Ngực Lộc Nghiên phập phồng lên xuống, hoảng sợ vì bị bắt tại trận, vừa xấu hổ vừa không biết phải làm sao, anh nhân viên bô giai trai của Starbucks bước đến giải cứu cô, “Thưa chị, đây có phải chiếc điện thoại chị tìm không ạ?”
Cô vội vàng quơ quơ điện thoại trước mặt anh.
Tiếng người nói râm ran.
Thành phố S sắp đón một cơn mưa xối xả, bầu trời nửa sầm sì, mây mù dày đặc như thiên binh thiên tướng đến chia cắt của Ngưu Lang Chức Nữ.
Thỉnh thoảng, có người chạy đến chỗ cửa sổ sát đất gần bọn họ, nhìn bầu trời bên ngoài.
“Sao lại mất điện thoại thế?” Hùng Húc thấy cô cúi đầu không nói, đại khái đã biết chuyện gì vừa xảy ra.
Lộc Nghiên đấu tranh tư tưởng một hồi, rồi ngẩng đầu trịnh trọng nói: “Tôi xin lỗi.”
Xem trộm điện thoại của người ta là sai rồi.
Nhưng điện thoại của anh không khóa, hoặc chưa đủ thời gian để máy tự động khóa, nên đã cho cô một cơ hội làm bậy.
Mười phút trước, cô thấy uống ca cao nóng ngày hè hơi hâm, nên rút ví ra quầy mua một cốc trà chanh đá, trong lúc đợi lại chạy đi lấy ống hút, quay ra quay vào thì điện thoại mất tăm.
Điện thoại của cô không trang trí gì nhiều, đến cả ốp lưng cũng không có.
Cô thích tiếp xúc trực tiếp với kim loại, mà màu xám khói rất dễ hòa vào các loại mặt bàn màu đen, nên cô loay hoay mãi vẫn không tìm được điện thoại, đành cầu cứu anh nhân viên, anh ta bảo hay cô thử gọi vào máy xem.
Hùng Húc chưa quay lại, nhưng điện thoại của anh để ở đây, cô theo bản năng ấn vào nút home, không ngờ lại trực tiếp mở ra giao diện chính.
Cô đứng đó, gõ số điện thoại của mình.
Cô không hề nghĩ mình có trong danh bạ của anh, vì đến bạn gái cũ cũng chỉ là một dãy số lạ mà.
Phản ứng đầu tiên của cô khi nhìn thấy chữ “Cục cưng” là tắt điện thoại, má hù chết cô rồi.
Cô cắn môi, trái tim vọt lên cổ họng, một bên châm chọc chắc trong điện thoại của anh có mấy chục “cục cưng” đây, một bên ngọt ngào sướng vui, cái tên khốn nạn này.
Hai tròng mắt lúng liếng đảo quanh, cô run run bấm vào danh bạ.
Gõ tìm “Cục cưng”, chỉ ra một cái.
Lại gõ “Cưng”, cũng chỉ ra một cái.
Cô còn định gõ “Bé dâm đãng”, “Yêu tinh” nhưng nhanh chóng gạt đi. Mày là ai? Bây giờ bạn gái chính thức cũng không có quyền xem trộm điện thoại của bạn trai nhé.
Tò mò có ngày bỏ mạng. Hiện tại răng cửa của cô sắp cắn đứt môi rồi.
Cô tưởng chỉ cần thu dọn hiện trường trơ trẽn này là được, không ngờ lại bị chính chủ trông thấy, có khi còn thấy hết toàn bộ quá trình cũng nên.
Lần này chết chắc rồi, trong thời đại này, xem trộm điện thoại của người ta chẳng khác gì tội ác tày trời cả, là hành vi hèn hạ đáng bị mọi người chửi rủa.
Hùng Húc nhìn cô đau khổ tột cùng, bật cười để cô bớt xấu hổ, “Tôi chỉ hỏi thôi.” Em tò mò được, còn tôi thì không ư?
Lộc Nghiên hít sâu mấy hơi, môi dưới mấp máy mãi mới rặn được một câu: “Tôi xin lỗi.” Giọng điệu hệt như hồi cấp 1 trốn học đi bắt châu chấu bị bố tóm được. Hôm đó cô rối rít xin lỗi, bố liền tha cho, còn cùng bịa ra lý do lừa Hồ Phượng Tương.
Không ngờ qua từng ấy năm, thủ đoạn mắt nai lưng tròng này vẫn có hiệu quả, Hùng Húc kéo ghế lại gần cô, lại dọa cô ngã ngửa ra sau, anh buồn cười, tìm đường lui cho cô, “Vậy tôi cũng phải xem danh bạ của em mới được.”
Nhấp đúp vào nút home, các tab vừa mở sẽ hiện ra. Không khó để đoán ra cô vừa làm gì với chiếc điện thoại. Anh muốn tìm đường lui cho cô, ai ngờ cô còn trừng mắt to hơn.
Anh đưa tay đến trước mặt cô, vờ tức giận: “Hay lại bêu xấu gì tôi rồi?”
Lộc Nghiên thấy anh có vẻ không khó chịu lắm, nuốt câu xin lỗi lại, sống chết không chịu thừa nhận: “Tôi không lưu số anh.”
“Thế đưa tôi xem.”
“À.” Cô giơ điện thoại lên, bấm vào danh bạ, “Đợi tôi xóa mấy cái linh tinh đã.”
Anh híp mắt, vạch trần, “Nếu danh bạ em có gì đó linh tinh thì chỉ có thể là tôi thôi.”
Cô dừng lại.
“Chửi tôi như nào?”
Cô không nói.
Anh đoán: “Trai đểu?”
Cô nhịn cười.
Hùng Húc cũng cười, hơi thở giao nhau, ánh mắt hai người chậm rãi thay đổi, ý cười dần biến mất, sự mập mờ bắt đầu lan ra.
Lộc Nghiên tránh mắt đi trước, ánh đèn lập lòe trên chiếc thìa inox nằm ở mép bàn, cô chớp chớp mắt, trong cổ họng trào ra chua xót. Sao cô không thể trốn thoát thế này?
Mây đen không chịu nổi nữa, thả từng hạt mưa to xuống, đập vào cửa sổ, thanh âm giòn tan.
Hùng Húc nắm lấy bàn tay đặt trên chiếc cốc của cô, “Tôi sẽ đi Thượng Hải nên muốn đến tạm biệt em.”
“Ồ.” Cô cảm thán. Không hiểu tại sao anh phải giải thích với cô, muốn đi thì cứ đi thôi.
Anh thấy cô chưa hiểu, bèn nói thêm, “Đi rất lâu.”
Lộc Nghiên nuốt nước bọt, muốn nói, lại nuốt nước bọt, mờ mịt gật đầu, “Thuận buồm xuôi gió.”
Cô trầm tư, rồi thật lòng bổ sung: “Mã đáo thành công.”
Ý cười nơi khóe miệng Hùng Húc lan rộng, lau sạch những giọt nước trên lòng bàn tay cô, đưa đến miệng hôn, làm nhòe đi chút ướt át còn sót lại, thì thầm: “Vậy tôi đi đây.”
Cô bỏ mặc cốc trà đá vừa mua, đi theo anh ra cửa, “Anh đến đây bằng gì?”
“Đồ Nhất Bạch chở đến, giờ sẽ bắt taxi về.”
Cô hỏi: “Về thẳng nhà?”
Anh hỏi lại, “Chứ gì nữa?”
Mưa thật sự rất to, đập vào đỉnh đầu như gõ mõ. Mùa hè, quần áo mỏng manh, chưa đến mấy giây đã ướt sạch. Vạt váy trắng của Lộc Nghiên dính mưa, đổi sang màu đục, nặng nề dính vào mắt cá chân.
Họ mua hai cái ô ở siêu thị bên cạnh, Hùng Húc trả tiền, cô đè tay cất điện thoại của anh lại, “Mua cho tôi một bao thuốc lá.”
“Hút cái gì?”
“Nam Kinh đỏ.”
Hẳn là ý trời.
Lần cuối cùng họ thân mật cá nước cũng vào một đêm mưa, nhưng lần đó không trực tiếp như lần này.
Lộc Nghiên không thích mùi của nhà nghỉ nhỏ.
Nhưng biết sao bây giờ, trước Starbucks là đường cái, bên phải là siêu thị, đối diện siêu thị là một nhà nghỉ cũ kỹ.
Hùng Húc muốn bắt taxi, nhưng ánh mắt hai người lại tình cờ liếc sang nhà nghỉ đối diện.
Cô thấy anh im lặng, liền liếc anh một cái rồi tiếp tục chờ taxi bên đường.
Lối vào bệnh viện đã chật cứng người, những chiếc ô sặc sỡ sắc màu nghiêng ngả trong mưa gió.
Không hiểu vì sao, cô lại nắm lấy tay anh, đầu ngón tay moi mấy cái, thấy anh không nhúc nhích, cô lại tăng thêm lực, lẩm bẩm: “Dạo này…”
“Không.”
Cô cứng miệng, còn chưa hỏi hết câu mà, “…”
Anh bổ sung thêm, “Thực sự không.”
Tay bị anh nắm lấy, chiếc ô được hạ xuống gần đỉnh đầu, hơi ẩm xung quanh bị anh chặn lại một nửa, và trả lại cho cô theo một cách khác.
Không nghe thấy tiếng gió mưa, không nhìn thấy ô dù hoa lá, không thèm nghĩ nói dối nói thật, Lộc Nghiên trèo lên người anh, từ bỏ vùng vẫy, trầm luân lần cuối.