Nhưng tựa như mối quan hệ này, chung quy cũng đến hồi kết.
Hùng Húc vẫn luôn lảng tránh chủ đề, Lộc Nghiên phải tra tấn anh, “Không được dùng tay cởi.”
Tay anh vừa phủ lên góc áo đã bị cô giữ lại, đành phải hỏi, “Thế dùng gì?”
“Miệng.”
“Quần lót cũng vậy?” Anh cười đểu cáng.
Cô vò rối tóc anh, ra vẻ đạo mạo nói: “Không được cởi quần lót.”
Anh cắn môi dưới của cô, kéo nó ra ngoài, giả vờ hung tợn nói: “Em yên tâm, anh dùng miệng cởi còn nhanh hơn em mặc ban nãy.”
Cô tức giận đập vào người anh, giọng nói dần tan chảy trên đôi môi nóng bỏng của anh.
Bất lực và quyến rũ.
*
Lộc Nghiên cùng anh ngủ nướng đến 10 giờ, chiên trứng ăn sáng rồi hộ tống anh đi truyền dịch.
Bác sĩ kê đơn thuốc ba ngày, hôm nay anh không chịu uống, cô cầm tay truyền dịch bất lực nói: “Anh cũng muốn 40 tuổi tèo à?”
Anh bông đùa: “Anh xuống dưới đó cùng em.”
Cô thì thầm, “Đã sẵn lòng chết cùng em, sao không chịu sống vui vẻ với nhau?”
Lộc Nghiên cảm thấy mình sắp đến kỳ kinh rồi. Chuyến đi đến Thượng Hải này chỉ toàn là bực dọc, hận không thể kề dao vào cổ anh.
Trước khi xuất phát, Trương Ý Thâm xung phong chở cô đến sân bay. Cô đã từ chối, đâu thể ngồi xe bạn trai đi hẹn chịch được.
Nhưng cô đã hứa với anh ta, lúc về sẽ để anh ta đón.
Nên là, sau khi rời khỏi Hùng Húc, cô sẽ lao vào vòng tay của Trương Ý Thâm.
Hai đoạn tình cảm cũ mới giao nhau, cũng coi như một nghi thức chuyển tiếp.
Truyền dịch xong, Lộc Nghiên ngủ gật trên vai Hùng Húc.
Anh thấy nước muối trong bầu nhỏ giọt dần cạn kiệt, nhưng vẫn ngồi im để cô dựa vào.
Lông mi giả bị cô tháo xuống, hiện tại chỉ còn lông mi thật, không dày nhưng sợi nào ra sợi nấy. Kiểu tóc mới rất hợp với mặt mộc, trông rất đáng yêu. Anh ôm lấy bờ vai gầy của cô, ngẩn người hồi lâu, mãi đến khi thím bên cạnh nhắc: “Này này này, chảy máu rồi!”
Khi y tá chạy đến, máu đã trào ngược nửa dây truyền dịch, hòa loãng nước muối thành màu hồng đỏ, anh nhìn Lộc Nghiên rối rít xin lỗi, rồi vỗ vai cô, “Không sao, chỉ tí máu thôi mà.”
Lần này cô không xoa nhẹ nữa, mà ấn mạnh luôn.
Anh hỏi: “Sao em không xoa nhẹ nữa?” Hôm qua xoa rất thoải mái mà.
Cô cười khúc khích: “Nhìn bàn tay của anh kìa.”
Mu bàn tay trái của anh loang lổ vết xanh tím, anh cứ tưởng do y tá kỹ thuật kém, không ngờ là cô cố ý chơi xấu.
Anh vén tay áo lên, để lộ vết véo ngày hôm qua, buồn cười nói: “Hai tay anh bị em giày xéo hết rồi.”
Lộc Nghiên không nói gì, chỉ ấn tay anh lên ngực mình.
Trái tim em cũng bị anh giày xéo đây này.
*
Xe của Hùng Húc đã đưa cho Tiểu Lâm nên đành gọi taxi đưa Lộc Nghiên về.
Hai người im lặng nhìn nhau, nhưng tay vẫn nắm chặt tay. Lộc Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ mãi, cái cảm giác sắp ly biệt này khiến cô không thế thở nổi.
Cô không phải đến thành phố khác học đại học, chỉ loanh quanh ở thành phố S, nên chưa từng chịu cảnh chia tay bố mẹ hay bạn bè. Không ngờ điều này lại khiến trái tim cô đau đớn đến vậy.
Hùng Húc xuống xe giúp cô xách va li, vừa quay đầu lại đã thấy cô ngồi xổm bên cạnh xe, “Em sao thế?” Anh cũng ngồi xổm xuống, nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô.
“Hùng Húc, lần này em tới chẳng vui chút nào. Đây là lần đầu tiên em hối hận…” Cô hít một hơi, nuốt xuống nghẹn ngào, lặp lại lần nữa, “Lần đầu tiền em hối hận đã cùng nhau.”
Cô muốn nói “ở bên nhau”, nhưng họ đâu được tính. Cô nhất thời không tìm được từ chính xác, bèn nói một câu không đầu không đuôi.
Hai tiếng thở dài.
Anh thấy tài xế sốt ruột, nên đưa tay ra đóng cửa xe, kéo cô đến bên cột đá, “Lộc Nghiên, đừng khóc.”
“Hùng Húc, em có thể hỏi vài câu được không?” Cô lau nước mắt.
“Hỏi đi.”
“Em hỏi anh sẽ trả lời chứ?”
Anh dừng lại vài giây, sau đó thở dài nói: “Sẽ.”
Cô tựa đầu vào vai anh, “Câu hỏi đầu tiên ở hành lang, người đó là Tần Nhược phải không?”
Hai tròng mắt anh khẽ nhúc nhích, nhẹ “ừ” một tiếng.
“Tại sao không tiếp tục với Tần Nhược?”
Anh lùi lại một bước, nâng hai má cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô nói: “Vì em.”
Tim cô lỡ nhịp, toàn thân sôi trào, khản giọng hỏi anh: “Vậy tại sao không cần em?”
“Cục cưng, quay về đi.” Anh thở dài, hôn lên chóp mũi đỏ bừng vì khóc của cô, “Ngoan.”
Cô chán nản, thở hổn hển mấy hơi rồi khóc òa, vừa sặc nước mắt vừa gật đầu, “Em hiểu rồi.”
Cô hiểu rồi, nếu chọn giữa phụ nữ, anh chọn cô. Nhưng nếu chọn giữa tự do hay chọn giữa sự nghiệp, cô chẳng là cái thá gì cả.
Anh thấy cô khóc sướt mướt, bèn an ủi, “Đừng khóc, có phải không gặp nữa đâu.” Anh không nghĩ đây là lần từ biệt gì, nhưng cô như người chết ngạt dưới đáy biển sâu, cứ bám chặt lấy anh, coi anh là khúc gỗ trôi dạt duy nhất.
“Lần sau gặp nhau chúng ta còn có thể làm gì?” Cô tức giận nghĩ về hướng tồi tệ nhất, mỗi lần gặp anh đều dâng lên nỗi bi ai và tuyệt vọng lần này có thể là lần cuối, nhưng người đàn ông đáng chết này luôn có cách khiến cô “liễu ám hoa minh” (*). Vừa muốn đánh anh, vừa thêm yêu anh.
(*) “Liễu ám hoa minh” trích trong bài thơ Du Sơn Tây thôn – Lục Du: có ngụ ý rằng khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước vậy.
“Em muốn làm gì thì ta làm đó.” Anh cợt nhả.
Giờ phút này, xung quanh có rất nhiều khán giả, tuy sân bay không thiếu cảnh biệt ly, nhưng tuấn nam mỹ nữ vẫn làm tỷ lệ quay đầu cao hơn.
Hùng Húc thấy cô sụt sịt nguôi dần liền gãi cằm cô, “Không khóc nữa?”
Lộc Nghiên hít mũi, mắt nhìn đồng hồ, phát hiện mình khóc lóc kể lể thật lãng phí thời gian, nên vội vàng cúi người móc túi mua hàng ra, quàng khăn lên cổ anh, mím miệng chơi xấu siết chặt khăn lại, anh phối hợp trợn mắt nhảy lên cao, khóe miệng không giấu nổi ý cười.
Cô cũng phì cười, hai dòng nước mắt lặng lẽ trào ra trên khóe mắt.
“Sao em bảo cho…”
“Ừ, cho.”
Vừa dứt lời , cô liền kéo vali xoay người rời đi, anh vội túm lại, giống như cảnh tượng trong đêm mưa gió lần trước, cô muốn vùng vẫy nhưng anh đã giữ mặt cô, bá đạo hôn sâu.
Sự bướng bỉnh và giận dữ của cô lập tức tan chảy, đã hôn nhau cả trăm lần, nhưng lần nào cũng rung động xao xuyến, đúng là thằng khốn nạn.
Bên cạnh dường như có tiếng huýt sáo, nhưng họ không hề có ý định dừng lại.
Nước mắt Lộc Nghiên chảy xuôi vào miệng, nhấm nháp nỗi buồn chia ly.