏ, tựa như chìa khóa tủ bàn làm việc của anh. Còn cả một bức thư với những dòng chữ của Ngọc Hân.
“Hôm qua em tìm được những tấm hình này trên bàn làm việc của anh Huy, em không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn muốn đưa anh xem trước, tốt nhất là anh đừng để mẹ biết đấy nhé! Nếu không anh và Nhi sẽ không được đến với nhau đâu! Mà còn một chuyện rất lạ, em tình cờ nghe được cuộc gọi của anh Huy và ai đó, ban đầu em đoán là mẹ, nhưng cách nói chuyện của anh ấy khác hẳn ngày thường. Em thật sự rất khó hiểu và lo lắng. Dạo gần đây em luôn có cảm giác anh ấy không còn là Huy ngày trước nữa. Chiếc chìa khóa này em đã lén lút lấy nó mang đi làm thêm hai chiếc khác, một em giữ và một gửi anh. Hình như anh ấy đã giấu vật gì đó trong ngăn cuối cùng của bàn làm việc. Có cơ hội em sẽ dùng nó mở ra xem, trước khi mọi chuyện rõ ràng, anh đừng nói cho ai biết nhé! Ngọc Hân!”
Cao Nguyên run rẩy cầm bức thư. Trên con tem ở phong bì có dấu bưu điện, đó chính là ngày Ngọc Hân bị tai nạn. Chẳng lẽ hai việc này có liên quan đến nhau? Anh thật sự không dám nghĩ đến.
“Ring…ring…ring…”
Huy uể oải nhổm dậy, lê bước mở cửa. Hôm nay là chủ nhật, ai lại đến tìm anh vào lúc trời đã tối thế này.
“Ai vậy?”
Người đứng trước cửa tựa như ánh trăng rằm soi sáng trong đêm khiến Huy tỉnh táo hẳn. Anh kinh ngạc nhìn cô.
“Nhi…là em à?”
“Không phải là em thì là ai? Em…có thể vào nhà được không?” Gia Nhi với giọng nói nhỏ nhẹ tựa như một làn suối mát trong.
“Anh xin lỗi! Em vào đi!”
Cô mỉm cười bước vào, đảo mắt xung quanh căn hộ nhỏ nhắn. Tuy hiện tại chỉ có mỗi anh ở đây, nhưng mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng. Thậm chí cả ô kính cửa sổ cũng không có hạt bụi nào.
“Em uống nước nhé!”
“Anh cứ để em tự nhiên.”
“Em…em đến tìm anh có việc gì không?”
“Nếu không có việc gì em không thể đến gặp anh sao?” Cô hỏi ngược lại khiến Huy ngạc nhiên ngớ người.
“Anh…không có ý đó.”
“Em nói đùa thôi. Thật ra thì em đến đây để xem tinh thần anh đã khá hơn chưa?”
Anh gượng cười. “Anh ổn mà. Em đừng lo.”
“Vậy thì em yên tâm. Dù sao tất cả cũng đã xảy ra, chúng ta không thể thay đổi số phận. Dường như sắc mặt của anh rất kém.”
“Có lẽ anh mới uống bia nên thế thôi.”
“Ừm.”
Hai người bỗng nhiên im lặng. Huy chăm chú nhìn cô. Tối nay cô trang điểm khá đậm, màu môi đỏ sẫm cùng chiếc váy trễ quai gợi cảm sẽ rất dễ dàng thu hút ong bướm xung quanh. Anh buột miệng hỏi.
“Em vừa dự tiệc với anh Nguyên về à?”
“Sao anh lại hỏi thế?”
“Trông em rất đẹp.”
Gia nhi thẹn thùng cuối gầm mặt. Bất chợt có một luồn hơi ấm thổi bên vai, Huy từ lúc nào đã ngồi sát bên cạnh cô, áp sát môi vào cổ trắng ngần của cô.
“Huy…anh làm gì thế?” Cô giật thót đứng bật dậy.
“Nhi! Anh biết em đến đây là vì em muốn chúng ta trở về với nhau phải không?” Anh nắm chặt hai vai cô.
“Anh hiểu lầm rồi! Em chỉ đến hỏi thăm anh! Thôi, em về đây!”
Cô xoay người bước nhanh ra cửa, nhưng cánh cửa đã bị khóa, dù lay mạnh đến mức nào nó cũng chẳng nhúc nhích. Trong khi đó, Huy ôm chặt người cô, nhấc bổng cả cơ thể cô lên, anh bế cô vào phòng, ghì chặt cô trên giường, không ngừng hôn lên khắp cơ thể cô.
“Huy….vợ anh vừa mất…anh không thể làm thế được…” Cô nói trong nhịp thở gấp gáp.
“Anh biết, nhưng anh không kiềm lòng được. Em không biết rằng anh vẫn còn rất yêu em sao?”
“Em biết…anh nói đúng…em đến đây là vì anh…”
“Nhi…anh yêu em…” Anh hôn môi cô nồng nàn, cô cũng nhiệt tình đáp trả. Nhưng bất thình lình cô phản kháng, đẩy anh ra.
“Em sao thế?”
“Người anh nồng nặc mùi bia, em không thích.”
“Vậy à? Nhưng mặc kệ, em đừng quan tâm.” Anh định tiếp tục hôn cô.
“Không được! Anh phải đi tắm trước đã!” Cô nhăn mặt khó chịu.
“Em sẽ chờ anh chứ?”
“Chắc chắn rồi!”