Mấy hôm nữa là đến tiệc trăm ngày của em bé, Hùng Húc không biết mua quà gì nên Tô Vãn xung phong chọn giúp anh, ba người cùng đến trung tâm thương mại.
Anh thấy Lộc Nghiên thì rất ngạc nhiên, có cửa hàng cho thuê giữa trung tâm thương mại chứng tỏ nhà rất khá giả, cô còn xinh đẹp đoan trang như thế, sao mãi vẫn độc thân?
Dạo này anh thực sự rất bận, mắc kẹt trong 7749 công ty, ngày nào đi làm cũng như tuyên thệ, một đống cuộc họp vô bổ, lãnh đạo lải nhải phát biểu, nhân viên gật gù sắp ngủ. Lãng phí tuổi trẻ.
Anh vắt óc muốn vực dậy lần nữa, mẹ mắng anh vẫn muốn tung tăng, bố thì có vẻ âm thầm cổ vũ, đồng ý bỏ vốn cho anh với điều kiện anh phải đi xem mắt. Ông thấy tuổi anh không còn nhỏ, muốn anh ổn định cuộc sống, sự nghiệp cứ kệ đấy, có phải nhà không nuôi nổi đâu.
Hùng Húc ngoan cố mấy ngày vẫn phải bước lên con đường xem mắt nhạt nhẽo. Nhưng buổi xem mắt của anh trôi chảy hơn Lộc Nghiên rất nhiều, hay nói đúng hơn là chất lượng hơn rất nhiều. Ví như, các cô gái đều xinh đẹp, ăn mặc lịch sự, trang điểm tỉ mỉ, nói năng nho nhã, nhưng cũng rất nhàm chán.
Anh chống cằm nhìn đôi môi đỏ rực lúc đóng lúc mở trước mặt, không khỏi nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ của Lộc Nghiên, rồi nghĩ xuống phía dưới, vòng eo mảnh khảnh uốn éo trên giường, dù chủ động hay bị động đều khiến người ta không thể dừng lại.
Qua một đợt bận tối mắt tối mũi, quẳng ba buổi xem mắt nhạt nhẽo ra sau đầu, anh nhắn hẹn cô, nhưng con gái người ta không trả lời.
Xem mắt thành công rồi?
Thế thôi, không quấy rầy nữa.
Gặp nhau ở cửa mẹ và bé là tình cờ, tất nhiên anh không tin là cô có thai, chỉ là mấy tháng không gặp, cô đẹp lên nhiều quá.
Mặt mộc bị ốm là ấn tượng cuối cùng cô để lại trong anh, mà lúc này cô phong thái lỗi lạc, hai má hây hây, đôi môi ửng hồng, vô cùng quyến rũ.
Cô nói có thai cũng là của anh, tức là…
Cơ bụng Hùng Húc siết lại, nhướng mày.
*
Khi Lộc Nghiên bận chém giết trong phòng, ngoài Hùng Húc, còn có tin nhắn xem mắt mới từ quý bà Hồ Phượng Tương ở phòng bên cạnh.
Cô giả vờ không quan tâm, thật ra sự chú ý đã dồn hết vào tin nhắn của Hùng Húc rồi, cô mở tin nhắn của mẹ, thấy lại là xem mắt, không buồn suy nghĩ đóng luôn.
Tuy nhiên, hai ngày sau, cô vẫn đúng giờ xuất phát, khi đến nơi, cô mới nhìn kỹ hơn, lần này không tệ đâu!
Bước chân phóng khoáng ở cửa lập tức cứng đờ khi trò chuyện với đối tượng xem mắt. Cô khép chặt hai chân, chỉ mong thoát khỏi chỗ này. Do bị đối tượng xem mắt thu hút nên cô ngồi vào chỗ mới phát hiện Hùng Húc ở góc bàn bên cạnh.
Anh ngồi rất ung dung, ngón tay thon dài đặt trên mặt bàn, ngón trỏ gõ qua gõ lại, thu hết sắc thái của cô từ lúc ở cửa đến khi vào chỗ ngồi.
Lộc Nghiên liếc anh một cái, làm bộ không quen biết, trưng nụ cười tiêu chuẩn, chào hỏi với anh Trương ngồi đối diện.
“Xin chào, tôi tên Lộc Nghiên, Lộc trong mai lộc, Nghiên có chữ Nữ đứng cạnh.”
“Chào cô, Trương Ý Thâm.”
Cô nắm lấy vạt váy, giả vờ khi hai chữ đầu xuất hiện, mình không giật thót, may quá, chữ thứ ba khác.
Là nhà hoạch định sản phẩm, miệng lưỡi trơn tru nên hai người nói chuyện rất thoải mái.
Một là Lộc Nghiên không muốn bị Hùng Húc chế giễu, hai là cô thường kiên nhẫn hơn với những người đẹp trai, mà người đàn ông này chỉ đứng sau bác sĩ ED trong lịch sử xem mắt của cô.
Đối tượng xem mắt của Hùng Húc đến muộn một tiếng, đây cũng là lần anh đợi lâu nhất. Anh chợt nhận ra hình như Lộc Nghiên chưa từng bắt anh phải đợi quá lâu, cho dù là tắm rửa, cũng nhanh lẹ hơn các cô gái khác.
“Tôi xin lỗi, đường tắc quá.”
“Không sao.”
Tắc thì có thể đi sớm lên mấy phút, hoặc trên đường gọi điện báo trước, đằng này lại thủng thẳng đến rồi nói một câu tỉnh bơ. Có đẹp như thiên tiên, anh cũng xin kiếu.
Trước khi món tráng miệng kịp lên, Lộc Nghiên đứng dậy đi vào toilet.
Dù cẩn thận đến đâu, son cũng sẽ bị trôi đi giữa lúc ăn uống.
Cô sợ mình không có son môi sẽ trông nhợt nhạt, nên cúi người dặm lại.
Hùng Húc đi đến, chiêm ngưỡng động tác của cô, “Lát có bận gì không?”
Phố mới lên đèn, là giờ vàng hoan ca hưởng lạc.
Cô không ngạc nhiên khi anh theo ra đây, cũng muốn dùng năng lượng sảng khoái trước đó trả lại cho anh.
Nhưng tần suất chạm mặt quá cao, cộng thêm sự ám muội trong bữa ăn vừa rồi khiến cô mất đi khả năng từ chối.
Giữa lúc dao nĩa chạm nhau, anh thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô, vừa tìm tòi nghiên cứu vừa trêu ghẹo đùa giỡn, là đưa tình cũng là dụ dỗ.
Nó trắng trợn đến mức khiến người ta xấu hổ muốn khép chân.
Chỉ là mấy ánh mắt thôi, làm ơn.
Người đàn ông đối diện với cô đang đắm chìm trong lời tự thuật về bản thân, không hề để ý đến ánh mắt sỗ sàng đang nhìn về phía mình. Nhưng người phụ nữ đối diện với Hùng Húc ngay từ giây đầu tiên đã nhạy cảm nhận ra, tìm đúng thời điểm liền dùng khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ khinh thường nhìn cô, như thể cô chủ động tán tỉnh anh vậy.
Thật á? Đâu có. Cô chỉ nhìn lại thôi, còn chứa tình hay không thì chỉ người nhận mới biết được.
Lúc này Hùng Húc đang đứng dưới ánh đèn, mặc một bộ vest đen, mặt người dạ thú, văn nhã bại hoại. Cô buộc phải thừa nhận, có một số người dù ở bất kỳ tình huống nào, cũng đủ bản lĩnh khiến bạn phá vỡ giới hạn của bản thân, ướt dầm dề.
Cô cất son, nắm chặt túi mỹ phẩm, quay lại nhìn anh, “Có chuyện gì?”
Ánh đèn toilet trong mắt láy lên hai đốm lửa, gợn sóng trong lòng cũng dâng cao nghìn mét, chực chờ đổ ập xuống.
Hùng Húc vốn muốn nói đi uống một chén, kết quả lại phủ tay lên mông cô, ngón tay luồn vào trong làn váy, khàn giọng nói: “Làm phát?”
Hơi nóng phả vào tai, cô có thể nghe thấy tiếng bức tường mình cẩn thận xây đắp trong lòng đang ầm ầm sụp đổ.
Lộc Nghiên, làm người đi, quản thân dưới của mày đi!