Lộc Nghiên và quý bà Hồ Phượng Tương dậy sớm lên núi dâng hương. Hồ Phượng Tương cầu nhân duyên, còn con gái Lộc Nghiên vốn chẳng phải tín đồ sùng đạo gì, đối mặt với Phật tổ uy nghiêm, đầu óc chỉ toàn mấy hình ảnh mây mưa đêm qua.
Vất vả lắm mới về đến nhà, Hồ Phượng Tương sai cô mang hai chuỗi hạt xin của nhà sư trên núi cho bác cả và dì, nhấn mạnh là vòng này thiêng lắm, nhất định phải đeo ngay ngày xin được.
Lộc Nghiên và Hùng Húc hẹn nhau lúc 11 giờ trưa, giờ đã sắp 10 giờ, cô vội căng chân rồi.
Cô phi xe như bay đến nhà bác cả, mới phát hiện hóa ra đây lại là một buổi xem mắt ngụy trang.
Khách quý chật nhà, thấy cô như thấy cô dâu, cả đám người ùa lên, đẩy cô đến chỗ đàn piano, “Người đẹp của chúng ta tới rồi.”
Cô tới gần một người đàn ông trẻ tuổi, mỉm cười chào hỏi, trong lòng thở ngắn than dài, tuy người này bề ngoài tạm ổn, nhưng ánh mắt hèn hạ quá. Nếu cô không gặp Hùng Húc, có khi sẽ cố gắng tìm hiểu một tí, nhưng trong lòng cô đã có người dựng trại, dù biết anh chỉ tạm dừng chân, nhưng cô vẫn ngu si giữ chỗ cho anh.
Trốn khỏi bác cả đã hơn 12 giờ, Hùng Húc hỏi: [Xong chưa?]
[Chưa, tôi phải đến nhà một người nữa.]
Đám người đang đói, vốn định đến biệt thự suối nước nóng mới ăn, [Hay bọn tôi tìm một cửa hàng ăn trước rồi đợi em nhé?]
Bấy giờ Lộc Nghiên mới biết chuyến đi đến suối nước nóng không phải là thế giới riêng của hai người.
Cô xấu hổ gõ điện thoại: [Tôi biết biệt thự suối nước nóng ở Tây Thành rồi, mọi người đi trước đi, tôi sẽ tự lái xe đến.]
[Em lái xe được á?]
[Chị đây chấp tất.] + Hất tóc.jpg
Hùng Húc suy nghĩ một lúc, vứt xe mình lại, nhảy lên xe của Đại Bân.
Lộc Nghiên vừa đến nhà dì đã biết mình toang rồi, cứ tưởng tối qua đau eo là do làm hăng quá, nhưng giờ bụng dưới trướng lên, lập tức thức tỉnh cô.
Sở dĩ tối qua cô bảo anh không cần đeo bao là có lý do, kỳ kinh của cô sắp đến, và hiện tại nó đến háng rồi.
Cô ngồi trên bồn cầu, ngậm đắng nuốt cay, giờ còn tắm táp nỗi gì?
Cô có oán thù gì với suối nước nóng đúng không?
Quả nhiên, bái Phật phải thành tâm, không sẽ bị quật chết.
Cô cay đắng đứng trong nhà vệ sinh hút điếu thuốc, đợi khói thuốc tản hết đi, cô mới ra ngoài xin thuốc giảm đau của dì.
Cô suy nghĩ một hồi rồi bấm máy.
Hùng Húc vào phòng tắm thì điện thoại rung lên, Đồ Nhất Bạch đang bóc tôm, nhìn thấy dòng chữ trên màn hình điện thoại, anh ta sửng sốt nhìn phòng tắm rồi lại nhìn điện thoại, hét ầm lên: “Khiếp!”
Khi Hùng Húc quay lại, Đồ Nhất Bạch giương bản mặt khinh bỉ, đưa điện thoại cho anh: “Cái điện thoại này thối quá, tao nghĩ nó bị nhiễm virus tình yêu rồi.”
Hùng Húc khó hiểu, tay mở xem cuộc gọi nhỡ thì cả anh cũng sững người, lúc lưu tên anh không nghĩ nhiều, ai ngờ lại thành trò hề trước mặt đám bạn thân.
Anh đấm cái bản mặt cợt nhả muốn trêu tiếp của Đồ Nhất Bạch, đi ra ngoài gọi lại.
Lộc Nghiên cầm cốc trà gừng dì nấu cho, đứng ngoài ban công nhẹ giọng hỏi: “Phải làm sao đây?” Cô vừa ngượng vừa không cam lòng, buổi sáng còn chờ cầu Ô Thước (*), buổi chiều đã tan đàn xẻ nghé, ai mà vui cho nổi.
(*) Cầu Ô Thước: nơi Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau hằng năm
Hùng Húc đứng đầu gió dựa cửa, im lặng một lúc.
Đầu kia không đáp làm Lộc Nghiên cũng cứng họng.
Theo hiểu biết của cô, Hùng Húc luôn giữ mặt mũi cho con gái, anh không phải kiểu đàn ông bụng dạ hẹp hòi, bất lịch sự. Kể cả không thể tắm suối nước nóng vì đến kỳ, anh cũng không nên im lặng thế này. Xét theo hình tượng săn sóc chu đáo của anh, bây giờ phải nói câu ‘nghỉ ngơi cho tốt’ chứ nhỉ!
Trong mười giây yên tĩnh này, cô nghe thấy tiếng gió lùa qua kẽ lá, tiếng hít thở, tiếng tim đập của chính mình, nhưng không hề thấy tiếng trả lời của anh. Tức điên lên mất.
Bẵng một lúc lâu, anh mới ngập ngừng hỏi: “Hình như đến kỳ vẫn tắm suối nước nóng được?”